Quyển 1 - Chương 12
“Dế mèn, Gây Tê, Bánh Bao, ba
tên
gia khỏa các ngươi, mau lăn ra đây!”
Thiên Hồng rống to
vào kênh hảo hữu, chỉ tội nghiệp cho Tuyết Sinh đáng thương cũng cùng tồn tại trong trong kênh hảo hữu, lỗ tai
đều nhanh bị
chấn
điếc.
“Dế mèn chẳng lẽ chính là Soái Vô Chỉ Cảnh?” Tuyết Sinh
hảo muốn
cười.
“Đúng, bánh bao chính là Hamburger.”
Tuyết Sinh cười đến đau sốc hông.
Thiên Hồng cũng cười theo giảng giải: “Bọn họ không cho phép ta ở trước mặt người bên ngoài gọi ngoại hiệu của bọn họ, hết sức sĩ diện.”
Người ngoài?
Tuyết Sinh hiểu được ý của hắn: bọn họ đã không phải là người ngoài. Vậy bọn họ hiện tại
rốt cuộc là gì, tình nhân? Cái từ nghe ra có vẻ là lạ.
Thiên Hồng cúi xuống nhìn cậu, “Ngươi không cần quá để ý, hết thảy đều giống như trước. Nếu nhất định phải nói có gì bất đồng,
đó
chính là — ta sẽ càng thêm yêu thương ngươi.” những lời cuối cùng Thiên Hồng cố ý áp sát vào bên tai Tuyết Sinh nói, làm hại Tuyết Sinh cả cổ đều đỏ.
“Lão đại… hắc hắc hắc…” huynh đệ Soái Vô Chỉ Cảnh bất thình lình chui ra, ở sau lưng bọn họ
phát ra tiếng cười quái dị “Lúc chúng ta không ở, có phải đã xảy ra ‘chuyện tốt’ gì hay không a?”
Phanh, Phanh hai tiếng, Thiên Hồng không chút khách khí cho hai huynh đệ ác manày
mỗi người trên đầu một cú, đánh cho bọn họ ngồi chồm hổm trên mặt đất ai da kêu đau.
“Lần sau các người
lại
nói loạn, ta sẽ không khách khí.”
Thiên Hồng kéo dài hạ chiếu thư, không để ý đến
hình dạng nước mắt lưng tròng củabọn họ, toàn bộ là bọn họ
gieo gió gặt bão. Y quay đầu lại
cân cần nói
với Tuyết Sinh “Đã khuya rồi, logout nghỉ ngơi đi.”
Tuyết Sinh có chút không muốn “Còn các ngươi, cũng thoát sao?”
Soái Vô Chỉ Cảnh, lập tức khôi phục sức sống, hét lên
: “Hôm nay đại ca đại tẩu đạt thành chuyện tốt, không bằng suốt đêm nay ta ăn mừng được không?”
“Ngươi ngươi ngươi…”
sắc mặt
Tuyết Sinhtrước hồng sau
xanh lại bạch
cuối cùng lạibiến
hồng, không thể nhịn được nữa
không tiếc đem
[đệ nhất pháp bảo ]
cầm trong tay
làm
thành
hung khí thoáng cái
đánh lên
đầu Soái Vô Chỉ Cảnh “Ngươi đi chết đi ──”
Một tiếng trống vang lên, trán Soái Vô Chỉ Cảnh sưng lên 1 cục u lớn, bộ dạng dễ nhìn phút chốc trở thành Độc Giác Thú
(thú một sừng)
Thu hồi bảo bối Linh Châu, Tuyết Sinh đau lòng sờ lại sờ, “Đầu của ngươi
sao
lại cứng như vậy, đem trân châu của ta đều muốn vỡ!”
Soái Vô Chỉ Cảnh do uy áp của Thiên Hồng mà nén giận không dám nói gì, thế nhưng đề nghị suốt đêm thì được nhất trí thông qua.
“Chúng ta
đây hiện tại
đi đâu chơi?” Hamburger hỏi.
“Đi đến nơi nào vừa có thể luyện cấp vừa hảo ngoạn đi.” Thiên Hồng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tuyết Sinh, nói không chút suy nghĩ.
“Vậy
đi
Bách
Hoa
Viên đánh Hồ Điệp
Tiên
Tử đi, đều là quái MM (các cô nương) siêu cấp xinh đẹp.” Hamburger lập tức đề nghị, lại không thấy được
khuôn mặt như tượng của Gây Tê ở bên cạnh bắt đầu rạn nứt…
“Có thể,” Thiên Hồng suy nghĩ một chút “tuy rằng Hồ Điệp biết pháp thuật,
thếnhưng
phòng ngự vật lý thấp, mặc dù phí chút dược, vẫn là có thể đánh được”
“Ta sẽ hiến
dược,” Tuyết Sinh vừa nghe đến có quái xinh đẹp, lập tức nhấc tay tán thành, “Chúng ta đi đánh Hồ Điệp đi”
(Mộng: em Sinh nhi của ta mê gái a >_ Mộng
: đáng tiếc… là có *thẹn thùng*)“Hắc hắc, hóa ra đại tẩu là một tiểu phú ông nha,” Soái Vô Chỉ Cảnh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Sinh lại bắt đầu đỏ lên, vội vàng xoát mở ra cây quạt đính ở trên đầu, bồi cười theo “Đại… ca, coi chừng ‘cầu’ của ngươi, cũng đừng để vỡ nha, hắc hắc.”
Tuyết Sinh hai tay nâng lấy ‘Cầu’ bảo bối của cậu, trùng điệp (lặp đi lặp lại) hừ một tiếng.
Quyết định cuối cùng của cuộc thảo luận là
mọi người trước tiên logout ăn
gì đó
lót dạ, sau mới đi chơi suốt đêm.
Khi Tuyết Sinh hạ tuyến (logout) mới cảm thấy
đói
bụng,
trời đã khuya mà cậu
còn chưa có ăn cơm chiều. Hôm nay Vân Sinh sau khi thi xong sẽ cùng bạn bè đi chúc mừng, trước khi đi cũng đã chuẩn bị cơm cà ri cho cậu, chỉ cần bỏ vào lò vi ba hâm nóng một chút là cậu có thể ăn được, nếu bây giờ Vân Sinh trở về nhìn thấy cậu chưa có ăn cơm, nhất định sẽ mắng cậu, nhất định phải nhanh chóng giải quyết xong phần cơm kia mới được.
Chính là đã quá muộn, lúc Tuyết Sinh còn chưa có “hủy thi diệt tích” thì Vân Sinh đã trở về.
Đang trốn trong
phòng bếp tiêu diệt chứng cớ, Tuyết Sinh vội đem
phần
cơm
còn lạinhét vào miệng đến nỗi nghẹn nói không ra lời, Vân Sinh đành
phải
rót
ly nước
cho cậu. Tuyết Sinh thấy Vân Sinh đã chuẩn bị tốt nội dung ‘giáo dục’ cậu, khẩn trương thay đổi lực chú ý của em ấy “Ta vừa rồi cùng thần tượng của ngươi
ở
cùng một chỗ nha”
“Thật sự?” Vân Sinh quả nhiên cắn câu.
….
Cho nên lúc Tuyết Sinh thượng tuyến (login) vẫn nhịn không được mà cười trộm.
“Đệ đệ của ta
muốn
cùng đi, ngươi có
ngại
không?”
Thiên Hồng sao có thể cự tuyệt yêu cầu của cậu, vội vàng nói: “Không sao, ta cũng muốn nhận thức đệ đệ của ngươi.”
Soái Vô Chỉ Cảnh còn lại
là 2
con mắt bắt đầu tỏa sáng “Đệ đệ của Tiểu Tuyết?
Lớn lên có giống
như ngươi
không?”
(a anh này muốn cua em Vân nhi đây)Tuyết Sinh nghiêng đầu suy nghĩ 1 chút, “Người ta đều nói có 7 phần giống.”
“Bảy phần
giống
a…”
trong đầu
Soái Vô Chỉ Cảnh lập tức tưởng tượng ra bộ dáng mơmơ hồ
hồ,
bóng hình nho nhỏ xinh đẹp xấu hổ thẹn thùng, không khỏi lại phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị.
“Anh ta làm sao vậy?” Tuyết Sinh khó hiểu hỏi
“Hoa si rồi, đừng để ý đến ảnh.” Hamburger
khinh thường
ra mặt, cậu sao
lại
có lão ca mất mặt như thế.
“Ca—-” theo một tiếng hô to, một thân ảnh rất nhanh hướng
về
phía bọn họ
chạy tới.
Mỹ nhân!
Soái Vô Chỉ Cảnh ngẩng đầu lên, con mắt như
sáng ngời… Sau đó, hắn
cảm nhận được
bóng hình xinh đẹp hoàn mỹ trong lòng của hắn nhất thời vỡ thành từng mảnh.
“Tiểu Tuyết, đây là đệ đệ của ngươi?”
tay hắn run
run
chỉ cái bóng người càng ngày càng gần
kia.
“Đúng a, em ấy chính là đệ đệ của ta tên Vân Sinh” Tuyết Sinh không rõ đã xảy ra chuyện gì, Hamburger ở bên cạnh bắt đầu
che miệng cười.
555,
vì cái gì mà
Tiểu Tuyết
nho nhỏ khả ái
lại có người đệ đệ thân cao 1m8, hơn nữa tuyệt không đáng yêu, ngược lại
đệ đệ lại giống như 1 con đại cẩu thấy thịt xương chứ?
Không trách Soái Vô Chỉ Cảnh vỡ
mộng, hiện tại Vân Sinh đã nhào tới trước mặt Thiên Hồng, giống như một con chó đói thấy được thức ăn, nước miếng tích tích nói “Ngài chính là Thiên Hồng
đại hiệp
đi,
lòng kính ngưỡng của
ta đối
với
ngài như nước Hoàng Hà chảy
không ngừng…. (tỉnh lược
n chữ)” sau đó cậu lại
chuyển hướng sang Gây Tê đứng bên cạnh, “Ngài chính là Gây Tê đại hiệp a, ngài thật là thần tượng
củakiếm khách
chúng ta
phát ra ánh sáng soi đường…(tỉnh lược
n chữ).”
“Vân Sinh!”
ngay cả người chậm chạp như Tuyết Sinh
cũng
cảm giác cực kỳ mất mặt, nhìn thấy Vân Sinh có ý muốn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, khẩn trương hô to: “Em câm miệng! Chúng ta muốn đi luyện cấp”
“Ta cũng đi!”
“Muốn đi thì không được nói nữa.”
Không nói thì không nói, Vân Sinh lúc này mới phát hiện có điểm kỳ quái — lão ca nhà cậu lúc nào thì trở nên oai phong như thế? Ngay cả Thiên Hồng
đại hiệp đệ nhất cao thủ cư nhiên
đối với đều anh ấy nói sao nghe vậy.
“Huynh đệ, không hiểu sao?” Hamburger nghênh ngang
tiêu sái
đi qua vỗ bờ vai của cậu ý bảo cậu quay đầu “Cái này
nha…” Hamburger thần bí hề hề bám vào bên tai Vân Sinh nói “Chúc mừng ngươi vinh dự
thăng chức làm
cậu em vợ của lão đại chúng ta!”
Cậu em vợ?
Vân Sinh ngơ ngác
lăng lăng
nửa ngày, thẳng đến khi tất cả mọi người đi xa, mới thanh tỉnh lại.
Trời ạ, cậu chỉ mới
không gặp
A Tuyết
1 ít thời gian, lão ca ngu ngốc của cậu lại có thể đem chính mình cấp bán a?