Chương 12: Vào Táng Hồn Cốc
Thì ra lúc trước mọi người nghe được tin tức của Kiến thành lệnh bèn mở cuộc truy tìm Táng Hồn Cốc. Quả nhiên người đông sức mạnh, chẳng tốn đến một ngày liền tìm được!
Phấn Mặc mới biết thế lực của Hồng Lâu lớn đến thế nào, nắm rõ các thế lực giang hồ như trong lòng bàn tay!
Từ xa xa nhìn tới thì thấy rất đông người, đi theo họ vào một sơn cốc, trước lối vào có dửng thẳng một tấm bia đá rất lớn khắc ba chữ “Táng Hồn Cốc. Trong sơn cốc đều là cây cối hoa lá, chủ yếu là hoa hồng, khung cảnh rất thanh bình, lãng mạn.
Nhưng những người đầu tiên tiến vào cốc đột nhiên mất tích làm cho những kẻ đi sau nhất thời rét run. Mọi người vội dừng chân, lúc này có một người đứng ra cất cao giọng: “Khu rừng này được dựng theo bát trận đồ, mọi người phải đi theo cách của tôi mới qua được!” Nói xong thì không để ý đến ai nữa mà đi thẳng vào trong rừng.
Người này mặc áo trắng, tay cầm chiết phiến, mi thanh mục tú, rất có ý vị của tài tử phong lưu. Người này không phải là người con trai mắt hoa đào ở Lưu Luyến Các sao? Không ngờ anh ta lại lợi hại như vậy, hiểu được những thứ đó. “Anh ta là ai vậy?”
“Ngốc quá, ngay cả người ta là ai mà cũng không biết. Người đó là đệ nhất phong lưu tài tử, Lộ Mạn Mạn.” Trả lời cậu là một sát thủ không biết số mấy.
Không ngờ anh ta lại lợi hại như vậy, Phấn Mặc khinh bỉ nhìn người con trai áo trắng kia, đúng là không nhìn ra. (Kỳ thật là đang ghen tị)
Phấn Mặc đi theo mọi người vào Táng Hồn Cốc, đi được một đoạn đường thì cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi, không còn là rừng hoa hồng nữa mà biến thành rừng dâu xanh um rậm rạp.
Phấn Mặc vui sướиɠ xông lên hái mấy lá dâu, chưa thỏa mãn, muốn hái cả quả dâu nhưng bị Huyết Sát kéo lại. “Cứ đi theo xem đã, khi nào về hẵng hái!”
“Nhưng mà…” Phấn Mặc ngẩng đầu nhìn mảnh rừng dâu xanh biết, không hái thì tay ngứa, nhìn những quả dâu căng mọng, không hái thì tay càng ngứa hơn.
“Khi nào về rồi tôi sẽ hái với cậu!” Huyết Sát thật không chịu nổi, nếu không đi vào có thứ gì tốt sẽ bị đám người kia giành trước, vì thế thuận miệng nói ra câu không nên nói.
Thấy Huyết Sát hứa sẽ hái cùng với mình, Phấn Mặc không gấp gáp nữa, bèn đi theo mọi người đi vào trong rừng dâu.
Những người đằng trước phỏng chừng là đến tìm mộ địa, “Rầm rầm rầm…” Cửa đá nặng nề được mở ra, một tia sáng mặt trời chiếu xuống lăng mộ quanh năm không thấy ánh sáng, bên trong âm u, không nhìn thấy rõ cảnh vật.
Mọi người đều nóng lòng muốn thử, trong số đó cũng có Phấn Mặc. Chỉ có điều trong số những người đi trước có cả Cô Phong Tàn Tuyết, hắn dẫn đầu mọi người định xuống mộ. Bất chợt Cô Phong Tàn Tuyết lơ đãng quét mắt qua nơi Phấn Mặc và Huyết Sát đang ẩn thân khiến cho Phấn Mặc sợ đến mức bấu chặt vào cánh tay Huyết Sát. Cậu thầm nghĩ, đừng nói là bị phát hiện chứ?
Có người ỷ gan to dẫn đầu xông vào trước, đi được hai bước thì không thấy có việc gì, bèn quay đầu bảo những người đi sau, “Xem này, không có gì đâu! Mọi người…” Nói chưa dứt lời thì sàn dưới chân kẻ đó sụp xuống, người cũng “xoẹt” một tiếng mà rớt xuống, chỉ để lại tiếng thét thảm thiết đâm thẳng vào tai mọi người.
Có người thử nhoài ra nhìn thì thấy hố bẫy sâu không thấy đáy, tối om om, người chơi vừa mới rớt xuống đã không còn nghe thấy tăm hơi gì cả.
Mọi người càng thêm cẩn thận dò dẫm đi từng bước, thế nhưng không hề chạm thêm bất kỳ cạm bẫy nào cả. Thế là mọi người dần dần đỡ lo lắng hơn, lúc này có một người nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của mọi ngời bèn khinh bỉ nói, “Một đám nhát gan, xem đại gia ta đây!”
Nói xong còn tiếp tục khinh thường nhìn mọi người, vác một cây đại đao sải bước đi tới trước, vì biểu hiện lòng can đảm của mình còn cố ý giẫm mấy cái xuống đất thật mạnh.
Hành động này khiến cho nỗi lo lắng vừa mới tạm lắng xuống của mọi người lại bùng lên.
Phạch phạch, phạch phạch, từ sâu bên trong truyền đến những âm thanh kỳ quái. Gã đàn ông lỗ mãng vừa rồi cũng cẩn thận siết chặt cây đao trong tay chăm chú nhìn về phía trước. Phạch phạc, âm thanh càng lúc càng gần, là một đám dơi với những đôi mắt đỏ như máu ác độc nhìn chằm chằm những kẻ dám quấy rầy giấc ngủ của bọn chúng.
Mọi người đề phòng cả buổi mà chỉ thấy có một bầy dơi bay tới bay lui, chúng không hề xông lên cắn người. Gã đàn ông kia lại đắc ý phất áo tạo hình, vừa muốn nói vài câu hùng hồn thì đám dơi kia chẳng khác nào một đám ruồi bọ tìm được mục tiêu, ào ạt bay về phía gã.
Gã đàn ông thấy tình thế không ổn, vác đại đao điên cuồng chém lũ dơi nhưng vì chúng quá nhỏ nên chẳng mấy chốc gã đã bị dơi bu đầy người. Chúng không ngừng tấn công, lũ dơi này chẳng khác nào rùa ngàn năm, cắn được rồi thì không chịu nhả ra, liên tục hút máu gã đàn ông.
Gã đàn ông giãy dụa, phát ra những tiếng kêu thê thảm, vứt đại đao mà dùng tay không bắt dơi. Tiếc rằng lũ dơi bám trên người gã quá đông, chẳng mấy chốc gã đã bị hút đến giọt máu cuối cùng, ô hô ai tai!
Có thể là do mọi người quá mức cẩn thận nên không phát ra âm thanh, cũng có thể là vì nơi họ đứng vẫn có ánh mặt trời chiếu tới nên đám dơi hút máu không tấn công bọn họ nhưng mọi người nhìn thấy đám dơi trong chớp mắt có thể gϊếŧ người đều do dự……
“Dơi hút máu, cấp 20, quần công, thích hút máu người, không ưa ánh mặt trời.”
Nghe thấy có người đọc số liệu của lũ dơi, mọi người liền hưng trí trở lại. Lũ dơi này chỉ mới có cấp 20, chẳng qua là số lượng hơi nhiều một chút thôi.
Cuối cùng có người nghĩ ra cách đốt lửa ở trước cửa, rồi dựa vào gió mà để cho khói hun vào trong hầm mộ. Đám dơi hút máu bị nhốt ở bên trong kinh hoảng bay loạn. Có nhiều con hít phải khói mà chết ngạt, lũ còn lại đều hốt hoảng bỏ trốn.
Mọi người đứng trước cửa động chờ khói đặc bên trong từ từ tan đi. Lúc này mọi người đã chia rõ thành vài phe phái, ai cũng nhìn nhau không vừa mắt, phỏng chừng nếu không phải vì bên trong nguy hiểm khó lường thì họ đã sớm xử lý nhau.
Phấn Mặc đã nhìn thấy đám người hôm trước bao vây Huyết Sát, cậu bèn chọc chọc Huyết Sát. “Bọn chúng đều ở đây, anh không tính báo thù à?”
“Bây giờ chưa được, người phụ nữ kia chính là Lý Mịch Mịch, vô cùng tàn độc, sau này thấy ả nhất định phải nhớ tránh xa một chút!” Huyết Sát chỉ vào cô gái áo đỏ hôm trước đuổi gϊếŧ y, lại tiếp tục chỉ sang một cô gái thoạt nhìn rất hiền lành. “Còn cô kia là Hà Tương Quân.”
Sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì hay ho lắm, thần bí chỉ sang người được mệnh danh là đệ nhất phong lưu tài tử Lộ Mạn Mạn. “Nghe nói hai cô gái này đều thích anh ta!”
Phấn Mặc khinh bỉ nhìn Huyết Sát, không ngờ người này đường đường là đại boss của Hồng Lâu mà lại ưa bà tám đến vậy.
Đợi một lúc khói tan, mọi người mới cẩn thận đi vào, nhóm của Phấn Mặc đi theo sau một quãng, tiến vào hầm mộ.
Bên trong là một gian đại điện trống trải không có gì cả, mọi người đi được một đoạn thì thấy có năm cánh cửa, trên mỗi cánh cửa đều có viết chữ, bao gồm: Quyền lực, tiền tài, vinh quang, mỹ nhân và trường sinh.
Tất cả mọi người lục tục chia nhau đi vào các cánh cửa khác nhau, Phấn Mặc chỉ vào cánh cửa tiền tài, “Tôi thấy cánh cửa tiền tài này là tốt nhất, nói không chừng bên trong có bảo bối.”
“Thì có gì hay, sao tốt bằng mỹ nhân?” Huyết Sát không thích cánh cửa mà Phấn Mặc chọn, tuy nói có tiền thì tốt nhưng mà có nhiều tiền quá thì cũng chẳng hay ho gì, hắn có quá nhiều tiền rồi, cho nên mỹ nhân vẫn tốt hơn.
“Lão đại, tụi em cũng thấy cửa mỹ nhân tốt hơn.” Nhóm sát thủ nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt lóe sáng.
Thiểu số phục tùng đa số, Phấn Mặc đành phải theo mọi người vào cửa mỹ nhân. Vừa đi vào thì quả nhiên khắp nơi đều là mỹ nữ, mắt ngọc mày ngài, thân hình bốc lửa. Các cô ấy chẳng mặc nhiều lắm, chỉ có một lớp vải mỏng manh che khuất đi vài vị trí quan trọng nhưng chính điều này lại càng kí©h thí©ɧ kẻ khác có du͙© vọиɠ muốn cởi ra nhìn xem.
Các mỹ nữ thấy đột nhiên có nhiều người xông vào phòng như vậy thì đều dùng ánh mắt cực nóng như nhìn thấy dê béo, chẳng khác nào chưa từng nhìn thấy đàn ông. Ôi, đàn ông nhiều quá, lại còn có cả hàng cực phẩm!
Một cô gái áo tím phỏng chừng là người đứng đầu các mỹ nhân, cô đảo đôi mắt lúng liếng, hô một tiếng với tất cả các mỹ nữ đang ngây ra sau lưng mình, “Các tỷ muội, mau xông lên!”
Nói xong liền dẫn đầu xông lên bao vây Huyết Sát, không ngừng khen ngợi đẹp quá, dáng người tốt quá… thật khiến Huyết Sát thỏa mãn tâm hư vinh.
Nhóm sát thủ cũng bị chúng mỹ nữ bao vây, chỉ có mình Phấn Mặc lẻ loi, không hề có mỹ nữ nào ở bên cạnh. Phấn Mặc không phục, tại sao mình rõ ràng là đẹp nhất lại không có ai theo, cậu thò tay kéo một mỹ nữ trên người Huyết Sát ra tự tiến cử: “Tôi cũng đẹp mà!”
Mỹ nữ khinh bỉ nhìn Phấn Mặc từ trên xuống dưới rồi phun ra một câu, “Một chút vị đàn ông cũng không có!”
Phấn Mặc giận rồi, rất tức giận. Tại sao dám nói cậu không có hương vị đàn ông. Xem này, Phấn Mặc xắn tay áo lộ ra cánh tay mảnh khảnh, nhéo nhéo, thật là mềm mại. Ừ thì, quả thật cậu không có cơ bắp, nhưng cậu vẫn không phục, ưỡn cái ngực nhỏ cố gắng giãy dụa, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng chúng mỹ nữ đều nghe được rành mạch, “Tôi không xấu, nhưng tôi rất ôn nhu!”
“Ha ha ha…” Chỉ nghe thấy Huyết Sát đang vui vẻ tán gẫu với mỹ nữ đột nhiên ôm bụng cười sặc sụa, còn có ánh mắt kỳ dị ném qua.
Phấn Mặc không biết thế nào lại buột miệng nói như vậy, hừ, mà họ nghe thấy thì sao nào, cậu cũng có nói gì sai đâu, mấy người coi Huyết Sát kia, tứ chi dài ngoằng, đầu óc đơn giản, nhìn lại chính mình, đầu óc thông minh, dáng người thon thả(?), có chỗ nào không giống văn nhân tài tử.
Nghĩ vậy, Phấn Mặc không giận nữa, đám mỹ nữ mắt mù này không nhìn thấy được viên trân châu như mình, cậu khinh bỉ nhìn Huyết Sát và nhóm sát thủ, sau đó tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống xem mấy người kia nói chuyện phiếm với các mỹ nữ.