Chương 37: Xin chào phù tang tiên sinh
Thần thụ Phù Tang à, lão nhân gia ngài đang đứng ở địa phương nào a! Con cần ngài!
Mục tiêu cấp 36 rất dễ đạt được, có thể thấy, kinh nghiệm từ mấy con dị thú này so với mấy con tiểu quái ngang cấp bình thường không chỉ hơn gấp đôi.Hơn nữa, bọn chúng còn rớt những loại vật phẩm màu xám gọi là Dị Thú Cốt, một cái ba ngân. Tỉ lệ rơi ra không quá thấp, ước chừng đánh ba con có thể rớt một, nếu mỗi ngày đều đánh một trăm con, tuy rườm rà mà lại nhàm chán, nhưng có thể kiếm thêm không ít tiền. Lại nói tiếp, phần thưởng lớn nhất của mỗi lần hoạt động đều là tặng kim tiễn. Cũng đúng, có tiền thì có trang bị không tồi, khác biệt chính là số tiền bạn có thể gom được là bao nhiêu.
Tiểu Ngư khi tiến vào Thang Cốc đã được cấp 35 15%. Trải qua đoạn chém gϊếŧ từ cửa khẩu đến phiến rừng này, một trăm con dị thú bọn họ đã xóa sạch hơn tám mươi, kinh nghiệm cũng từ 15% biến thành 87%. Chờ đánh xong một trăm, khẳng định có thể thăng cấp.
Nhìn xuống thời gian trò chơi, đang là buổi chiều 13 giờ 40 phút. Khoảng trời bên trên đã tối đen một mảnh, ánh sáng bốn phía xuất phát từ đám hoa cỏ cây cối xung quanh, không khí đều toát ra vẻ quỷ dị, khiến trong lòng Tiểu Ngư xoắn xuýt liên tục.
Giá trị đói khát của Tiểu Ngư đã sắp hạ xuống 30%, Kiều Lân cũng chỉ còn 50%. Nếu không ăn chút gì đó, ngay cả quái cũng khỏi đánh. Vì thế hai người quyết định, tìm một địa phương yên lặng bắt đầu ăn cơm dã ngoại.
Bản đồ Thang Cốc cũng không phải là một mảnh bình nguyên. Nói cách khác, dù cho bên ngoài là dải đất hoang mạc, phía trước mặt là phiến rừng trải rộng nhưng cũng có núi có sông, ngẫu nhiên còn có thể bắt gặp đường thủy lớn nhỏ. Địa phương bọn họ chọn để nghỉ ngơi dĩ nhiên là cách xa đàn quái. Hiện tại, quái bên cạnh bọn họ chính là Đại Kiệt cấp 50, một loại động vật nhìn giống con hổ có sáu cái đuôi, mỗi cái đều bén nhọn. Tổng thể mà nói, bộ dáng xem ra cũng động lòng người, mặt mũi không hung tợn nước miếng không nhỏ giọt, chỉ cần không quá thân cận, nhìn chúng nó xoay quanh khi ăn sẽ không ảnh hưởng tới khẩu vị.
Cuối cùng Kiều Lân bệ hạ lựa chọn một khoảnh đất trống, một bên là núi đá sừng sững. Tiểu Ngư nhanh chóng xuất ra mấy căn củi từ trong túi trữ vật, lấy cái hộp quẹt vẩy chút lửa. Ánh sáng màu xanh tối âm u do cỏ cây phát ra chung quanh biến thành màu vàng ấm áp, không khí trái phải thay đổi khiến người an tâm không ít.
Kiều Lân ngồi áp sát Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cũng không khinh bỉ hành vi dính người của anh ta. Lục lọi trong túi trữ vật cái gì đó, cậu hỏi: “Anh muốn ăn gì? Ăn đồ nướng hay là ăn đồ làm sẵn?”
Hoàng đế bệ hạ nghiêng đầu, chóp mũi cách mái tóc Tiểu Ngư phỏng chừng chỉ có vài cm. Cái mũi lay động ngửi ngửi, đều là mùi cây cỏ quanh đây. “Ừm, thật thơm!”
Quay đầu phát hiện tư thái của tên này, Tiểu Ngư nháy mắt giơ lên nấm đấm.“Thơm cái đầu anh! Đang hỏi anh ăn cái gì đó!! Không đói thì đi ra chỗ khác mà ngốc đi!”
Kiều Lân nắm cổ tay Tiểu Ngư, cầm bàn tay nắm chặt nấm đấm kéo sang trước miệng mình, nhẹ nhàng thổi khí nóng, sau đó nhanh chóng buông tay. “Đói chứ, sao không đói cho được. Đói đã lâu lắm.”
Cả người Tiểu Ngư đều bị ngụm khí nóng này thổi đỏ bừng lên. Bàn tay treo ở không trung cứng ngắn, vốn nên rút về lại, nhưng lại cảm thấy không cam lòng. Tên khỉ gió này thổi… thổi khí là có ý gì chứ? Quên đi! Quản ý tứ linh tinh gì của anh ta, đập trước rồi nói sau! Quyết định chủ ý xong, nấm đấm nhỏ nhắn trực tiếp bay nhanh tới đầu vai Kiều Lân. Đáng tiếc, khí lực đánh tới quá nhẹ nhàng, nếu người ngoài nhìn thấy, càng mang vẻ làm nũng giữa tình nhân. Đương nhiên nếu Tiểu Ngư biết động tác này của cậu ấy có thể mang lại loại cảm giác này, cậu tình nguyệt đi tìm chết.
“Đói… đói bụng còn không thành thật! Nói, ăn cái gì?”
“Món thịt cừu mật ong hai ngày trước cậu nướng rất thơm.” Kiều Lân bệ hạ yêu cầu như thế.
Tiểu Ngư bĩu môi:“Thật là điêu! Toàn chọn món phí thời gian nhất! Không có! Hôm nay anh ăn bánh bao gộp với nước sôi để nguội đi!” Lời tuy nói như vậy, nhưng lại vẫn moi ra hai đĩa thịt bò tương đã chuẩn bị trước, thêm một ***g hấp ba cái bánh bao nhân lớn, hai chén trà hoa lài.
Không phải có câu ăn no ấm tư YIN dục sao. Hoàng đế bệ hạ sau khi ăn uống no đủ xong, lại nhìn Tiểu Ngư Nhi nhà mình dùng đống lửa trại không thể lãng phí mà bận rộn nướng chuỗi thịt ốc [Cậu ta thật sự Bào đinh vô cùng nhiều], tiểu tâm tư trong đầu lại linh hoạt vùng lên.
Suy cho cùng thì lúc nào sẽ đem con cá nhỏ này OO rồi XX, XX xong rồi lại OO, OO xong rồi lại XX nhỉ? Nhớ “đoạt mệnh liên hoàn đá” buổi sáng hôm đó, nếu hệ thống có thiết định chảy máu mũi xuống, anh sợ rằng phải trực tiếp quay về điểm hồi sinh vì mất máu quá nhiều. “Tiểu Ngư Nhi, mấy cậu tính chủ nhật đi chơi chỗ Thủy Khê Loan, dự định ngốc ở đấy bao nhiêu ngày?”
Đề tài chuyển biến cực kỳ đột ngột, thế nên Tiểu Ngư chưa kịp cân nhắc vấn đề khi trước anh ta nói muốn gặp mặt với mình có thể ngày chủ nhật sẽ đến tìm mình hay không. “Hẳn là hai ngày, tôi cũng không rõ. Dù sao lão Đại có xe, chở tới chở về. Anh hỏi cái này làm gì?”
Kiều Lân bệ hạ nở nụ cười: “À. Không có gì, chỉ là thấy mấy cậu đi chơi vui vẻ, tôi thì phải thủ vững vị trí công tác của mình nên có chút điểm bất bình.” Anh không hề nói dối một câu nào, mỗi ngày đều phải thủ vững trong nông trường, chẳng qua phần lớn thì chơi game trong phòng ngủ, khi có công chuyện hoặc chơi chán rồi mới đi ra ngoài chuyển động vài vòng. Dù sao, công nhân trong nông trường làm việc rất ổn định, lão cha cả ngày xới đất trồng rau nuôi cá, loại việc thu tiền là việc ưa thích của lão nương, bản thân anh thì dốc sức đàm phán hợp đồng nghiệp vụ cùng quản lý các sản phẩm bán ra của nông trường.
Tiểu Ngư lập tức lộ vẻ kiêu ngạo: “Người trẻ tuổi mà, luôn có một trái tim sốt sắng với công việc! Đây chứng tỏ cương vị công tác cần anh.Cố lên đi thiếu niên!”
Quả là một cậu nhóc đơn giản đáng yêu, chút việc nhỏ như thế có thể khiến em ấy cao hứng như vậy. Khi nào vui khi nào không vui, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt cậu là có thể nhìn không sót cái gì. Người đơn thuần thế này, thật sự thích hợp được người nâng trong tay mà thương yêu a. Quả thật không tồi, chính mình ngẫu nhiên vui đùa một lần lại có thể nhặt được một khối mĩ ngọc lớn như vậy, ừm, lát nữa logout phải đi báo cáo với lão nương một chút. Chủ nhật tuần này, tốt xấu gì cũng xem như là lần đến nhà đầu tiên của “con dâu”, tuyệt đối không thể thất lễ!
Thực hiển nhiên, Kiều Lân bệ hạ tự bổ não cách tiến hành một lần lại một lần rồi lại một lần, nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, mục tiêu của anh cũng không cách quá xa. Ai bảo anh ta bắt phải một con cá nhỏ lại ngốc lại lười biếng lại không sức chống cự đâu!
Tiêu Ngư lấy một xâu thịt ốc đã nướng tốt đưa tới trước mặt Kiều Lân: “Nè, xâu thứ nhất cho anh ăn. Yên tâm, chờ tôi du lịch về, nhất định sẽ kể cho anh nghe có cái gì vui.”
Tiếp nhận xâu thịt, Kiều Lân bệ hạ lập tức cắn một ngụm. Vị cay nồng của tiêu không hề che lấp hương thịt ốc thơm ngon, vị giòn giòn, cảm giác tương đối không tồi. “Có cái gì không tốt cậu cũng có thể nói cho tôi biết.”
Tiểu Ngư kinh ngạc:“Vì sao?”
Kiều Lân bệ hạ cười nói: “Như thế tôi sẽ biết có nên đi thay đổi cái gì hay không.” Trưng cầu ý kiến khách hàng mà, điểm này anh luôn rất khiêm tốn.
Tiểu Ngư bĩu môi: “Anh thật quá khác người. Đi chơi nhạc viên, thứ nào chơi không vui thì chọn thứ chơi vui mà đi. Còn đòi tất cả đều hợp tâm ý của anh? Nông trường cũng không phải nhà anh mở!”
Ách…… Kiều Lân lập tức bị lật ngã. Anh không thể lập tức trả lời rằng: “Bảo bối à, nông trường kia thật sự do nhà anh mở. Em thân là bà chủ tương lai, tuyệt đối có quyền phát ngôn.” Vì thế có nói cũng chỉ có thể nói: “Thế cậu vẫn nên nói cho tôi biết có gì chơi vui đi.” Hơn nữa còn là bản hiện trường. Muahahaha! Quả thật nghĩ cũng rất thỏa nguyện a! [Bệ hạ, thuốc của ngài trăm ngàn lần không thể ngừng!]
Thời gian trò chơi hiện tại là buổi chiều 15 giờ đúng. Lửa trại do không cho thêm củi lửa nên đúng giờ dập tắt. Xung quanh hai người lại lần nữa khôi phục sự u ám vừa nãy. Cuối cùng hoàng đế bệ hạ dắt theo tiểu ngự trù của mình một lần nữa bước tiếp hành trình. Vốn trước khi đi, bọn họ lựa chọn leo núi, cho dù tiểu ngự trù vô cùng không đồng tình với ý kiến này, nhưng không leo núi thì sẽ bị hôn, vậy vẫn nên lên núi đi.
Kiều Lân bệ hạ đề nghị lên núi cũng không phải nói bừa. Kênh tán gẫu địa đồ của bản đồ này bị che chắn mất, cho nên vừa rồi anh đã cẩn thận nhìn kênh tán gẫu thế giới hồi lâu, phát hiện đến bây giờ chưa có ai tìm thấy Phù Tang ở địa phương nào. Hơn nữa, đại đa số các đồng sự theo chân bọn họ trong trò chơi đã sớm đánh hết 100 con dị thú. Nói thẳng ra, nhiệm vụ tìm người này vô cùng lừa tình, hoàn toàn sờ không ra đầu mối. Vào ban ngày đi trong rừng rậm, quái ngược lại đủ loại, còn người tên Phù Tang hay cây tên Phù Tang bọn họ chưa từng nhìn thấy cái nào. Có chút người thậm chí rõ ràng lười đi tìm, chạy tới chủ thành khác làm nhiệm vụ đơn giản trước.
Chơi game dĩ nhiên sẽ có người nguyện ý cung cấp đường tắt, có không ít người trong trò chơi hỏi thăm phương vị trên bản đồ lẫn nhau. Bời vì không có tọa độ mà tọa độ cũng không hiển hiện ở bản đồ, chỉ có thể căn cứ từ lối vào mà phán đoán trên dưới bao nhiêu. Tổng hợp ý kiến trên kênh thế giới, hai người bọn họ đi con đường bị phần lớn người ghét bỏ.Như thế, nếu đại đội nhân mã không tìm thấy thứ cần tìm, vậy trên lộ tuyến bị ghét bỏ này có khả năng xuất hiện kỳ tích.
Tiểu Ngư không quan tâm nhiều thứ đến vậy, cậu chỉ biết leo núi mệt muốn chết. “Lân a, anh xem xem, đi lên càng cao, quái lại càng ít. Chúng ta còn thiếu mười con đó.”
Kiều Lân bệ hạ nói: “Quái ít là tốt rồi. Cậu quên lời Hi Hòa rồi sao, Phù Tang căm ghét mùi máu nhất, lão ta dựa vào linh khí cây cỏ mà sống. Làm sao có thể ở khu quái nhiều được? Chúng ta leo lên núi này là đúng rồi. Cậu không muốn trở thành người đầu tiên tìm được Phù Tang sao? Nói không chừng còn có thành tựu ẩn giấu.”
Tiểu Ngư lệ rơi đầy mặt: “Tôi chỉ hy vọng ông ta đừng một ngày đổi một chỗ, tôi lập tức cầu thần bái phật!”
Kiều Lân nở nụ cười: “Tên nhóc lười biếng này, quả thật quá lười đi, tôi ôm cậu lên núi, thế nào?”
Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu: “Không cần! Tôi tốt lắm! Thân cường thể tráng đi đứng linh hoạt, không phiền tấm kim thân quý giá của bệ hạ! Tôi tôi tôi tôi đi dẫn đường trước!” Còn… còn ôm mình cái gì chứ! Thật phiền cho tên hỗn đản này nghĩ ra được! Đáng ghét! Sao lại luôn nói những lời khiến mình tim đập gia tốc a! Thần thụ Phù Tang à, lão nhân gia ngài đang đứng ở địa phương nào a! Con cần ngài!
Có lẽ nội tâm kêu gọi của Tiểu Ngư chiếm được sự thương hại của hệ thống đại thần, cho nên khi bọn họ đi tới giữa sườn núi, ngay cả Kiều Lân bệ hạ cũng cảm thấy có hơi vất vả, rốt cuộc đυ.ng phải một người. Hơn nữa còn là một bạch y nhân đang ngồi xổm cắt thảo dược. Quan trọng là bạch y nhân này mái đầu trắng toát, cúi đầu xuống khiến người nhìn không ra độ tuổi.Lại nhìn thuộc tính, không có tên biểu thị.
Kiều Lân tiến lên hai bước:“Xin hỏi, ngài là Thần thụ Phù Tang sao?” Không hiểu thì hỏi, đức tính này của hoàng đế bệ hạ tương đối không tồi.
Người tóc trắng ngẩng đầu lên, trên mặt còn lộ ra vẻ chán ghét: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Nghẹn chết đi!!! Rốt cục tìm được rồi!! “Phù Tang tiên sinh! Chúng tôi rốt cuộc tìm được ngài rồi!” Lúc này bên tai hai người đều vang lên âm thanh hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa quanh người Tiểu Ngư nháy mắt xuất hiện một đạo quang. Vội vàng mở hệ thống lên thì thấy, cậu chẳng những lên tới cấp 36, còn nhảy tới cấp 37 5%! Ta phi! Đây là tặng bao nhiêu kinh nghiệm!! Lại nhìn túi trự vật của mình, tiền tài trội hơn mười kim! “Lân! Nhiệm vụ này quá hời! Chúng ta có thể làm mỗi ngày!!”
Thần thụ Phù Tang nhìn chằm chằm biểu hiện của Tiểu Ngư như thấy một sinh vật trong chương trình thế giới những điều kì thú, sau đó lạnh lùng phun ra một câu. “Đây là nhiệm vụ duy nhất.”
Tiểu Ngư nháy mắt buồn rầu. “Sao lại như thế a, ngài để tôi hưng phấn trong chốc lát không được hở…”
Tay Kiều Lân bệ hạ đỡ lấy đầu vai Tiểu Ngư, vẻ mặt cưng chiều sủng nịnh cười với cậu: “Cậu quên chúng ta còn nhiệm vụ hoạt động ở sáu chủ thành chưa làm sao, còn có mấy phó bản cần đánh. Cậu cách mãn cấp rất gần.”
Tiểu Ngư dùng sức gật đầu: “Tôi nhìn thấy hy vọng !”
Thần thụ Phù Tang cau mày:“Các ngươi ồn quá, nếu không có việc thì mời lượn đi.”
Cứ vậy mà đi? Đó không phải là nguyên tắc của hoàng đế bệ hạ. Phải biết, lao lực như thế mới tìm ra một NPC che giấu vô danh, không đào móc ra chút nhiệm vụ là không được. Chủ yếu là anh không tin một cái địa đồ to lớn như thế, mà chỉ có một nhiệm vụ tìm người với nhiệm vụ gϊếŧ quái cho bọn họ.Trừ phi bên chế tác trò chơi đầu đầy nước. “Xin hỏi thần thụ Phù Tang, ngài lấy thảo dược làm gì? Hi Hòa không phải nói ngài dựa vào linh khí cỏ cây mà sinh tồn sao?”
Thần thụ Phù Tang liếc Kiều Lân một cái, sau đó trả lời: “Thập Dương bị bệnh, cần Liệt Diễm đan chữa bệnh cho em ấy.”
Thập Dương? Chính là cái mặt trời còn sót lại trên bầu trời? Nani? “Mặt trời còn có thể sinh bệnh?” Tiểu Ngư nhịn không được kinh ngạc.
Phù Tang khinh thường: “Thập Dương mỗi ngày một mực vất vả thủ hộ nhân loại các ngươi trên bầu trời hàng trăm triệu năm nay, sao không thể sinh bệnh?”
“Ách…… Tôi không có ý này. Tôi chỉ là rất kỳ quặc, nó sinh bệnh gì?” Tiểu Ngư có loại cảm giác đắc tội với Phù Tang tiên sinh.
Thái độ Phù Tang tuy lãnh đạm tràn ngập kháng cự, nhưng vẫn trả lời rất trực tiếp: “Nếu cảm thấy kỳ quặc thì theo ta đi xem!”
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi xem, trong trò chơi từng chút từng chút mở rộng cơ tình thật là tốt. Không cần sốt ruột về mặt này, trụ cột trò chơi cần phải hảo hảo mà giữ. Cứ thế mà đến khi gặp mặt, Tiểu Ngư mới thật sự chạy không thoát nha.