Chương 47: Ông chủ! có mỹ nhân!
Mỹ nhân thì mỹ nhân, chưa từng thấy qua mỹ nhân chắc?!
Vô cùng cẩn thận cầm bao đồ ăn đã được đóng gói ổn thỏa của quán cơm Tâm Du Tư Gia đặt vào vị trí phụ lái, lại cầm hai cái bao đồ ăn lớn khác thả vào chỗ ngồi phía sau xe, Kiều Lân đồng chí lúc này mới tủm tỉm cười ngồi trở lại ghế điều khiển, đóng cửa xe, rồi tháo xuống cặp mắt kính râm siêu bự vừa mới mua hồi sáng sớm.
Kỳ thật mọi người nhất định đã đoán ra, biếи ŧɦái trong miệng bạn học Từ Lượng chính là Kiều Lân bệ hạ của chúng ta. Như vậy, mọi người nhất định rất ngạc nhiên vì sao anh không lộ mặt tương nhận với Tiểu Ngư? Đáp án rất đơn giản, anh chờ mong cuộc gặp gỡ đầy “kinh hỉ” với Tiểu Ngư tại địa bàn mình hôm chủ nhật cơ. Vốn lần gặp mặt hôm nay là do anh nhịn không được, song kết quả khiến anh tương đối rung động.
Quảng trường phục cổ thành phố W không tính là quá lớn, người ở đa số đều là những người có tiền. Ban đầu vốn dĩ cũng có một vài hộ hàng xóm ở cố định ngay tại một tứ hợp viện. Bên ngoài quảng trường chỉ có phía Tây và phía Nam có cửa hàng bán lẻ, lớn nhỏ tất tần tật, cái gì cũng bán, có điều nhiều nhất là đồ cổ và các phẩm trang sức giả cổ, còn có hai cửa hàng thư họa, chủ yếu là để phối hợp với bầu không khí toàn bộ quảng trường. Quán cơm có sáu nhà, trong đó có hai nhà là tửu lâu giả cổ nổi danh bản địa, Kiều Lân sẽ không ngu đần đến độ cho rằng chỗ đó là cửa hàng của Tiểu Ngư. Còn một nhà là mặt điểm chuyên doanh, tự nhiên cũng không có khả năng là mục tiêu của anh. Như vậy ba nhà còn lại nằm trong tầm ngắm.
Phương thức tìm kiếm của anh tương đối thẳng thắn. Bước vào một nhà, trực tiếp gọi hai món thức ăn, sau đó bảo nhân viên cửa hàng đóng gói mang về, rồi quan sát phương vị phòng bếp một cái, rồi từ buồng vệ sinh tạt qua phòng bếp, áp dụng rình xem. Mọi người nhất định rất ngạc nhiên vì sao buồng vệ sinh cách phòng bếp không xa? Đáp áp là chắc chắn, bởi vì cấu tạo phảng cổ đều không thể bị cải biến, vậy, chỉ cần có một cửa hàng dạng thế, những nơi khác liền không khác biệt gì.Mà mặt tiền cửa hàng nhỏ, buồng vệ sinh đương nhiên sẽ không có khả năng đặt tại địa phương gần cửa chính.Này cũng dễ dàng cho hành động “trộm gặp Tiểu Ngư” lần này của Kiều Lân bệ hạ.
Khi Kiều Lân trông thấy Tiểu Ngư, thì đối phương đang chăm chú rán bánh cá mà mình muốn ăn. Mùi hương cà ri hững hờ lượn khỏi phòng bếp, cộng thêm tiếng động “xèo xèo” khi chiên dầu. Bộ dáng thiếu niên nhìn qua rất trẻ tuổi, nói cậu ta chỉ có mười sáu mười bảy cũng được, hai má hơi phúng phính như trẻ con, đôi mắt không quá lớn nhưng đặc biệt hữu thần, mái tóc chỉnh lý vô cùng gọn gàng, nhìn qua thật đen thật mềm, xúc cảm có lẽ còn tốt hơn cả trong trò chơi.
Tuy chỉ với một cái liếc mắt thôi, nhưng Kiều Lân thật giống như ăn phải thuốc Tân Lang Thuận Khí [1] vô cùng thư sướиɠ. Nụ cười dưới đáy lòng lúc này nhẫn như thế nào cũng ức chế không được, cho nên mới bất giác lộ ra biểu tình trên mặt. Về phần khiến Từ Lượng cho rằng anh là biếи ŧɦái thì anh đương nhiên không biết, bất quá có biết hay không cũng chẳng sao. Anh cảm khái Tiểu Ngư nhà mình cư nhiên điều chỉnh diện mạo xuống. Quả thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn có hiểu biết, hành động này rõ ràng khiến bản thân anh về sau đỡ lo rất rất nhiều trong trò chơi nha!
Thật ra điều khiến Kiều Lân hưng phấn nhất không phải là diện mạo Tiểu Ngư, mà là biểu tình nghiêm túc tự tay nấu ăn cho anh kìa. Anh đương nhiên hiểu rõ Tiểu Ngư hoàn toàn không biết bánh cá này là làm cho anh, hơn nữa dù đối mặt với bất kì khách hàng nào cậu cũng nghiêm túc như thế, nhưng đây cũng là chỗ hấp dẫn Kiều Lân đồng chí. Đều nói đàn ông nghiêm túc gợi cảm vô cùng, các bạn bảo bệ hạ như thế nào không biết người trong lòng mình gợi cảm chứ?
Trong lòng đắc ý cực kỳ đỗ xe bên ngoài quán cơm Tư Gia khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng Kiều Lân quyết định đánh một cuộc điện thoại.
Hình ảnh video vừa mở, bên trong màn hình hiện rõ một gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ giận dữ lại hết sức biếng nhác. Theo sau đó là một liên khúc chửi mắng: “Cái tên thiếu đánh giữa trưa kia! Biết rõ ông đây hôm qua chạy đồ án nguyên một đêm, bây giờ gọi điện tới là muốn ăn đập hay là muốn ăn đập hả?! Có chuyện nói nhanh có rắm mau phóng, đừng có trưng khuôn mặt tươi cười *** – đãng như thế với ông!”
Kiều Lân khá quen thuộc với những ngôn từ “hữu hảo” như thế, cho nên nụ cười khó có thể ức chế trên mặt càng thêm không thu liễm: “Tôi không phải vô cùng quan tâm tới anh em nên bỏ công mua cơm trưa cho cậu sao, hiện tại tôi đang ở cách nhà cậu không xa, muốn uống gì không? Anh mua cho cậu một chút.”
Đối phương liếc mắt khinh bỉ: “Hừ! Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để cậu gọi điện. Tôi chỉ uống hai loại thôi, cậu xem rồi mua đi. Lát nữa tự mình mở cửa, tôi ngủ thêm một chốc.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Kiều Lân xoay đầu thoáng lướt qua hai phần thức ăn bên ghế phụ, lại nghía nghía phía cửa quán cơm Tâm Du Tư Gia. Cuối cùng quyết định tìm Khâu Phong trước, bởi vì anh cảm thấy bản thân nếu bây giờ không lên mặt với người khác, anh nhất định sẽ nghẹn đến điên.
Nhà Khâu Phong chỉ cách quảng trường giả cổ Tiểu Ngư ở hai khu dân cư quy hoạch. Lái xe chỉ cần hai mươi phút là đến. Nếu không phải đường cái gia hạn vận tốc, khẳng định còn có thể nhanh hơn một chút.
Tại siêu thị bên ngoài tiểu khu mua một tá bia, Kiều Lân lái xe vào tiểu khu, sau đó xuống tầng hầm dừng xe. Cầm ba túi thức ăn và một tá bia lên thang máy tầng hai.
Xuất chìa khóa xoay ổ khóa thứ nhất, rồi nhập mật mã vào, Kiều Lân mở cửa chính nhà Khâu Phong. Bên trong mịt mù tối tăm khiến anh nhíu mày lại, cái người này, nếu vẫn không có ai chiếu cố thì làm sao được.
Đóng cửa lại, đặt mọi thứ lên bàn trà, Kiều Lân bước vào phòng ngủ Khâu Phong, chủ nhân căn nhà lúc này đang ôm một cái gối nằm hình con thỏ dài hai thước, mặc áo ngủ hầu như trong suốt nằm trên giường lớn thơm phưng phức. Hình ảnh như thế khiến Kiều Lân bệ hạ bóp trán không ngừng, nhìn biểu thị nhiệt độ điều hòa, sau đó lui ra ngoài.
Không nhìn đống giấy thiết kế phác thảo phơi đầy đất, Kiều Lân ngồi trên sô pha tự mình bật một lon bia. Uống ngụm to xuống họng, cảm giác quả thật sướиɠ kinh khủng. Trong đầu lại hiện ra bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Ngư, nụ cười trên mặt càng nở rộ khó có thể khống chế.
“Mẹ kiếp! Chú có thể bình thường một chút không? Biểu tình dạo gần đây của chú mày càng ngày càng *** đãng. Buồn nôn lắm đấy biết không?” Đồng chí Khâu Phong vô thanh vô tức xuất hiện ngay cửa phòng ngủ mình lúc này đang xoa xoa huyệt thái dương, bộ dáng hoàn toàn chưa ngủ đủ. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cổ áo lệch sang lộ cả bả vai bên trái, đương nhiên với tính chất thông thấu của chất liệu, lộ hay không lộ cũng không có khác biệt quá lớn.
Nghiêng mắt liếc nhìn Khâu Phong, Kiều Lân lại uống thêm một ngụm bia: “Tôi nhiều lắm là sắc cười nhộn nhạo hơn một ít, chỗ nào giống cậu chứ, bản thân ở nhà còn ăn mặc phong tao đến thế. Cậu nói cậu đầy quyến rũ như vậy, làm gì mà cứ chỉnh mình như hòa thượng ăn chay. Vì cái gì? Còn vì tên thối nát đó thủ thân như ngọc sao?”
Khâu Phong trừng mắt nhìn anh một cái: “Biến dùm, bớt mẹ nó nhắc chuyện này với ông đây! Thủ tổ tông mẹ nhà hắn! Ông đây gọi là tự luật tự trọng tự tôn tự ái hiểu không? Quên đi, cái tên biếи ŧɦái nhà cậu sao minh bạch mấy thứ này được. Nói, như thế nào đột nhiên lương tâm bộc phát vào thành phố đưa đồ ăn cho tôi? Có yêu cầu gì thì mau nói, tôi thử xem có thể lý giải tư duy của cậu hay không.”
Nuốt ngụm bia xuống, Khâu Phong mang theo biểu tình khinh bỉ vô biên nhìn Kiều Lân: “Tính tình của cậu thế này khác gì với mấy ông già biếи ŧɦái núp sau gốc cây trước cổng trường học nhìn váy mấy LOLI! Cậu nếu muốn gặp Tiểu Ngư thì đi tương nhận với em ấy, vụиɠ ŧяộʍ lén lút rất có thú hử?”
Kiều Lân bệ hạ cũng khinh thường liếc nhìn Khâu Phong: “Tôi đây là không kiềm chế được nội tâm xúc động không ngừng mới có hành động lần này. Cậu không biết chứ, Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta, quả thật chính là hoàn mỹ vô khuyết!”
Khâu Phong khóe miệng run rẩy: “Tôi còn nhớ cậu nói với tôi rằng Tiểu Ngư nhà mấy cậu vừa tham tiền lại lười biếng đi?”
Kiều Lân khinh thường trả lời: “Tham tiền thì sao? Tiểu Ngư nhà chúng tôi đó là tự lực cánh sinh dựa vào bản thân kiếm tiền bạc của riêng mình, hiểu rõ việc nhà đây chính là mỹ đức của người vợ tốt! Lười thì sao? Tôi thân là ông xã đương nhiên nên vì bà xã theo sau làm tùy tùng! Em ấy không lười tôi còn không bằng lòng đấy!”
Khâu Phong lập tức làm động tác ôm bả vai, sau đó vẻ mặt đều một bộ “xin lỗi chịu không nổi”: “Cậu tha tôi đi! Đừng dùng cái đống bổ não dư thừa trong đầu cậu ghê tởm tôi! Lại còn ông xã bà xã, cậu chừng nào thu phục người ta nói tính sau. Tôi nhớ Tiểu Ngư còn chưa đáp ứng cậu đâu, nhiều nhất cũng chỉ là bên cạnh lâu, quen có cậu bên cạnh thôi.”
Kiều Lân vẻ mặt đắc ý: “Vậy thì sao? Này cũng chứng tỏ Tiểu Ngư đối tôi có cảm tình. Tôi hôn em ấy hẳn hai lần em ấy còn nguyện ý để tôi ôm, vậy khác gì với việc đáp ứng tôi chứ?”
Khâu Phong kinh ngạc: “Tôi phi! Thằng nhóc cậu xuống tay nhanh quá đi! Tôi mới một ngày không lên mạng hai người đã phát triển tới bước hôn rồi? Mau nói cho anh nghe, tư vị hôn trong trò chơi có gì không giống với ngoài trò chơi?”
Lúc nàyđổi thành Kiều Lân khóe miệng run rẩy: “Điểm chú ý của cậu rất bất thường biết không!”
Khâu Phong không thèm để ý chuyện đó: “Cá tính vô sỉ của cậu tôi còn không biết? Dưới miệng cậu thì cái gì thoát được. Nói mau, tư vị ra sao?”
Thần sắc Kiều Lân lập tức hưởng thụ dư vị vô tận muốn chết: “Chậc chậc chậc, thật sự khó có thể hình dung! Chốc nữa cậu lên mạng tìm Trình Đại Hổ thử xem là biết ngay. Hắn bảo đảm có thể thích đến nỗi ngay cả mình họ gì cũng không nhớ rõ.”
Khâu Phong lập tức cầm cái lon rỗng ném vào đầu vai Kiều Lân, nện một phát khá vang: “Nhắc tới gã tôi với cậu trở mặt đấy!”
Kiều Lân hắc hắc cười làm lành: “Ấy ấy, đùa thôi. Cậu nghiêm túc như vậy làm gì. Hắn nếu nói cậu một chữ không tốt, tôi liền gϊếŧ hắn đến độ không dám xuất hiện lần hai trong trò chơi.”
Khâu Phong bĩu môi: “Thôi đi. Ba lượt PK, cậu chỉ thắng một lần, đánh thắng được người ta rồi nói sau.”
Ngày hôm sau, Hiểu Ngu bận rộn xong đến giữa trưa, bắt đầu viết chủ nhật muốn mua những thứ gì. Tuy lão đại gọi điện bảo tới nông trường Thủy Khê Loan không cần mang nguyên liệu nấu ăn, chỗ ấy có bán, nhưng Hiểu Ngu vẫn tính toán bản thân nên chuẩn bị một ít. Ăn là đam mê lớn nhất của cậu, nhưng tiết kiệm tiền cũng là một chuẩn mực lớn khác. Cậu mới không tin rằng khu du lịch sẽ bán đồ ăn giá rẻ đâu! Đương nhiên cậu bây giờ hoàn toàn không biết tiền ăn uống nghỉ ngơi nơi đó của bọn họ đều miễn phí toàn bộ cả, nếu không hiện tại cậu cũng sẽ không rối rắm chuyện nên mua bao nhiêu thịt cho thỏa đáng.
Dĩ nhiên, ngoại trừ muốn mua nguyên liệu nấu ăn, cậu còn muốn mua các loại tài liệu để làm bánh Trung thu. Món này trong tiệm bọn họ chắc sẽ không chuẩn bị.
Ngay trong lúc cậu vừa suy tư vừa dùng bút viết danh sách vật phẩm cần mua thì Từ Lượng vui sướиɠ chạy vọt vào, sắc mặt vui mừng: “Ông chủ ông chủ!! Bên ngoài có mỹ nhân á!”
Hiểu Ngu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Mỹ nhân thì mỹ nhân, chưa từng thấy qua mỹ nhân chắc?!” Thật là, người này dạo gần đây càng ngày càng thích ngạc nhiên. Hôm qua khách hàng người ta chỉ mang kính cười với hắn thì hắn nói người ta biếи ŧɦái, hôm nay lại bảo có mỹ nhân gì đó, không bình tĩnh gì hết, tự chủ quá kém! A, đúng rồi, còn phải làm bánh Trung thu lòng đỏ trứng, Lân nói anh ấy thích ăn. Ai, nếu thật có thể cho anh ấy ăn trong hiện thực thì tốt rồi, không biết tương lai sau này nếu cùng Lân gặp mặt, đối phương còn có thể thân mật với mình nữa hay không.
Từ Lượng lúc này vẫn chưa bình tĩnh: “Tôi thật chưa bao giờ trông thấy đàn ông đẹp mắt như vậy! Nếu anh ta không có hầu kết, ngực trung bình, tôi mới không thừa nhận lại có đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ đâu!”
Hiểu Ngu một lần nữa lại bị giọng điệu hưng phấn của Từ Lượng kéo suy nghĩ về: “Cậu thật là… Quên đi, khách hàng đẹp bao nhiêu cũng tới gọi đồ ăn chứ? Anh ta gọi gì?”
Từ Lượng lúc này mới nhớ tới chuyện này: “A a a! Cà ri bánh cá và thịt lợn ớt xanh!”
Hiểu Ngu nhướng mày: “Khẩu vị hai người khách khiến cậu kích động quả thật nhất trí thần kỳ a!”
Yêu nghiệt thụ Thu tỷ tỷ tới. [đen mặt]
Chú thích:
[1] Tân Lang Thuận Khí: đây là tên một loại thuốc, dịch thẳng là tiếng việt là trái cau (cây cau), có tác dụng thuận khí giúp tiêu hóa, kí©h thí©ɧ tiêu hóa, sát trùng, trị bệnh ăn không tiêu trướng bụng.