Chương 29: Yêu cầu của trại chủ
“Lân, đánh chết nhanh đi.” Một chút khó chịu tự nhiên nảy sinh.
Hai người đứng trước cửa Kim Thang trại trò chuyện “thân thân nhiệt nhiệt”, hoàn toàn không đem đám người chơi đi ngang qua đặt vào mắt. Được rồi, tình lữ trong trò chơi là chuyện rất bình thường, nhất là sau 300 năm Thiên Triều chấp nhận hôn nhân đồng tính, hai nam nhân cùng một chỗ anh anh em em là chuyện tùy ý có thể bắt gặp, cho nên không có bao nhiêu người để ý tới bọn họ. Hơn nữa hoàng đế bệ hạ hôm nay ăn mặc rất bình dân, một bộ tiểu quân trang tốt nghiệp, thoạt nhìn không gây chú ý, vốn Trẫm Tâm Thậm Hỉ anh không thích tám chuyện tầm phào trên kênh thế giới, ngoài việc cung ứng các loại tài liệu và giao dịch tiền bạc, người quen biết cũng chỉ có mấy nhân vật quan trọng trong bang hội lớn mà thôi.
Có điều người chơi tuy không đem bọn họ vào mắt, nhưng lâu la tuần tra Kim Thang trại nhìn không được. Khi dễ bọn ta AI không đủ cao sao? Tụi ta tốt xấu gì cũng là quái chủ động á! ! ! ! !
(AI : Artificial Intelligence – trí tuệ nhân tạo/trí thông minh nhân tạo)
Kết quả Tiểu Ngư cảm thấy sau lưng có chút tê dại, bên tai vang lên âm thanh hệ thống mở chế độ chiến đấu, cậu lập tức thu hồi tâm tình nhộn nhạo vừa nhoi nhoi trong ngực. “Cư nhiên đánh lén!!” Thì thầm một câu, cậu vội vàng xoay người vận dụng kỹ năng, phi tiêu ném thẳng vào một binh lính lâu la đánh rơi 1/3 huyết. Không phải bởi vì lực công kích Tiểu Ngư mạnh như thế, mà là bởi vì vừa xuất ra bạo kích, hiện tại tỉ lệ xuất hiện tình huống bạo kích của cậu chỉ có 0.5%, có thể tung ra một chiêu như vậy, hoàng đế bệ hạ không thể không cảm thán! Có lẽ hệ thống thiết lập cảm xúc phấn khởi có quan hệ tới bạo kích chăng? Ai biết được!
Kiều Lân không hề động thủ, mà là nhìn Tiểu Ngư nhẹ nhàng tiêu diệt năm tên lâu la, vừa lòng gật gật đầu: “Kỹ năng sử dụng tương đối thuần thục nha! Xem ra thao tác cậu chơi trò chơi trước kia cũng không tồi.”
Tiểu Ngư vội vàng tiến lên sờ thi thể, nụ cười trên mặt ngọt như mật đường: “Thao tác trò chơi của tôi hở, cũng bình thường thôi. Do đối với kỹ năng thường dùng thì dễ, nếu kỹ năng khác, như là [Giải Khống] (giải bỏ khống chế) linh tinh thì tôi không nhớ kỹ, phải chuẩn bị trước.”
Kiều Lân cười nói: “Cái này không sai. Kỳ thật mỗi một trò chơi đều có một ít kỹ năng hoàn toàn vô dụng, ghi nhớ những kỹ năng năng chủ yếu là được rồi. Xem ra hôm trước tôi hạ tuyến, cậu lại chơi một hồi lâu à?” Bằng không độ thuần thục kỹ năng sẽ không cao như vậy, điểm này xem cây máu của quái là anh có thể nhìn ra.
Tiểu Ngư hắc hắc bật cười: “Đúng vậy đó, tiếp nhận nhiệm vụ sư môn, thu thập Thần Lộ sáng sớm, cho nên chơi thêm một ngày. Hiện tại nhiệm vụ là đánh trại chủ Liêm Bưu ở Kim Thang trại, đoạt lại Tử Kim Oa ngự ban trong tay gã. Có điều nhiệm vụ biểu hiện Liêm Bưu là BOSS cấp tinh anh, tôi đánh một mình không nổi.”
Hoàng đế bệ hạ nhướng mi:“Biết rõ đánh không lại cậu một mình đến đây? Vì sao không đợi tôi?”
Tiểu Ngư ánh mắt trốn tránh, chẳng lẽ nói là bởi vì không nhìn thấy tin nhắn Kiều Lân gửi cho mình, cho nên tâm tình không thoải mái, kết quả giận dỗi một mình chạy đến đây chém quái sao?“Tôi… định đánh tùy tiện quanh chỗ này một hồi, thuận tiện luyện kỹ năng nha. Ai biết ngọn núi Kim Thang này cư nhiên chỉ có rắnlà có thể bào đinh. Tôi sợ nhất mấy thứ này! ! !”
Tiểu Ngư sợ rắn Kiều Lân lúc trước đã biết, thế nên nhìn thấy tiểu gia hỏa này có thể một mình lên sơn đạo một đường chém rắn mà tới, anh mới cảm thấy tâm tình mình không thể nào tốt được. Anh cho rằng Tiểu Ngư không phải là người giận chó đánh mèo, cho nên việc cậu không vui rất có thể có liên quan đến mình, tỷ như việc anh không hề nhắn tin cho cậu, đó là lí do vì sao khi nãy cậu ấy lại nói như thế. Hiệu quả rất rõ rệt, tâm tình của anh tự nhiên bay bay lên vài cấp bậc: “Đừng sợ, nếu kỹ năng công kích của cậu không tồi, chút nữa lại luyện kỹ năng thêm máu lên người tôi, để tôi đổi trang bị cấp 40 rồi đánh.” Nói xong trên người lập tức chuyển sang thâm tử sắc mang kiên giáp. Hình tượng này thoạt nhìn……………..thật bại…………
Mặc dù hoàng đế bệ hạ đổi sang trang bị cấp bậc 40, lực công kích rơi xuống 2/3, nhưng muốn miểu sát tiểu quái 25 26 cấp vẫn rất dễ dàng. Có điều Kiều Lân lúc này dùng phương pháp mới. Anh bảo Tiểu Ngư theo sau mình đến một nơi trống trải, sau đó dùng phi thạch ném trúng mười tiểu quái, lại dùng kỹ năng quần trào (ừm, dạng như skill Provoke trong Ragnarok) giữ chặt cừu hận, chờ máu mình rơi chậm lại một chút, kêu Tiểu Ngư cho mình một cái [Mãn Giang Hồng]. Kỹ năng này thật ra rất trọng yếu, cho dù sau khi mãn cấp đây vẫn là một trong những kỹ năng thêm máu trọng yếu của Thiệu Hoa, cho nên sớm luyện mới có lợi.
Chỉ là da hoàng đế bệ hạ quá dày, sau khi Tiểu Ngư buff khoảng 6 7 lần, khoảng mười phút, Tiểu Ngư nhất quyết không thèm làm nữa. “Đừng lãng phí thời gian như vậy, tuy tiểu quái đánh không đau lắm, nhưng cũng rất khó chịu mà.”
Một kỹ năng quần công (đánh lan, AOE) miểu sát tiểu quái, Kiều Lân cười nói: “Tuy bị chúng nó cào không thoải mái lắm, nhưng kỹ năng cậu vứt qua đây, tôi rất thư thái.”
Tiểu Ngư một lần nữa cảm thấy bản thân mình lại bị tên xấu xa này đùa giỡn triệt để, mặt không chịu thua kém đỏ lên.“Lại bậy bạ! Chúng ta nhanh nhanh đánh BOSS đi, sau đó đoạt lại Tử Kim Oa, còn nhiệm vụ khác nữa, tôi lần trước chưa nhận hết.”
Hoàng đế bệ hạ nhướng mi: “Chờ tôi đến cùng đánh sao?”
Tiểu Ngư liếc mắt xem thường: “Anh có khế bán thân không biết à?”
Kiều Lân cười ha ha: “Phải phải, trẫm sẽ dẫn ái phi cấp tốc thu hồi Tử Kim Oa!”
Tiểu Ngư theo sau Kiều Lân giơ chân lên: “Chết tiệt! ! Anh vi phạm! ! ! Anh đáp ứng không gọi tôi là ái phi! ! !”
Hoàng đế bệ hạ quay đầu, nháy mắt với Tiểu Ngư: “Vậy đổi cái khác đi. Bảo bối nhi ~~! !”
Tiểu Ngư lập tức nổi lên một thân da gà, bay lên đạp qua một cước.“Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ! ! !”
Nhóm tân thủ một bên đánh quái một bên nhìn về phía Tiểu Ngư hâm mộ ghen tị hận các loại, có người dẫn theo đánh quái mà còn kiêu ngạo a….. Đây là dạng hảo mệnh gì chứ!
Hai người nhàn tản đánh quái trước trại rồi chạy vội tới phòng chia của sau trại. Tai cửa có hai tân thủ cấp bậc đồng dạng như Tiểu Ngư nhờ Kiều Lân giúp qua nhiệm vụ này. Dù sao hai người cấp 25 nếu muốn đánh chết một con BOSS tinh anh cấp 30 cần phải phối hợp cực tốt, còn phải cắn dược liệu. Cho nên nếu có một quý danh mang theo, sẽ ung dung nhiều hơn.
Hai người tiến tổ đều là nữ, một người tên Thanh Ninh, một người tên Phấn Đóa Đóa. Xem xong tên, Tiểu Ngư cảm thấy một tên thì thanh sảng một tên thì điềm nị (điềm: ngọt, nị: ngấy) thật rất không đồng đều!
Tên thực nị người cũng nị như thế. Tiểu Ngư chịu không nổi chính là khi cô ta thấy Kiều Lân xuất ra vũ khí đặc hiệu (dạng như tỏa sáng lòe lòe, có hiệu ứng đặc biệt), trên mặt tràn ngập biểu tình nhộn nhạo nịnh nọt: “Hỉ ca ca! Vũ khí của anh thật đẹp! Chắc là cấp bậc rất cao?”
Tại [Sơn Hà], cấp bậc vượt quá 10 cấp, đối phương không thể tra xét thông tin và cấp bậc, quái cũng không ngoại lệ, cho nên Kiều Lân có thể khẳng định cái cô kêu Phấn Đóa Đóa không biết bản thân anh mãn cấp. “Ừ, chắc thế.” Nói xong quay đầu dặn dò Tiểu Ngư, “Lát nữa đánh BOSS tôi nhất định sẽ mất máu, cậu phụ trách bơm máu cho tôi.”
Nói xong lại bảo Thanh Ninh và Phấn Đóa Đóa. “Hai người tìm khoảng cách để công kích tầm xa cho tốt, kỹ năng trị liệu dễ kéo cừu hận, hai người chỉ cần dùng kỹ năng đánh xa là được.”
Thanh Ninh thống khoái gật đầu, nói chuyện lưu loát: “Được, cảm ơn.”
Phấn Đóa Đóa “Được rồi.”, biểu tình có chút không vui, bởi vì cô cũng lập chí trở thành vυ" em Thiệu Hoa, có cơ hội luyện kỹ năng không phải dễ dàng. Kỹ năng thêm máu đối với luyện công nhân ở chủ thành không có tác dụng. (Chắc là mấy cái hình nộm dạng người)
Đương nhiên cô ta vui hay không cũng chẳng liên quan đến ai. Bốn người vào phòng, đại sảnh hai bên trái phải mỗi bên có 4 con tiểu quái tinh anh. Giải quyết chúng nó không thành vấn đề, bởi vì dẫn theo hai người cấp thấp xa lạ, để tránh phiền phức, Kiều Lân đều sử dụng kỹ năng có lực công kích cao, miểu sát toàn bộ. Cho nên ở phòng mời khách, trong đại sảnh chỉ còn trại chủ Liêm Bưu ngồi ở trung tâm.
Tám con tiểu quái tinh anh chết, Liêm Bưu lúc này mới mở to mắt. Khuôn mặt ngăm đen, đường nét mạnh mẽ, cặp mắt rất sắc bén, “Bốn người các ngươi đến Kim Thang trại ta, thương tổn huynh đệ chúng ta, muốn gì?”
Không đợi Tiểu Ngư mở miệng, Phấn Đóa Đóa trước hết nói: “Các ngươi đi trộm bảo vật ngự ban của Thiệu Hoa lâu chúng ta, còn dám hỏi chúng ta vì sao lại đến? Thật không biết xấu hổ!”
Liêm Bưu nhìn thoáng qua Phấn Đóa Đóa, lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ là một con đàn bà nho nhỏ cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, thật không biết trời cao đất dày!” Nói xong vỗ mạnh vào tay vịn trên ghế.
Tiểu Ngư nói: “Thật ra chúng tôi tới lấy lại Tử Kim Oa, ngài đưa ra chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ là xong. Chém chém gϊếŧ gϊếŧ cũng không có gì hay, đúng không?”
Liêm Bưu nghe xong giận dữ đứng dậy, hai mắt bốc hỏa nhìn Tiểu Ngư: “Muốn lấy Tử Kim Oa? Phải xem các ngươi có bản sự này hay không! Thắng bản trại, Tử Kim Oa tự nhiên là của các ngươi, có điều, ta xem các ngươi không có bao nhiêu bản lĩnh!” Nói xong lập tức rút đại hoàn đao ra, vung về phía Tiểu Ngư.
Hoàng đế bệ hạ vội vàng bảo hộ Tiểu Ngư phía sau, nâng thương đỡ đao của Liêm Bưu, sau đó hất ra đem BOSS đẩy xa một khoảng, lại tiếp tục thêm kỹ năng, đem cừu hận ổn định lên người mình. “Tiểu Ngư Nhi, đứng sau tôi khoảng 15 mét.”
Tiểu Ngư gật đầu, mục tiêu lựa chọn là Kiều Lân, ánh mắt không rời khỏi thanh máu trước mặt. Không biết vì sao, cậu hôm nay có chút điểm khẩn trương, hẳn là do lần đầu tiên trị liệu.
Đối một con tiểu BOSS cấp 30, hoàng đế bệ hạ đã thành thạo, cho nên đánh hai cái dừng một chốc, chờ Liêm Bưu chém rớt mình khoảng 500 600 giọt máu, lại bổ một chiêu tới. Mục đích thật sự của anh là cho Tiểu Ngư vài cơ hội luyện tập kỹ năng trị liệu.
Tuy nhiên, lúc này Tiểu Ngư vô cùng khó chịu. Mỗi lần Kiều Lân mất máu, cậu vừa vận dụng [Mãn Giang Hồng] liền phát hiện thanh máu mục tiêu đã đầy, cho nên kỹ năng mình xuất ra lại dừng ở giữa, độ thuần thục của kỹ năng một chút cũng không tăng trưởng. Không cần hỏi cũng biết khẳng định là một trong hai cái cô Thiệu Hoa kia có người phóng kỹ năng trị liệu. Điều này làm Tiểu Ngư không thoải mái, một chút khó chịu nảy sinh.
“Lân, đánh chết nhanh đi.”
Sau lưng xảy ra chuyện gì hoàng đế bệ hạ đương nhiên không biết, hơn nữa toàn tức võng du không thể một bên vừa đánh một bên xem lịch sử chiến đấu. Nhưng nghe Tiểu Ngư nói vậy, anh lập tức phóng ra hai kỹ năng, thanh máu Liêm Bưu lập tức rớt xuống 1%. Nhìn thấy tình hình này, Kiều Lân cân nhắc, BOSS này không chết, nếu không dính phải hai chiêu kia của mình, BOSS dã ngoại Lang Vương cấp 40 đều có thể trực tiếp miểu chết, huống chỉ chỉ là 1%.
Quả nhiên, thanh máu Liêm Bưu thành khoảng không, lập tức biến thành trạng thái không thể công kích. Cả người suy yếu phập đao cắm xuống đất “Thật lợi hại! Liêm mỗ không địch nổi, ta phủ nhận lời đầu, Tử Kim Oa có thể trả cho các ngươi, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Nghe được còn có nhiệm vụ phía sau, Tiểu Ngư lập tức mở miệng: “Ngài có điều kiện gì cứ nói.”
Liêm Bưu nói: “Tử Kim Oa kia quả thật do ta trộm từ Thiệu Hoa lâu. Có điều ta muốn dùng nó để điều trị thân thể cho thê tử mắc bệnh nặng, nghe nói canh từ Tử Kim Oa có thể hiệu dụng khởi tử hồi sinh. Nhưng nương tử ta uống đã lâu nhưng không chút hiệu quả nào. Hơn nữa cả người ngày càng đau. Cái nồi kia ngươi lấy cũng được thôi. Ta mong các ngươi có thể làm thê tử ta bớt đau đớn, hoặc có thể làm đồ ăn cho nàng. Nàng hiện tại càng ngày càng không ăn uống, gầy yếu quá sức, nếu có thể làm được gì đó, vậy nồi kia ngươi cứ việc lấy đi, hơn nữa ta còn tặng thêm hậu lễ.”
Nghe thấy hậu lễ, Tiểu Ngư lập tức gật đầu: “Được được được! Tôi đáp ứng!” Giảm đau gì đó cậu làm không được, nhưng làm đồ ăn khai vị cho người khác cậu có chút khả năng.
Nhìn Tiểu Ngư Nhi nhà mình vẻ mặt hớn hở, hoàng đế bệ hạ cười đến rung động lòng người, làm cho hai cái nữ hào kế bên mê muội. Có điều đối Thanh Ninh mà nói, cô cảm thấy ôn nhu công gì đó là tối manh! ! !
Tác giả có lời muốn nói: Không cần đại ý, chương tiếp theo sẽ có đồ ăn!
———
Hủ nữ đã xuất hiện =))))