Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võng Du Chi Thanh Thành Kiếm Tiên

Chương 6: Hồi ức quán bar

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nói đi, tìm tao gấp như vậy có chuyện gì?"

"Bỉ Ngạn, nghe qua chưa?"

Hạo Tử không trực tiếp trả lời, lớn tiếng hô với Diệp Vinh. Có thể thấy được hắn là khách quen của quán bar này, rất nhiều người qua lại chủ động chào hỏi với hắn, có cô nàng xinh đẹp ăn mặc mát mẻ đi qua, Hạo Tử còn có thể mắt tỏa sáng thò tay vỗ mông cô ta.

"Sao mày lại nghĩ đến tao? Buổi chiều tao vừa đăng ký tài khoản vào tạo nhân vật xong."

Hạo Tử trước đây cùng chơi qua hai game với Diệp Vinh, nhưng hắn luôn thích game có bối cảnh huyền huyễn phương tây hơn, không có hứng thú với game tiên hiệp phương đông lắm.

"Chậc chậc, không ngờ mày nhanh như vậy"

Hạo Tử rời mắt khỏi cô nàng thiếu vải kia, vẻ mặt trở về bình thường.

"Nhưng mà mày chưa chơi bản thử nghiệm đúng không!"

"Chưa, không phải mày không có hứng thú với loại game này à, sao bây giờ tích cực thế."

Hạo Tử cực kỳ đắc ý, giống như việc chơi bản thử nghiệm của Bỉ Ngạn là một chuyện rất đỉnh vậy. Điều này khiến Diệp Vinh rất tò mò, thái độ của Hạo Tử so với trước đây khác nhau hoàn toàn, không biết tại sao lại thay đổi thành thế này.

"Ha ha, lúc trước tao cũng định tùy tiện chơi chơi thôi, không ngờ lại bị hấp dẫn. Tao dám nói, danh hiệu game hay nhất năm nay chắc chắn thuộc về Bỉ Ngạn!"

Hạo Tử đập mạnh cái chén lên bàn, nói chắc như đinh đóng cột.

“Hồi chơi bản thử nghiệm tao cũng cày lên level 60, cùng mấy thằng bạn mở bang hội, bây giờ game chính thức đưa vào hoạt động chuẩn bị chơi lớn một phen. Thế nào, muốn nhập bọn không?"

Đối diện ánh mắt chân thành tha thiết của Hạo Tử, Diệp Vinh không trả lời ngay mà nhìn chén rượu trong tay mình.

Ba năm trước đây, hắn và Họa Tử cùng một đám anh em càn quét các trò chơi, những ngày tháng thanh xuân tùy ý, mặc sức vui đùa dường như đã thật xa xôi. Khi đó Diệp Vinh vẫn là cậu học sinh trong tháp ngà.

Sau khi bước ra xã hội, biến cố gia đình khiến hắn nhanh chóng trưởng thành, tâm tính so với trước đây thay đổi một trời một vực.

Hạo Tử có gia cảnh tốt, có thể mỗi ngày chơi bời trong quán bar, hưởng lạc trò chơi, không có áp lực cuộc sống, nhưng Diệp Vinh không được, hắn phải tranh thủ kiếm tiền trong Bỉ Ngạn, chứng minh bản thân không không phải phế vật bỏ đi sống nhờ vào tiền trợ cấp.

"Hạo Tử, mày tìm người khác đi, tao sợ là không có thời gian gia nhập công hội của tụi mày."

Diệp Vinh chán nản buông chén rượu, quay đầu muốn chạy, bị Hạo Tử kéo lại.

"Từ từ! Nếu mày không gia nhập thì thôi, nhưng cũng không cần chuồn nhanh như thế chứ, lâu rồi không gặp tao còn nhiều chuyện muốn nói với mày."

"Mày còn nhớ Liễu Y Y không, nghe nói công ty nhà cô ấy phá sản, mấy khu nhà cao cấp đều bị tò án cưỡng chế tịch thu. Chậc chậc, chuyện ngày đó đúng là không ngờ tới!"

Liễu Y Y là người nổi bật nhất trong số các nữ sinh khóa Diệp Vinh, xuất thân giàu có, đi học tan học đều có xe đưa đón. Dung mạo xinh đẹp, dáng người quyến rũ, đặc biệt là đôi chân thon dài 98cm trong lời đồn khiến bao chàng trai phát cuồng.

Diệp Vinh hồi đó cũng chỉ là nhìn từ xa vài lần, cho dù là trước khi gia đình hắn xảy ra biến cố thì chênh lệch với Liễu Y Y cũng cực kỳ xa xôi.

Thật không ngờ người con gái cao ngạo với dung nhan khiến kẻ khác kinh tâm động phách trong trí nhớ kia cũng gặp phải biến cố như vậy, cuộc sống thực sự so với tiểu thuyết còn ly kỳ cẩu huyết hơn.

Hai người câu được câu không trò chuyện, mấy bầu rượu rất nhanh đã cạn, cả hai đều men say.

"Đúng rồi, mày với Bạch Giai Tuệ còn liên lạc không?"

Nghe Hạo Tử hỏi xong, sắc mặt Diệp Vinh nháy mắt trắng bệch, men say cũng bay sạch.

Năm ngón tay nắm chặt chén rượu.

Người phụ nữ này, cái tên này, Diệp Vinh sao có thể quên được những chuyện mà cô ta đã làm với hắn.

"Nghe nói mới về nước, mấy hôm trước vừa gọi cho tao nói muốn tìm bạn học cũ gặp mặt."

Hạo Tử tự mình uống rượu không chú ý tới sắc mặt Diệp Vinh, tiếp tục nói.

"Tao nghĩ chúng mày trước đây cũng từng hạnh phúc bên nhau, đã lâu không gặp đi ôn chuyện cũng tốt. . ."

Choang!

Chén rượu bị đập nát, Diệp Vinh đứng phắt dậy chạy nhanh ra khỏi cửa quán bar Sóng Âm, mặc kệ Hạo Tử gọi khản cổ đằng sau.

Ra khỏi quán bar ồn ào huyên náo, gió đêm thổi qua, Diệp Vinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Mẹ nó, đúng là vô dụng, vài năm rồi nghe đến tên cô ta thôi cũng không khống chế được tâm tình."

Diệp Vinh lắc đầu tự giễu, trên mặt không giấu được cười khổ.

Dong---

Lon coca rỗng bên vệ đường bị hắn đá bay, đập mạnh vào trên tường, dường như buồn phiền trong lòng Diệp Vinh cũng theo cú đá này phát tiết ra ngoài không ít.

"Không thèm nghĩ đến tiện nhân đó nữa, về nhà cày level!"

Đủ loại chuyện cũ cùng Bạch Giai Tuệ đã sớm bị Diệp Vinh phủ bụi cho qua, nếu không phải hôm nay Hạo Tử nhắc tới, hắn đã sớm quên cả tên người nọ.

Thời gian ban đêm, tàu đệm từ không chạy qua trạm đường Uy Nhung xa xôi này, Diệp Vinh muốn về nhà ngoài đi bộ ra cũng chỉ có thể đi taxi.

Diệp Vinh kéo chặt áo, giơ tay bắt một chiếc taxi.

Một mình đứng trên đường Uy Nhung không phải là chuyện an toàn, đi trên một đoạn phố gặp cướp gần như là điều không thể tránh khỏi.

Lôi Tích CC60, năm năm trước vẫn là mẫu xe bay rất thịnh hành, hiện tại đã thành loại xe chuyên dùng làm xe taxi.

Di chuyển vững vàng, độ xóc nảy rất nhỏ, có thể bay trong mọi loại thời tiết, hơn nữa giá rất rẻ, tự nhiên trở thành mẫu xe bay dùng làm xe taxi hàng đầu.

Lái xe là một ông chú trung niên mặt chữ quốc*, sau khi hỏi Diệp Vinh điểm đến thì không nói thêm lời nào, tập trung lái xe.

*Chữ quốc-国

Độ cao 175 mét, vận tốc 280km/h, Diệp Vinh dựa người lên sô pha, giá một chiếc Lôi Tích CC60 cũ như thế này cũng là 65000 đồng, không phải là thứ mà hắn có thể mua được.

Một chiếc xe bay thuộc về chính mình gần như đều là ước mơ của các thiếu niên, có sức hấp dẫn không thể chối từ.

Nhưng không chỉ giá xe rất đắt, mà hiện tại không khí ô nhiễm mức độ cao, tiền thuế không khí phải đóng khi mua xe cũng không ít.

Không đến 15 phút, CC60 đã tới khu Hải Vương nơi Diệp Vinh ở, vững vàng hạ xuống dưới.

Tiền xe hết 45 đồng, đắt hơn vé tàu chừng 20 lần!

Diệp Vinh chửi thầm một câu, số dư trong thẻ lại tụt mất mấy con số.
« Chương TrướcChương Tiếp »