Editor: Toujifuu
***
Ánh mắt Thu Thủy Trường Thiên nhìn ta có chút quái, như là tràn ngập hứng thú. Ta liền thấy kỳ quái, ta một tiểu cung tiễn thủ hơn mười cấp cũng có thể vào pháp nhãn của đại bang chủ như hắn sao?
Hay là hắn phát hiện cái gì? Sẽ không a, ta hiện tại cùng trước đây không có nửa điểm tương tự, vô luận là chức nghiệp hay là ngoại hình, ta bảo chứng cho dù là mấy tên của Đông Long Thành kia tới cũng không có khả năng nhận ra ta. Tiểu tử kia lộ ra loại ánh mắt này đối với ta là có ý tứ gì đây?
“Thu Thủy Trường Thiên môn chủ, lại gặp mặt. Thật đúng là khéo a.”
Ta bị hắn nhìn chăm chú đến mức có chút không được tự nhiên, mở miệng đánh vỡ trầm mặc trước. Thu Thủy Trường Thiên mỉm cười với ta, nói:
“Không nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại để các cậu gặp phải loại sự tình này, thực sự là ngượng ngùng. Những thủ hạ của tôi này tôi sẽ hảo hảo giáo huấn. Hy vọng vị tiểu cô nương xinh đẹp này không nên tức giận.”
Tiểu Lộ bĩu môi, nói:
“Bọn họ ban nãy thực hung, làm tôi sợ thiếu chút nữa đều không muốn chơi.”
Thu Thủy Trường Thiên cười:
“Nếu quả thật như vậy vậy chính là tổn thất rất lớn nga, trò chơi này rất thú vị, anh nghĩ tiểu cô nương sẽ thích. Không biết vị tiểu muội muội này gọi là gì?”
“Phấn Hồng Trân Châu.”
Xem ra Tiểu Lộ rất có hảo cảm đối với Thu Thủy Trường Thiên, lập tức liền báo danh tự. Ta còn đang đề phòng tên đang cười tao nhã kia có thể có ý xấu gì hay không, không đành ngăn cản.
“Thực sự là cái tên khả ái, vừa nghe đã biết là một cô nương xinh đẹp đây. Như vậy đi, ngày hôm nay thủ hạ của anh khiến cho huynh muội hai người chịu sợ hãi, anh đưa muội một kiện trang bị coi như là bồi lễ thế nào?”
Nói xong, hắn nhỏ giọng nói vài câu với Nga Mi Nguyệt đi theo bên cạnh hắn, Nga Mi Nguyệt không quá tình nguyện mà lấy ra một vòng tròn ngân sắc lớn bằng bàn tay. Ta âm thầm kinh ngạc một chút, thứ kia ta còn nhớ rõ, là một la bàn chuyên dụng của ngự thú sư, trên dưới cấp hai mươi có thể sử dụng. Thứ kia lúc xưa ta dùng là cực phẩm, lại còn là lễ vật mà mấy anh em chuyên môn ngồi canh hai ngày ở Kính Đồng Sơn đánh ra được tặng ta, thuộc tính tốt đến mức ta dùng tận đến lúc cấp ba mươi hai đánh ra được một Bát Quái Bàn cực phẩm mới đổi nó. Mà la bàn này chỉ nhìn liền biết không phải là vật phàm, ít nhất cũng là một món cực phẩm nhỏ. Hơn nữa xem ra rất có thể là thứ Nga Mi Nguyệt trước đây dùng qua.
“Hắn ta thế này là muốn làm gì? Thoạt nhìn quả thực chính là có dụng tâm.”
Ta dùng ánh mắt tựa như đề phòng cướp mà nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thu Thủy Trường Thiên, Thu Thủy Trường Thiên tựa hồ không hề có chút cảm giác, chỉ là cười với Tiểu Lộ như một con đại hôi lang (Người ta thế kia rõ ràng là nét tươi cười văn nhã a!):
“Trân Châu, muội là ngự thú sư, thứ này muội nhất định dùng đến. Đây là la bàn ngự thú sư cấp hai mươi có thể sử dụng, đối với triệu hoán cấp hai mươi về sau của muội có trợ giúp rất lớn. Thuộc tính của la bàn này khá tốt, so với đại đa số la bàn trên thị trường đều mạnh hơn một chút, xem như là món cực phẩm nhỏ. Chỉ là la bàn này trước đây Tiểu Nguyệt đã dùng qua, nếu như muội không chê bỏ, liền tặng cho muội.”
Miệng của tên này cũng thực ngọt, hắn sẽ không phải là muốn theo đuổi muội ta chứ? Tiểu Lộ vui mừng mà tiếp nhận la bàn ngân sắc, cầm nơi tay thưởng thức. Đây là kiện trang bị thuộc tính đầu tiên sau khi nhỏ vào trò chơi nhìn thấy, đương nhiên thập phần hiếm lạ, ngược lại cực phẩm hay không cực phẩm nhỏ không có khái niệm. Hơn nữa hình dáng la bàn kia rất khá, Tiểu Lộ cầm nơi tay liền luyến tiếc buông ra. Chớp chớp ánh mắt, Tiểu Lộ nhìn chằm chằm ta, còn kém chút chưa viết mấy chữ “rất muốn” trên mặt. Ta thầm than, vốn nghĩ nha đầu này nhất thời chưa dùng được vật như vậy, ta dự định qua mấy ngày mới mang nhỏ đi đánh, không nghĩ tới ở chỗ này có thể lấy được một cái.
Nói thật ra, ta không dự định cho Tiểu Lộ dùng đồ tốt như thế. Một là đối với nhỏ mà nói, phẩm chất tốt xấu của thứ này, khi sử dụng đến khác biệt tuyệt không quá lớn, nhỏ lại không dự định lấy mấy thứ này để kiếm ăn, chỉ cần có thể chơi vui vẻ là được, hơn nữa có thuộc tính là cần thiết một ít kỹ xảo mới có thể phát huy hiệu dụng, kỹ xảo của nhỏ cơ bản bằng không. Thứ hai đạo lý của cái gọi là “hoài bích kỳ tội” ta vẫn biết, chúng ta hiện tại người đơn lực mỏng, nếu có thứ tốt gì khiến người ta đỏ mắt không chừng ngày nào đó sẽ khiến người ta để ý, đến lúc đó liền đối nghịch hoàn toàn với mục tiêu nguyên bản của kế hoạch mang mấy người Tiểu Lộ thoải mái đi chơi của ta. Thứ ba chính là muốn tìm trang bị thuộc tính tốt quá khó khăn, đương nhiên ta cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, thế nhưng phải tốn lượng lớn thời gian cùng tinh lực, căn bản là cái được không đủ bù cái mất.
Thế nhưng, ngày hôm nay ở chỗ này đột nhiên có người muốn đưa một món cực phẩm nhỏ cho Tiểu Lộ, ta cũng không tin trên trời sẽ rớt bánh thịt. Trái lo phải nghĩ, hình như ta hiện tại không có gì tốt để người ta phải mưu đồ đi? Chẳng lẽ là ta suy nghĩ nhiều? Ta nhìn nhìn biểu tình khát vọng của Tiểu Lộ, rốt cục gật đầu. Thôi đi, để cho nhỏ cao hứng một chút cũng tốt. Hơn nữa cho dù Thu Thủy Trường Thiên này có mưu đồ gì, ta chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi. Ta cũng không tin ta ở Đông Long Thành làm phó thành chủ lâu như vậy, còn bảo vệ không được mấy tiểu cô nương.
Tiểu Lộ nhận được cho phép của ta, hoan hô một tiếng, cầm lấy la bàn lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to với Thu Thủy Trường Thiên:
“Thu Thủy đại ca anh thực sự là người tốt! Cảm tạ anh.”
Chỉ như vậy liền bắt đầu kêu đại ca, Tiểu Lộ nha đầu này cũng quá dễ thu mua đi?
“Đa tạ Thu Thủy Trường Thiên môn chủ chiếu cố Trân Châu như thế. Nếu như không có chuyện gì, huynh muội chúng tôi muốn rời đi. Còn có mấy bằng hữu chờ chúng tôi.”
“A, được, các cậu xin cứ tự nhiên. Nếu như ở trong Hải Duyên Thành gặp phải trắc trở gì, xin nhớ kỹ tới tìm tôi. Ở tòa thị thành này, mọi người vẫn sẽ cho tôi vài phần mặt mũi.”
Thu Thủy Trường Thiên đưa tên Tiểu Lộ vào bảng hảo hữu của mình, lại dạy Tiểu Lộ thêm anh ta làm hảo hữu, mới phất tay nói lời từ biệt với chúng ta. Bởi vì người ta không phải muốn tìm ta thêm hảo hữu, ta cũng thấy không tốt khi can thiệp quá nhiều, cuối cùng vẫn để cho hắn ta cùng Tiểu Lộ liên lạc. Sau khi đi khỏi chừng một đoạn đường, ta bắt đầu thanh lý một loạt sự tình phát sinh ngày hôm nay, đột nhiên phát hiện thịnh danh chi hạ vô hư sĩ
(người nổi danh không có kẻ nào tệ), tên Thu Thủy Trường Thiên kia quả nhiên là nhân vật khôn khéo, hết thảy ngày hôm nay hắn ta làm như đều là vì thành lập giao tình với Tiểu Lộ. Ta tuy rằng không mong muốn, nhưng từng bước một đối phương đi đều thiên y vô phùng, cư nhiên khiến cho ta tìm không được cơ hội cự tuyệt. Giao tiếp với người như vậy, phải xốc lại hoàn toàn tinh thần, bằng không một khi không cẩn thận sẽ bị hắn ta dắt mũi. Thật là, lúc ta còn là Mạc Ly đã phiền chán đối với chuyện như vậy, không nghĩ tới lúc này lại rơi vào. Xem ra về sau vẫn phải cách tên Thu Thủy Trường Thiên kia xa một chút tốt hơn, tốt nhất là ngay cả những người khác của Trường Thiên Môn cũng không gặp. Tuy rằng ta đến bây giờ vẫn chưa nghĩ thông suốt hắn ta đến tột cùng mưu đồ cái gì.
**********************
Thấy tiểu tử kia lôi kéo Phấn Hồng Trân Châu nhanh chóng chạy mất, Thu Thủy Trường Thiên có chút buồn cười, lúc nào mà mình cũng biến thành hồng thủy mãnh thú? Ban nãy ánh mắt tiểu tử kia nhìn mình giống như là đang đề phòng cướp, có đáng sợ như thế sao? Thu Thủy Trường Thiên thừa nhận bản thân có chút tâm tư nhỏ, bất quá cũng không đến mức bị người phòng bị như thế đi?
“Trường Thiên, cậu làm gì hứng thú như thế với tiểu tử kia vậy? Bất quá chỉ là một tân thủ mà thôi.”
Thu Thủy Trường Thiên thần bí mà nói với hảo hữu bên cạnh:
“Tiểu tử kia tuyệt đối không phải người thường. Nói không chừng là cao thủ nào đó chuyển thế.”
“Cậu thế nào biết?”
Lam Sắc đầy mặt kinh ngạc, tình báo trong môn đều phải thông qua hắn, Trường Thiên lúc nào nhận được tin tức, vì sao hắn tuyệt không biết? Thu Thủy Trường Thiên đột nhiên xấu xa mà nhìn hắn một cái:
“Trực giác.”
“…”