Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 10: Tôi là vô địch Tiểu nguyệt bạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi xe chạy tới Cảnh hà viên thì cơn đau dạ dày của Tạ Phi cũng đã ổn định hơn nhiều. Lúc xuống xe cậu sợ mất mặt thêm lần nữa nên kiên quyết không cho La Khanh dìu mình. La Khanh thấy vậy cũng không cố ép buộc, chỉ ngồi trên xe nhìn cậu đi lên lầu.

Tạ Phi cảm nhận được ánh nhìn của anh, cảm giác không khí có điểm là lạ nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào, cậu vừa đi được vài bước lại nghe thấy phía sau có âm thanh truyền tới,

"Anh Tạ, hôm nay nhớ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe không được đi làm lại đâu nhé."

Tạ Phi dừng bước, xoay người nhìn qua, thầm nghĩ 'anh không thấy mình quản có hơi rộng hở?'

"Không ai muốn thấy thân thể của đối tác với mình có vấn đề nhỉ?" La Khanh cười cười, lí do đưa ra thực làm Tạ Phi không có cách nào cãi lại, xác thực là nếu cậu lại không nghỉ ngơi cho thật tốt, sợ rằng lần sau lại giống với hôm nay làm phiền đến người khác thì đúng là quá không thỏa đáng rồi.

La Khanh hướng Tạ Phi gật nhẹ một cái, khóe miệng bất giác kéo dãn thành ý cười, "Vậy đi nhé, mong đơi lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."

Tạ Phi nhìn bóng xe dần đi xa của anh ta đứng đơ ra mất một lúc mới lắc lắc đầu xoay người đi lên lầu. Còn La Khanh ngược lại đi về tiệm sách vừa nãy, quen đường quen nẻo dùng cửa sau tiến vào bên trong, trở lại nhã gian.

Anh cúi người cầm tấm danh thϊếp lên, La Khanh nhìn hai chữ 'Tạ Phi" trên đó, không khỏi sinh ra một vài phỏng đoán.

"Hôm nay tôi lên sàn diễn, cậu có đến không?" Ông chủ của Thao Thao Trai là Ninh Hàn tựa cửa hỏi.

"Đại công tử Ninh nhà ta lên đài diễn, tôi tất nhiên không nên bỏ qua. Đáng tiếc.... " La Khanh xoay người, lắc lắc danh thϊếp trên tay, "có việc chờ tôi đi làm mất rồi."

Ninh Hàn nhếch khóe miệng mỉm cười, nhưng nụ cười đó khác với nụ cười Tạ Phi từng nhìn thấy, đó là nụ cười chứa đầy hàm ý mà lãnh khốc, làm khí thế toàn thân anh ta đều biến đổi, "Cần tôi giúp một tay không?"

La Khanh đi qua, vỗ vỗ vai anh ta, "Thôi đi, mấy cái kiểu giải quyết của dân xã hội đen nhà cậu, nhỡ đâu đem cậu ấy dọa chạy mất tôi biết làm sao? Cậu đền cho tôi được chắc?"

"Rất lâu rồi mới thấy cậu để tâm đến một chuyện như thế." Ninh Hàn nghiêng người đánh giá anh.

"Cậu không cảm thấy rất thú vị à?" La Khanh nháy mắt, bộ dáng dương dương tự đắc làm Ninh Hàn chỉ muốn trợn trắng mắt xem thường.

Lại nói tới Tạ Phi bên này, sau khi về tới nhà cậu liền gọi điện báo cho Đái Thư tình hình cuộc đàm phán ngày hôm nay, xong việc liền trốn luôn trong nhà không đi đâu nữa. Nói là nghỉ ngơi nhưng Tạ Phi cũng không chịu rảnh rỗi bao lâu, cậu dứt khoát đi sắp xếp lại đống sách trên kệ sách trong thư phòng. Không bao lâu thì có tiếng chuông cửa vang lên, Tạ Phi vừa mở cửa liền nhìn thấy thằng bạn xấu tính kiêm tổng biên tập Ngôn Nguyệt Bạch nhà mình đang đứng trước cửa.

Tổng biên tập Ngôn hôm nay vẫn đi đầu theo phong cách trào lưu hiện đại, thân hình người mẫu cộng thêm bộ đồ mẫu dành cho mùa thu mới nhất vừa ra, nụ cười tỏa nắng chói mù mắt chó,... nói về tướng mạo thì... cậu ta thuộc loại hình có thể làm cho già trẻ gái trai đều phải xấu hổ, cái loại mỹ nam yêu nghiệt. Nhưng nếu bạn hiểu rõ được tính cách quỷ quái của cậu ta, bạn tuyệt đối sẽ âm thầm muốn đem cái khuyên tai trên tai anh ta gỡ xuống, rồi giống như Dung ma ma dùng nó đâm chết cái tên hàng này. Một điều đặc biệt nữa chính là tên này vô cùng vô cùng tự luyến.

"Có chuyện gì?" Tạ Phi không kiên nhẫn hỏi.

Ngôn Nguyệt Bạch vừa nhòm ngó vào bên trong vừa bất mãn trả lời: "Biết cậu khó chịu nên tôi gác lại bao nhiêu là công việc gấp gáp đến thăm cậu đó, cậu lại dám hỏi tôi có chuyện gì, trái tim tôi bị tổn thương sâu sắc."

"Tôi nói này, mỗi lần cậu tới nhà tôi đều nhòm ngó khắp nơi, rốt cuộc thì cậu đang muốn tìm cái gì?"

" Tôi xem xem cậu có kim ốc tàng kiều hay không... hê hê, hôm nay cũng không có, từ khi quen biết tới nay chưa từng thấy cậu quen bạn trai bạn gái gì, thật không khoa học gì cả!" Ngôn Nguyệt Bạch vừa nói vừa thuần thục vòng qua Tạ Phi chạy thẳng tới nằm bò trên chiếc sofa mềm mại trong phòng khách nhà cậu, miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ thoải mái, "Ừm... vẫn là sofa nhà cậu thoải mái nhất..."

Nếu không phải thân thể tôi tàn tạ, tôi nhất định đá bay cậu đi cậu tin không? Haiiisshh... kết nhầm bạn 'tốt' đây mà. Lại nói, bản thân như thế nào trở thành bạn thân với tên bệnh này nhỉ? Tạ Phi bỗng nghĩ tới vấn đề quan trọng đó... hình như là năm đó sau khi cậu chán nản thất vọng rời game thì tên này xuất hiện trước mặt hỏi cậu có muốn hùn vốn hợp tác làm về mảng tạp chí không. Rõ ràng trước đó hai người cũng chỉ gặp qua vài lần, cũng không biết tên này lấy đâu ra sự tín nhiệm cùng tự tin đến thế.

"Cậu muốn uống trà hay cà phê?"

"Cậu cái tên bệnh nhược này quá khinh thường tôi rồi? Để đó tôi tự làm." Ngôn Nguyệt Bạch nhanh chóng từ sofa bò dậy, mặc dù nhiều năm liền giành được giải thưởng danh hiệu thằng bạn không đáng tin cậy nhất trong năm, nhưng thật ra cậu ta đối với bạn bè vẫn rất chịu khó quan tâm chăm sóc, nếu không sẽ không chỉ vì Tạ Phi bị đau dạ dày mà hấp tấp vội vàng chạy tới.

Tạ Phi nhìn bóng dáng đi vào nhà bếp của cậu ta, ngoài ý muốn phát hiện kiểu tóc bảo bối của cậu ta có hơi rối tung, một vài lọn tóc đang kiêu ngạo vểnh cao. Tạ Phi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn nên im lặng không nói ra mới tốt.

Vì muốn chăm sóc cho sức khỏe của Tạ Phi, Ngôn Nguyệt Bạch không pha thứ cà phê mà cậu thích uống nhất, ngược lại pha hai tách trà bưng ra. Nhìn quanh phòng khách không thấy bóng dáng Tạ Phi đâu, lại tìm tới thư phòng, quả nhiên Tạ Phi lại trốn ở đây xem tài liệu. Ngôn Nguyệt Bạch đem trà đặt lên bàn sách, thuận tay đem đống giấy tờ cất hết đi.

"Chỉ biết làm việc với làm việc, chúng ta đi chơi game đi."

Tạ Phi nhếch mày, "Cậu có thẻ game à? Biến đi xem tạp trí thời thượng của nhà cậu đi."

Ngôn Nguyệt Bạch đắc ý cười tươi, từ trong túi áo mò ra một cái thẻ game mới toanh, sau đó quen đường quen nẻo xách máy tính laptop của Tạ Phi ra đặt gần dàn máy bàn. Bộ cắm thẻ của nhà Tạ Phi là loại độc lập, có thể đồng thời cắm vài cái thẻ, cấu hình lại cao.

"Đến đến đến, hôm nay coi như đặc quyền được nghỉ phép, để tôi xem cái game kia của cậu nó ra sao nào...." Ngôn Nguyệt Bạch dứt lời đã nhanh chóng tiến vào game.

Tạ Phi thấy cậu ta tràn đầy hứng khởi cũng không tiếp tục đả kích nữa, đăng nhập vào game theo. Nhưng đợi hai người vừa thêm bạn tốt, Tạ Phi mới nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng, nếu bị Ngôn Nguyệt Bạch biết những chuyện gần đây của mình trong game thì....

Không được, gần đây luôn có cảm giác không yên ổn cho lắm.....

"Ấy? sao nhiều người thế này..." Ngôn Nguyệt Bạch càu nhàu, nhìn một loạt đơn xin gia nhập đội ngũ, hứng thú dạt dào. Đội ngũ là do Ngôn Nguyệt Bạch lập cho nên đơn xin vào đội ngũ đều hiển thị bên phía đội trưởng. Thuận tiện nhắc luôn, id game của Ngôn Nguyệt Bạch là -- Tiểu Nguyệt Bạch, một nam kiếm khách yêu nghiệt.

Trước tiên Tạ Phi không thèm nhắc tới cái kiểu lấy tên khác đời của cậu ta, cậu chỉ cần nhìn đống id mới được thêm vào liền có cảm giác đau đầu. Bởi vì cô nàng khí phách uy vũ Phong hạc cư nhiên cũng nằm trong danh sách phía dưới, còn may không có thêm Diệp lạc ô đề. Nhưng dường như tình hình cũng không lạc quan cho lắm.

(Đội ngũ) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Phong hạc cô nương cũng ở nha.....

(Đội ngũ) Đại thấp huynh: Đúng vậy đúng vậy, thật trùng hợp....

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Phong hạc cô nương vạn phúc,,,,

Miệ nó, sao phải dùng cái giọng điệu cực độ hổ thẹn này cơ chứ.. còn có không nhẽ mấy người vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi hả, sao ông đây mới đăng nhập chưa lâu mấy người đều theo tới hết cả lũ rồi.

(Đội ngũ) Phong hạc: Đi luyện cấp đi, Mộ Nha, cấp bậc của cậu quá thấp.

Nhận được ánh mắt hàm chứa suy tư của Ngôn Nguyệt Bạch bắn qua, Tạ Phi chớp chớp mắt, cực kì bình tĩnh gõ chữ:

(Đội ngũ) Mộ Nha: Được.

Ngôn Nguyệt Bạch thật sự nghĩ sai rồi, cậu ta vốn cho rằng cô nàng Phong hạc có gì với Mộ Nha. Nhưng đợi đến lúc cậu ta dự tính nghiên cứu cô nàng nhìn qua khá lạnh lùng này thì cái người 'có gì đó với Mộ Nha' Phong hạc cô nương thì Phong hạc dã dùng kĩ năng đặc thù của mình đem cậu ta đá đi xa tít tắp.

(Đội ngũ) Phong hạc: Cái người có cấp bậc còn thấp hơn cậu này là ai? Cậu ta vẫn còn chưa rời tân thủ thôn nữa?

(Đội ngũ) Mộ Nha: Bạn.

(Đội ngũ) Phong hạc: Chúng ta đi trước đi, đợi cậu ta ra được cũng muộn rồi.

Phong hạc nói không sai, acc mới lập ít nhất phải đạt đến cấp mười mới có thể rời tân thủ thôn, nhưng Tiểu Nguyệt Bạch cảm thấy bản thân bị xem thường, bởi vậy cậu ta dõng dạc nói:

(Đội ngũ) Tiểu Nguyệt Bạch: Không sao cả, mấy người đi trước đi, tôi tới sau!

Tạ Phi ngẩng đầu nhìn Ngôn Nguyệt Bạch, thấy cậu ta bắt đầu nghiêm túc làm nhiệm vụ liền không nói gì nữa, theo sau đoàn đội đi thăng cấp. Nói đến chuyện thăng cấp, dù gì Tạ Phi cũng là một người chơi cũ, cho nên dưới sự hợp tác của đoàn đội, cấp bậc của cậu tăng lên rất nhanh. điều làm mọi người cảm thấy kì lạ chính là cấp bậc của Tiểu Nguyệt Bạch cứ lên lên xuống xuống hoài, đã một khoảng thời gian chính là không tăng được cấp nào, ngoài ra biểu tượng nhân vật của cậu ta thì lúc sáng lúc tối, không ngừng chạy qua chạy lại giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Tiểu Nguyệt Bạch cậu đang biểu diễn kĩ xảo biến màu ảnh đại diện hở?

Trung nhị vừa dứt lời, ảnh đại diện của Tiểu Nguyệt Bạch lại biến thành màu xám, lại úp sấp rồi à. Tạ Phi hiếu kì nhòm qua màn mình máy tính của Ngôn Nguyệt Bạch một cái -- hơ, cậu ta đang bị một nhóm tiểu quái quần cho tới chết.

Tổng biên tập Ngôn không thể tiếp nhận cái hiện thực này, lập tức gào thét 'Tại sao lại như vậy chứ', sau khi sống lại, không thể tin tưởng được cậu ta lại tiếp tục đi tìm nhóm tiểu quái đó báo thù. Tạ Phi nhìn cậu ta mới có một lúc mà chết lên chết xuống không biết bao nhiêu lần, không có thời gian rảnh đánh chữ, liền giải thích thay cậu ta.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Bị tiểu quái giày vò tới chết rồi.

Tạ Phi vừa giải thích, đám người trong đội ngũ liền bắt đầu dùng thơ biểu thị sự thương tiếc cùng sợ hãi.

(Đội ngũ) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Anh hùng xưa chẳng thấy,

(Đội ngũ) Đại thấp huynh: Nhân tài nay chẳng còn.

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Trời đất mênh mông dài vô tận

(Đội ngũ) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Riêng ta cô độc lệ đắng cay.

(Đội ngũ)Tiểu Nguyệt Bạch: Mấy người, một lũ xấu xa!

Tiểu Nguyệt Bạch vừa nói xong câu trên, lại anh dũng hi sinh vì việc nghĩa. Tạ Phi nhìn qua màn hình máy tính cậu ta thêm lần nữa, được rồi, cùng một vị trí, chết trong tay cùng một loại quái.

Khó lắm mới gặp được một tên cực phẩm gà trong game, ba người bang Nhược Thủy mở chế độ treo máy, vừa đánh quái vừa điên cuồng bình luận trên kênh đội ngũ. Còn tổng biên tập Ngôn nhà chúng ta đang trên bờ vực chuẩn bị bạo phát.

"Đây là cái game rách nát gì không biết, Con đường này rõ ràng thông thoáng mà sao không cho tôi đi qua! tại sao chứ!"

Không cho cậu đi qua thì cậu khổng thể đổi sang đường khác hả? Tạ Phi thầm nghĩ, nhưng cậu chỉ ngồi đó nhìn kịch vui chứ không thèm nhắc nhở, tổng biên tập Ngôn có thể gào thét với cả hệ thống lúc này tuyệt đối đang trong trạng thái... hết thuốc chữa, mười con trâu cũng không kéo lại được.

Cuối cùng là cô nàng Phong hạc thực không nhìn nổi nữa, bởi vì người bang Nhược thủy đang tám tới cực high, bọn họ đều thực bội phục cái tên Tiểu Nguyệt Bạch này luôn, hành động ngốc nghếch tới muốn chạy tới hiện trường phát sinh án mạng vây xem, đúng là mấy người có bản tính đặc biệt xấu xa! Lại nói,mức độ gà của tên Tiểu Nguyệt Bạch này làm mất hết mặt mũi chức nghiệp kiếm sư nhà bọn họ! Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!

Cho nên người có tinh thần danh dự môn phái, danh dự bang hội cực đại như Phong hạc cô nương gửi một câu bàn giao trách nhiệm trên kênh đội ngũ liền vác kiếm lên ngựa, nhanh như gió chạy về phía cửa môn phái thuộc tân thủ thôn.

Không biết bên tân thủ thôn phát sinh chuyện gì, vài phút sau Phong hạc dẫn theo Tiểu Nguyệt Bạch lui đội, hai người tổ đội đi tăng cấp luôn rồi. Bên này vui tới quên trời quên đất đón tiếp Diệp lạc đại thần tiến vào tổ đội.

La Khanh nhìn Mộ Nha trong danh sách đội ngũ, lại xoay người nhìn thời gian, hiện tại là mười giờ sáng. Bình thường, Mộ Nha chỉ onl vào buổi tối. Đây là... cho thấy có lẽ có vài phần trùng khớp với suy đoán của anh nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »