Ta lập tức dùng kỹ năng [Mộng Du] thiết lập một điểm truyền tống tại tầng một tháp Hắc Thạch, cắm điểm tại ngay đây, mặc kệ ta ở nơi nào, chỉ cần sử dụng kỹ năng [Mộng Du], liền có thể truyền tống đến nơi đây.
Ba ngày kế tiếp ta liền ngâm mình ở tầng một tháp Hắc Thạch, ngoài về thành Thiên Long mua sắm bình máu ra, đều không ngừng lặp đi lặp lại như vậy, vừa đi vừa về chém gϊếŧ Khô Lâu Binh Sĩ và BOSS Khô Lâu Đội Trưởng.
Khô Lâu Đội Trưởng chỉ là tiểu BOSS bình thường nhất, cứ cách bốn tiếng lại hồi sinh một lần.
Bên trong [Vương Giả], căn cứ năng lực cùng đặc điểm của BOSS, thời gian hồi sinh không giống nhau, cấp thấp thì cứ cách mấy tiếng đổi mới một lần, BOSS cấp bạch ngân thì hôm sau đổi mới, BOSS hoàng kim cách tuần mới đổi mới, lợi hại hơn nữa thì cách tháng sẽ đổi mới, hơn nữa còn có một chút BOSS đặc biệt duy nhất, sau khi bị người chơi gϊếŧ chết liền không hồi sinh nữa.
Đương nhiên thời gian đổi mới cách càng lâu, năng lực BOSS liền càng mạnh, cũng tương đối dễ dàng tuôn ra trang bị tốt.
"Leng keng, chúc mừng người chơi Thạch Đầu Thành, đẳng cấp tăng lên, hiện tại cấp 20, sinh mạng gia tăng 10, ma pháp gia tăng 10, may mắn thêm 1, có 5 điểm thuộc tính có thể phân phối."
Phí hết thời gian ba ngày, rốt cục lên tới cấp 20, không khỏi cảm khái một phen: Trang bị khó bạo, kim tệ khó kiếm, đẳng cấp khó tăng.
Trang bị khó bạo, thời gian ba ngày, ta vừa đi vừa về, chém gϊếŧ trong đàn Khô Lâu Binh Sĩ, mặc dù trang bị trắng cấp 15 và cấp 20 rơi ra không ít, chí ít hơn 50 kiện, nhưng Lam Sắc Trang Bị cấp 15 mới đánh ra 23 kiện, Lam Sắc Trang Bị cấp 20 mới có 8 kiện.
Ngẫm lại đó là còn do may mắn của ta cao, tỉ lệ rớt đồ cao hơn không ít so với người chơi khác, tại trong ba ngày vậy mà mới đánh ra ngần ấy trang bị, người chơi khác chả nghĩ cũng biết rồi đó.
Suy nghĩ một chút, tình hình như vậy thật sự có khác biệt rất lớn với thôn Tân Thủ, đoán chừng trang bị cao cấp càng thêm khó mà đạt được.
Kim tệ khó kiếm, thời gian ba ngày, ta vừa đi vừa về, chém gϊếŧ trong đàn Khô Lâu Binh Sĩ, mà lại mang theo [Tham Lam Giới Chỉ] có tỉ lệ bạo suất gấp đôi, cũng mới đánh ra 1.326 miếng kim tệ.
Đẳng cấp khó tăng, thời gian ba ngày, ta vừa đi vừa về, chém gϊếŧ trong đàn Khô Lâu Binh Sĩ, cũng mới lên tới cấp 20, bình quân tính ra mỗi ngày vậy mà mới có thể thăng 2 cấp.
Chẳng qua dù cho như vậy, ta chẳng những không có mảy may mệt nhọc cùng phiền muộn, mà là cảm thấy ta đã thích [Vương Giả], đã dung nhập vào [Vương Giả], trò chơi giả lập [Vương Giả] này mang tới thể nghiệm chân thực làm cho ta phảng phất thể nghiệm lấy một loại thám hiểm chưa bao giờ có, mang đến một loại sinh hoạt kɧoáı ©ảʍ và chân thực.
Mặc kệ, rốt cục cấp 20, xem như có chút tiến bộ, có thể tiến vào tầng hai tháp Hắc Thạch, cũng hẳn là nên đi vạch trần diện mục thần bí của tầng hai tháp Hắc Thạch rồi.
Tại thời điểm ta đạt tới cấp 18, từng tiến vào tầng hai tháp Hắc Thạch, thế nhưng là Cương Thi và Hắc Pháp Sư ở tầng hai tháp Hắc Thạch đều là quái vật cấp 25, mà lại đều là quái vật chủ động công kích, bởi vậy dù cho cường hãn, biếи ŧɦái như ta, bởi vì đẳng cấp quá thấp, cũng đỡ không nổi sự tấn công điên cuồng của quái vật tại tầng hai tháp Hắc Thạch, đành phải lui ra.
Hiện tại ta đã cấp 20, lập tức về thành thay đổi trang bị cấp 20, thẳng hướng tầng hai, báo thù rửa hận, ta còn có mấy món Hoàng Kim Trang Bị cấp 20 đó.
Ngay tại thời điểm ta chuẩn bị sử dụng [Hồi Thành Quyển] về thành, đột nhiên truyền đến một hồi chuông cửa, ta không thể làm gì khác hơn là rời khỏi trò chơi đi mở cửa.
"Là ai vậy nhỉ? Không có ai nói là muốn đi qua mà." Ta lẩm bẩm một mình.
"Lão ca, ta đã trở về."
Ngay tại trong nháy mắt ta mở cửa phòng, một bóng dáng yểu điệu đột nhiên bổ nhào vào trong ngực ta, một đôi cánh tay trắng nõn như ngọc nhanh chóng ôm vào trên cổ của ta, dung nhan tuyệt mỹ trắng hơn tuyết, không có một tia tì vết có thể bắt bẻ, phảng phất một cái mỹ ngọc điêu khắc tinh tế để cho người ta say đắm, giờ phút này đang lắc lư trước mắt ta.
Đột nhiên một trận mùi thơm thấm vào ruột gan lao thẳng tới mà đến, để cho ta không khỏi dang hai cánh tay, xuyên thấu qua mảnh eo ngọc nhỏ như cành liễu kia, ôm nhẹ nhàng người ngọc lung linh đang rúc vào trước ngực ta kia.
"Tiểu muội, làm sao bây giờ lại trở lại." Ta giật mình hỏi.
Có thể làm động tác thân mật như thế cùng ta, loại trừ tiểu ma nữ của ta, tiểu muội của ta - Lâm Ngọc Hân, không còn ai khác.
"Làm sao vậy, thấy ta trở về mà giật mình như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?"
Tiểu muội không khỏi vặn vẹo trong ngực của ta, muốn dùng tay ngọc lay động đầu ta để tỏ vẻ kháng nghị.
"Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi."
Mặc dù ta trả lời tiểu muội, bỗng nhiên ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, không quan tâm tra hỏi của tiểu muội.
Giờ phút này trong mắt của ta tràn đầy dịu dàng, si ngốc nhìn xem mỹ cảnh như là bách hợp trong u cốc.
Má ngọc xinh đẹp tuyệt luân, hình dáng tú mỹ điêu khắc tinh tế, cổ ngọc tú mỹ trắng như tuyết, cái vai dịu dàng, bộ ngực sữa có chút hở ra, một nắm eo thon uyển chuyển, dáng người thon dài, cộng thêm một thân mặc quần áo thoải mái, rộng rãi mà nhu hòa, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Trong lòng của ta đột nhiên bay lên vô hạn tưởng niệm cùng yêu thương, càng xen lẫn một loại say mê ấm áp, đột nhiên, ta phảng phất cảm thấy mình bốc cháy lên, tràn đầy mùi vị hạnh phúc.