"Lâm Phong, mấy giờ rồi?"
Lý Đồng lười biếng vặn vẹo trong ngực ta, người ngọc trần trụi, mềm mại bị ta ôm chặt chẽ, hai người rúc vào với nhau thật chặt.
"Hơn chín giờ rồi."
Ta nhẹ nhàng vuốt ve người ngọc bóng loáng của Lý Đồng, tham lam cảm thụ hương thơm cơ thể nàng, thuận miệng trả lời.
"A, đã trễ như vậy rồi sao, sao ngươi lại không gọi ta dậy, đã nói là phải đi đến trường báo danh cùng với tiểu muội rồi mà."
Lý Đồng vội vàng rời khỏi ngực của ta, rời giường mặc quần áo.
Hối hận, sớm biết như vậy liền nói là hơn bảy giờ, lãng phí một cơ hội vuốt ve an ủi một cách vô ích.
"Ca, Đồng tỷ, các ngươi dậy rồi à, nhanh đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn điểm tâm nào." Tiểu muội đang ở phòng khách, nhìn thấy ta cùng Lý Đồng đi ra, vội vàng cười nói dịu dàng, thế nhưng là đôi mắt đen nhánh mang theo vẻ giảo hoạt, đắc ý nháy mắt với ta.
Nhìn xem ánh mắt của tiểu muội, Lý Đồng nhớ tới trận làʍ t̠ìиɦ đêm qua với ta, nhớ tới tiếng vang mà nàng không kiềm được phát ra, mặt ngọc nóng lên, hung hăng liếc ta một cái, bước nhanh đi rửa mặt.
"A, phong phú quá, là ngươi làm sao?"
Da mặt ta rất dày, căn bản không quan tâm thần sắc của tiểu muội, trực tiếp đi về phía bàn ăn.
"Đúng vậy đó, ca, ăn thử xem như thế nào?" Tiểu muội nghe được vấn đề liên quan đến tài nấu nướng của nàng, lập tức quên hết việc đả kích ta, bây giờ nàng đang quan tâm chính là tài nấu nướng.
"Không tồi, sắc, hương cũng không tệ."
Ta ngửi ngửi hương vị đồ ăn, so với tưởng tượng của ta còn thơm hơn nhiều, xem ra ngày xưa là ta coi thường tài nấu nướng của tiểu muội rồi.
"Thật vậy sao?"
Tiểu muội sướиɠ đến phát rồ rồi, tài nấu nướng của mình rốt cục không bị lão ca đả kích nữa.
"Há mồm, nếm thử hương vị như thế nào."
Tiểu muội tranh thủ thời gian gắp một miếng đồ ăn, tràn đầy mong đợi đưa đến bên mồm ta.
"Ừm, không tệ, tiểu muội, ngươi tiến bộ thật nhanh đó."
"Thật sao! Ca, ăn ngon không?"
"Ăn ngon lắm."
"Ca..."
Tiểu muội nghe được ta khen ngợi, lập tức bổ nhào vào trong ngực của ta, như là một thiên sứ thuần khiết, như là một đứa bé ngây thơ, vẻ mặt cao hứng thoả thích nở rộ trên mặt ngọc lung linh của nàng.
Ăn xong điểm tâm, ta đi cùng Lý Đồng và tiểu muội tới trường học, học kỳ mới của đại học Hoa Hạ sẽ khai giảng, hôm nay bắt đầu đến báo danh, nhìn xem học sinh và phụ huynh qua lại, thật sự là dòng người như nước thuỷ triều.
Lúc đầu ta muốn đi cùng Lý Đồng và tiểu muội đến chỗ báo danh, thế nhưng là trong trường học gặp được mấy cô gái cùng phòng với Lý Đồng, Lý Đồng thẹn thùng, không tiện để cho ta đi cùng nàng, liền cùng với tiểu muội quăng ta đi, các nàng kết bè kết đảng đi học viện báo danh.
Đáng thương cho ta, cô đơn một người, không có chuyện gì làm, quên đi, đi về nhà đi.
Ra cổng đại học Hoa Hạ, xa xa nhìn thấy một cái bóng dáng quen thuộc, tim ta đột nhiên nhảy lên nhanh chóng.
Không thể nào, chắc có lẽ sẽ không phải là nàng đi, nàng không có lý do gì mà ở chỗ này cả.
Ta không nhịn được đi về phía cái bóng dáng quen thuộc kia, muốn thấy rõ nàng, tràn đầy chờ đợi.
Quả nhiên là nàng, chính là Lăng Ngọc Nhã.
Lăng Ngọc Nhã tại sao lại ở chỗ này, chẳng qua mặc kệ như thế nào, ta đột nhiên cao hứng trở lại, một loại cảm giác không hiểu sinh sôi trong lòng ta.
Ta bay lên một cỗ ham muốn, ham muốn muốn xông lên, muốn chào hỏi Lăng Ngọc Nhã, muốn trò chuyện cùng Lăng Ngọc Nhã, muốn nhìn Lăng Ngọc Nhã một chút, cho dù chỉ có thể nói một hai câu.
Ta vừa mới đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng bước, một cảm giác không tự tin ở trong lòng ta bay lên, làm cho ta không dám bước lên trước, không dám nói chuyện cùng nàng.
Tự ti, vậy mà ta lại có thời điểm tự ti, không thể phủ nhận, Lăng Ngọc Nhã khiến cho ta cảm thấy cao không thể chạm, ngoài nàng ra thì không có người phụ nữ nào cho ta loại cảm giác này.
Ta yên lặng nhìn nàng, nàng vẫn xinh đẹp như bốn năm trước, thong dong, thân thiết, hiền hoà như cũ, dung mạo tuyệt mỹ, phong thái yểu điệu, dáng vẻ thướt tha, mềm mại không người nào có thể so sánh, vẻ ngoài thiên hương quốc sắc, hoa nhường nguyệt thẹn, khiến người ta say mê, như là tiên nữ hạ phàm làm nàng vô cùng xuất chúng.
Vẫn là dáng vẻ của bốn năm trước, chỉ cần Lăng Ngọc Nhã xuất hiện, nàng chính là tiêu điểm, không có bất kỳ người nào có thể coi nhẹ sự tồn tại của nàng, không có người nào không muốn tiếp xúc thân thiết với nàng, tất cả nam nhân đều muốn có được ưu ái của nàng, dù cho chỉ có một giây chung đυ.ng cùng nàng, tất cả mọi người đều đau khổ theo đuổi.
Cảm giác không tự tin này rốt cục làm cho ta lùi bước, không dám bước lên trước.
Ta hít sâu một hơi, để trái tim đang đập nhanh từ từ bình tĩnh trở lại, thừa dịp Lăng Ngọc Nhã không có chú ý tới phương hướng của ta, yên lặng quan sát nàng, trong lòng dâng lên một niềm ngọt ngào.
Thế nhưng là cái cảm giác ngọt ngào này cũng không có tiếp tục được bao lâu, trong lòng ta đột nhiên cực kỳ không thoải mái, bởi vì Lăng Ngọc Nhã đang mỉm cười nói chuyện cùng một người, mà người này chính là một người đàn ông.
Cái người đàn ông này ta biết, tên là Lư Thiên, cùng cấp với ta, Lý Đồng và Lăng Ngọc Nhã, vì cái gì nhắc đến Lý Đồng, bởi vì cái thằng Lư Thiên này trước kia từng theo đuổi Lý Đồng.
Cho tới bây giờ Lý Đồng đều không để ý đến Lư Thiên, thậm chí lười nói chuyện cùng hắn, Lư Thiên liền trút oán khí lên trên người ta, cho rằng ta phá huỷ chuyện tốt của hắn, từng có chút xung đột với ta.
Mặc dù ta có chút chán ghét Lư Thiên, thế nhưng là không thể không thừa nhận, Lư Thiên tương đối ưu tú, thời điểm năm thứ nhất đại học tiến vào hội học sinh, năm thứ hai đại học liền trở thành phó chủ tịch hội học sinh, mạnh hơn nhiều khi so với cái học sinh bình thường như ta, tăng thêm cái bề ngoài ưu nhã, thân thế hiển hách, vô cùng nổi danh tại đại học Hoa Hạ, đạt được ưu ái của không ít thiếu nữ.
Lúc Lư Thiên tốt nghiệp, trực tiếp thi nghiên cứu sinh, bởi vậy còn đang ở đại học Hoa Hạ, đang ra sức học thạc sĩ pháp luật, cũng chính là thời đại hoàng kim của hắn.
Ta cực kỳ không thoải mái cũng không phải là bởi vì nhìn thấy Lư Thiên, cho tới bây giờ Lý Đồng đều không có nhìn thẳng vào Lư Thiên, cũng không có cho Lư Thiên một chút cơ hội, mặc dù Lư Thiên từng có mâu thuẫn với ta, thế nhưng là ta căn bản cũng không quan tâm, mà cuối cùng Lư Thiên nhìn thấy vô vọng theo đuổi Lý Đồng, cũng liền từ bỏ ý nghĩ này, bởi vậy bây giờ ta cùng Lư Thiên căn bản không có cái gì.
Ta ghen lại là bởi vì Lăng Ngọc Nhã, nhìn xem quan hệ của hai người, vậy mà ta bất tri bất giác có chút ghen tuông.
Lăng Ngọc Nhã nói chuyện tương đối vui vẻ cùng Lư Thiên, là người tốt nghiệp chuyên ngành văn học pháp luật, miệng lưỡi Lư Thiên lưu loát, đang vô cùng hăng say nói cái gì đó, mà Lăng Ngọc Nhã đang cười nhìn hắn.
Lâm Phong, ngươi ghen tuông cái gì chứ, ngươi là thân phận gì, ngươi có quan hệ gì với Lăng Ngọc Nhã đâu, ngươi có tư cách gì mà ghen với Lăng Ngọc Nhã, ta đột nhiên ý thức được mình căn bản cũng không có tư cách ghen tuông, Lăng Ngọc Nhã người ta căn bản chả có bất kỳ quan hệ gì với ta.
Trong lòng của ta ảm đạm, yên lặng cúi đầu xuống, chuẩn bị quay đầu bỏ đi, lách qua trước mặt Lăng Ngọc Nhã, không muốn để nàng nhìn thấy ta, ta cũng không muốn thấy được nàng, để tránh xuất hiện tình cảnh lúng túng.
"Lâm Phong, là ngươi sao?"
Ngay tại thời điểm ta quay đầu, chưa đi được mấy bước, một thanh âm sau lưng gọi ta lại, thanh âm quen thuộc, ta sẽ không quên thanh âm này.
Lăng Ngọc Nhã đột nhiên nhìn thấy ta, vội vàng chào hỏi ta.
Bị Lăng Ngọc Nhã gọi lại, ta biết rằng không cách nào tránh né, thật ra bảo ta tránh né là gạt người, chỉ là vì phòng ngừa xấu hổ, ý nghĩ trong lòng ta là muốn đi nói chuyện với Lăng Ngọc Nhã, dù cho chỉ nhìn Lăng Ngọc Nhã một chút ta cũng cao hứng.
Nghe được âm thanh của Lăng Ngọc Nhã, trái tim ta thật vất vả mới bình tĩnh được lại "Phanh phanh" nhảy dựng lên, khẩn trương lên, không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Ngọc Nhã đang mỉm cười vẫy tay với ta.
"Lâm Phong, thật sự là ngươi, ta liền thấy cái bóng lưng này rất quen thuộc, ngươi đi đâu đó?"
Lăng Ngọc Nhã thấy rõ ràng là ta, vội vàng chạy tới chỗ ta.
"Ta còn tưởng là ai, đây không phải là đại tình thánh của chúng ta sao, công tử hoa tâm Lâm Phong sao?"
Một cái âm thanh mỉa mai lãnh đạm mà lại bén nhọn vang lên sau lưng Lăng Ngọc Nhã, chính là Kỳ Tiểu Giai dáng người bốc lửa, thon dài, dung nhan kiều mị mà lãnh đạm.