Chương 33: Cảnh sát kiểm tra không được nhúc nhích!

Theo thời gian trôi, việc Lăng Viễn thu âm ca khúc chủ đề cho Thời đại Hàng hải cũng dần dần bắt đầu lộ trình. Để tránh đến lúc đó có chuyện mới đi ôm chân Phật, cậu trước tiên lấy bản DEMO được người soạn nhạc ghi âm từ chỗ Hải Thần Tiểu Cửu, vượt ngoài dự kiến của cậu, bản nhạc do soạn giả nghiệp dư soạn ra thế mà dễ nghe vô cùng.

Hôm nay cậu hẹn tốt thời gian với nhóm ghi âm xong liền nhận được điện thoại của Lý Vân Đình.

“Ngày mai anh được nghỉ, có muốn thu xếp ra ngoài chơi không?”

“Em hẹn nhóm ghi âm rồi... Bất quá chỉ là bản thu thử, chắc không mất nhiều thời gian.”

“Được, vậy buổi tối tính.”

Đến tối, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Lăng Viễn từ trong phòng ra ngoài đón.

“Anh về r...” Một câu bị ngắt ngang, Lý Vân Đình nhìn Lăng Viễn ra đón mình đang ngây ra tại chỗ, khóe môi mang theo vài phần ý tứ muốn cười.

“Đẹp trai quá cho nên nhìn tới ngốc luôn phải không?” Lý Vân Đình cố ý đè thấp thanh âm khıêυ khí©h nói.

Lăng Viễn vừa cẩn thận cao thấp đánh giá một phen, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lý Vân Đình mặc cảnh phục, thành thực mà nói, cảm giác Lý Vân Đình cho cậu rất không giống cảnh sát, cậu vẫn cho là đối phương không hợp với cảnh phục, càng chưa từng ảo tưởng bộ dáng đối phương mặc chế phục bao giờ.

Giờ ngắm Lý Vân Đình mặc, thật là có chút... Chẳng hiểu sao Lăng Viễn hơi đỏ mặt.

“Em không biết là anh cũng phải mặc cái này.”

Lý Vân Đình nhún nhún vai, “Ngành này của tụi anh chỉ có hai loại thời điểm cần mặc thứ này, một là hi sinh vì nhiệm vụ, hai là lập công được tuyên dương.”

“A... Vậy em đoán đây là cái sau?”

Lý Vân Đình cạn lời, “Thoạt nhìn em đoán rất nghiêm túc đó.”

Lăng Viễn mỉm cười, lúc này mới trả lời câu hỏi đầu tiên khi Lý Vân Đình vào cửa, “Rất đẹp trai.”

Lý Vân Đình nhãn châu vừa chuyển, đột nhiên nhớ tới vụ án hồi trước.

“Còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở quán bar không?”

Lăng Viễn lắc đầu, “Nhớ không rõ lắm.”

Đã đoán được đại khái sẽ là đáp án này, Lý Vân Đình cũng không ngại, tiếp tục kiên nhẫn gợi nhớ cậu, “Lúc đó gặp cảnh sát kiểm tra, có một tiểu cảnh sát soát người em...”

Lăng Viễn ngẫm lại, tựa hồ nhớ tới cái gì, “A” một tiếng, biểu tình có hơi mất tự nhiên.

Lý Vân Đình nheo mắt, “Lúc ấy em hưng phấn đúng không?”

“Anh, anh...” Lăng Viễn hai chữ “anh” cứ ngắc ngứ không nói được, mới đầu định hỏi làm sao anh biết, nhưng cẩn thận nghĩ một hồi, trước mặt người đàn ông này bản thân mình dường như vĩnh viễn không giấu nổi bí mật.

Lý Vân Đình đi từng bước một cười xấu xa sáp tới gần, “Có muốn chúng ta cũng thử chút không?”

Những lời này rõ ràng là một câu hỏi, nhưng không đợi Lăng Viễn đồng ý hay cự tuyệt, giây tiếp theo, Lý Vân Đình đã bẻ ngoặt cánh tay Lăng Viễn, lật cậu qua ép lên tường, đến gần bên tai cậu vừa ái muội vừa nghiêm lệ nói, “Không được nhúc nhích, cảnh sát kiểm tra.”

Vào lúc Lăng Viễn vẫn còn đang ngẩn ra, tay Lý Vân Đình đã không thành thật dò vào trong áo Lăng Viễn, thô bạo vuốt ve da thịt bóng loáng của cậu, còn đặc biệt chiếu cố hai điểm trước ngực.

“Đừng......” Lăng Viễn nhịn không được thốt ra.

“Câm miệng! Hỏi cậu cái gì đáp cái đó, không hỏi cậu thì không được nói chuyện!” Lý Vân Đình dùng sức bóp vào điểm đỏ trước ngực, Lăng Viễn ăn đau, nhưng quả nhiên ngoan ngoãn cắn môi không hé răng.

“Tên gọi là gì?”

“Lăng Viễn.”

“Bao nhiêu rồi?”

“Hai mươi tuổi.”

“Gạt người chứ gì, vừa nhìn là thấy khuôn mặt này vốn chưa trưởng thành,” Lý Vân Đình miệng hỏi khẩu cung, tay thì vẫn một khắc cũng không dừng, liên tục vuốt ve trước ngực rồi thắt lưng đối phương, lại còn có xu thế càng sờ càng xuống thấp, gương mặt Lăng Viễn cũng theo tiết tấu của đối phương trở nên càng ngày càng đỏ.

“Cậu là ra ngoài bán chứ gì, hửm?”

“Không phải.”

“Thật sự không phải?” Tay Lý Vân Đình rốt cục vói vào quần đối phương.

“Thật... A,” Lăng Viễn hơi cong người lại.

“Trốn cái gì mà trốn, mang theo hung khí sợ bị phát hiện sao?” Lý Vân Đình không định buông tha đối phương, bàn tay đang chế trụ cánh tay Lăng Viễn hơi dùng lực, lại lật thân mình đối phương về.

“A...... Không,” Lăng Viễn dưới hai tầng kí©h thí©ɧ ngôn ngữ và động tác đối phương có chút thở gấp.

“Không mang vũ khí? Vậy đây là cái gì?” Lý Vân Đình xoa nắn hạ thân đã hơi ngẩng đầu của Lăng Viễn, mặt Lăng Viễn đỏ đến mức có thể nhỏ máu.

Lý Vân Đình đột nhiên buông lỏng tay, rút về, tay kia cũng buông cánh tay Lăng Viễn, “Bây giờ hoài nghi cậu mang theo ma túy phi pháp, mời cởϊ qυầи ra phối hợp chúng tôi kiểm tra.”

Lăng Viễn nghe lệnh chỉ đành run run rẩy rẩy cởi nút quần, vì tay run quá kịch liệt cậu cởi mấy lần mới xong, xong rồi lại vì do dự mà chậm chạp không có động tác.

“Cởi mau!” Trong giọng nói Lý Vân Đình đã hoàn toàn không nghe ra là đang diễn, Lăng Viễn nghe đến loại mệnh lệnh như thế liền rùng mình, nhẹ buông tay quần liền trượt xuống, rơi dưới chân.

Lý Vân Đình thành thạo kéo Lăng Viễn về sau một bước, dùng chân mình tách chân cậu, lại áp tay đối phương lên tường, “Đứng vững, chân dạng ra, hai tay áp vào tường, cúi đầu.”

Theo độ cao mà Lý Vân Đình đặt tay mình, Lăng Viễn không thể không nửa cong thắt lưng đỡ tường mà đứng, không cần nhìn cậu cũng biết chính mình đang bày ra tư thế sỉ nhục đến độ nào. Dưới kí©h thí©ɧ của loại nhục nhã gần như chân thực đó, thân thể cậu càng thêm trung thực tỏ rõ du͙© vọиɠ nơi đáy lòng.

“Như vậy mà cậu cũng cứng được ha,” Lý Vân Đình cười nhạo, “Nói cậu không phải đi bán ai mà tin?”

Lăng Viễn lại theo bản năng cắn chặt môi dưới, bàn tay đặt trên tường không tự chủ phát run, giây tiếp theo, cậu cảm nhận được nơi bí ẩn của mình bị ngoại vật xâm nhập.

“Cậu có biết không, rất nhiều tên buôn lậu thuốc phiện đều giấu hàng ở chỗ này để qua mắt hải quan,” Lý Vân Đình vừa giải thích vừa vẽ vòng nơi đó, đầu mυ"ŧ dây thần kinh ở huyệt khẩu Lăng Viễn đặc biệt mẫn cảm, chỉ với khıêυ khí©h ở mức độ này đã đủ khiến cậu hai chân như nhũn ra, cậu theo bản năng đong đưa mông, muốn thoát khỏi

sự quấy rối của Lý Vân Đình.

Nhưng rõ ràng mục đích của Lý Vân Đình không chỉ có thế, nương theo động tác của Lăng Viễn ngón tay thuận thế xâm nhập, tới nơi càng tư mật hơn, “Đến, để chú cảnh sát đây kiểm tra xem cậu có giấu thứ không nên giấu không.”

Lý Vân Đình kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm lực độ vừa phải, Lăng Viễn thốt ra một tiếng nhỏ, rất nhanh thần phục dưới thế công của đối phương, nếu không phải Lý Vân Đình ở phía sau cố ý vô tình đỡ cậu, Lăng Viễn cơ hồ không thể đứng thẳng.

“Ây da da, hình như tìm không thấy, cậu vẫn là tự mình nộp ra đi, không thì mang về dùng thiết bị khuếch trương đến lúc đó chịu khổ chính là cậu đó.”

Lăng Viễn thống khổ lắc đầu, “Tôi không có.”

“Nga? Đừng trách chú đây không nhắc nhở cậu nha, chủ động khai thật có thể được xử nhẹ, chứ nếu như để bị điều tra ra, vậy chỉ còn nước bị đưa vào cho đám phạm nhân cơ khát kia cưỡиɠ ɖâʍ, cậu cần phải hảo hảo nghĩ cho rõ ràng.” Lý Vân Đình lại dùng sức chọc chọc vào chỗ kia một chút, thuận tiện thêm một ngón tay đi vào.

Bị trường hợp Lý Vân Đình miêu tả dọa đến, Lăng Viễn sợ tới mức run lên, “Chú cảnh sát, đừng...”

Một tiếng “Chú cảnh sát” này kêu đến mức động tác Lý Vân Đình bị kiềm hãm, ngừng ba giây, cúi đầu nhẹ mắng một tiếng ‘kháo’, rút mạnh ngón tay ra, lật thân mình đối phương qua dùng sức đè xuống, khiến cậu phải quỳ rạp xuống đất, cởi khóa kéo móc gia hỏa ra liền nhét vào miệng đối phương, thanh âm nói chuyện cũng mang theo vài phần hấp tấp, “Vậy trước lau cho sạch súng của chú đi đã!”

Lý Vân Đình túm tóc Lăng Viễn không phân minh gì bắt đầu tùy tiện làm càn trong miệng cậu, một bên hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khoang miệng ôn nhuận bao lấy tính khí, một bên từ trên cao nhìn xuống thưởng thức biểu tình cau mày thống khổ của Lăng Viễn.

Tuy rằng Lăng Viễn là bên bị cưỡng bách, nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản việc bị ép khẩu giao mang cho cậu từng cơn sóng kɧoáı ©ảʍ về mặt tâm linh, cảm giác đau do tóc bị Lý Vân Đình nắm chặt vừa vặn khiến loại kɧoáı ©ảʍ này tăng gấp bội. Một loại hưng phấn khó có thể nói rõ bằng lời từ da đầu truyền đến đan điền, hạ thể thật lâu không được mơn trớn gào thét muốn được phóng thích, Lăng Viễn buông thõng tay phải vụиɠ ŧяộʍ di chuyển về phía phân thân của mình.

Chút động tác nhỏ đó của cậu làm sao thoát được ánh mắt Lý Vân Đình, đối phương nhấc mũi giày, nhẹ nhàng giẫm lên tay phải tự chủ trương của Lăng Viễn, “Cậu bạn nhỏ, cậu lại tự cho mình thông minh, đúng là không ngoan nha.”

Lăng Viễn không thể nói chuyện, chỉ có thể ra sức co rút cơ miệng, ý đồ cho đối phương kí©h thí©ɧ càng chặt chẽ, dụ Lý Vân Đình phát tiết sớm được một chút, để bản thân sớm được giải thoát.

Ý thức được mục đích của Lăng Viễn, Lý Vân Đình thẳng thắn phối hợp đối phương, khu động hạ thể, làm một trận nước rút mãnh liệt, “Chú muốn nổ súng, không được lãng phí một viên đạn nào biết chưa?”

Lăng Viễn yên lặng nhắm mắt lại, thật có chút tư thế thấy chết không sờn.

Lý Vân Đình cảm thấy buồn cười, cong khóe môi, lại là vài lần cắm rút cường liệt, bạch trọc nóng bỏng như từng luồng đạn từng cỗ từng cỗ bắn vào sâu trong yết hầu đối phương, tản ra hương vị mạnh mẽ nam tính.

“Vị đạo thứ đó của chú thế nào?” Lý Vân Đình bắn rồi vẫn không định lấy ra, tiếp tục dừng trong miệng đối phương, tay thỉnh thoảng vuốt ve tóc Lăng Viễn.

Lăng Viễn miệng vẫn như cũ bị lấp kín, chỉ có thể dùng ánh mắt ủy khuất ngước nhìn Lý Vân Đình cao cao tại thượng.

“Muốn sao?”

Lăng Viễn nháy mắt mấy cái tỏ ý khẳng định.

“Nhịn đi.”

Biểu tình Lăng Viễn lập tức trở nên rất thống khổ.

Lý Vân Đình rút ra, sửa sang lại dáng vẻ, cảnh phục cẩn thận tỉ mỉ mặc trên người, tựa như bộ dáng một cảnh sát nhân dân đạo mạo trang nghiêm.

Trái lại Lăng Viễn, đầu tóc hỗn độn, sắc mặt ửng hồng, áo tuy còn mặc trên người, hạ thân lại hoàn toàn trần trụi, khóe môi còn một tia chất lỏng bạch sắc khiến người ta phải nghĩ ngợi miên man.

Lý Vân Đình nhấc mũi giày đang giẫm tay Lăng Viễn lên, cọ cọ lên du͙© vọиɠ sắp nổ tung của cậu, phân thân chịu kí©h thí©ɧ nhịn không được bắn ra một tia.

“Tôi cho phép cậu bắn dưới chân tôi, bất quá cậu phải chịu trách nhiệm thu dọn sạch sẽ biết chưa?”

Được xá lệnh, Lăng Viễn vội vàng gật đầu, điều chỉnh tốt tư thế, khẩn cấp phủ

tay lên phân thân chính mình, tính khí ẩn nhẫn đã lâu không chịu nổi giày vò, vài cái liền buông vũ khí đầu hàng, lưu lại dấu vết da^ʍ uế trên giày da của Lý Vân Đình.

Lý Vân Đình lười biếng đứng đó, bễ thị Lăng Viễn dùng đầu lưỡi thanh lí sạch sẽ bề mặt giày da của mình, cảm giác chinh phục cường đại lại lần nữa bốc lên, bàn tay anh nhìn như tùy ý cắm vào túi quần nắm chặt, móng tay khảm nhập vào thịt, dùng nó để đối kháng du͙© vọиɠ chính mình, như thế mới duy trì nổi biểu tình không chút để ý ngoài mặt.

Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi Lý Vân Đình có kinh nghiệm tới nay nhẫn đến vất vả như vậy, ban đầu muốn dùng đồng phục quyến rũ đối phương, không nghĩ tới cuối cùng người cận kề sự thất khống ngược lại là chính mình. Anh nhớ tới lời một tiền bối dẫn anh nhập giới đã từng nhắc nhở,

đừng tùy tiện động tình, xem nó như một loại trò chơi, thì cậu có thể tùy ý thao túng du͙© vọиɠ đối thủ, nhưng một khi động tình, thì ai nô dịch ai còn chưa chắc đâu.

Nay nghĩ đến, tiền bối nhất định là dựa theo kinh nghiệm bản thân, từng lời từng chữ đều từ phế phủ, đáng tiếc mình đã định sẽ cô phụ một phen ý tốt của anh ta rồi.

Lý Vân Đình cúi người xuống, ôn nhu ôm lấy Lăng Viễn, đối phương nhận thấy nội dung trò chơi thay đổi, nửa mở đôi mắt tràn ngập sương mù nghi hoặc nhìn anh, tùy ý Lý Vân Đình ôm cậu kiểu công chúa lên giường, ngay sau đó hai tay bị nhấc hướng lên trên, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì, đã bị Lý Vân Đình nhanh đến mức thấy không rõ động tác cố định hai tay, Lăng Viễn theo bản năng giãy giụa một cái, cổ tay truyền đến xúc cảm cứng chắc băng lãnh và thanh âm kim loại va chạm.

“Đừng lộn xộn,” Lý Vân Đình ngăn chặn tay cậu, thanh âm trở nên dịu dàng đi rất nhiều, “Còng tay của anh không phải loại tình thú, sẽ làm em bị thương.”

Lăng Viễn nghe vậy an tĩnh trở lại, tận lực thả lỏng thân mình, cậu nhắm mắt lại, biết Lý Vân Đình cởϊ áσ mình, cậu biết bộ dáng chính mình hiện tại quần áo nửa mở so với trần trụi hoàn toàn càng mê người hơn, che chắn thị giác rồi, xúc giác thân thể trở nên mẫn cảm khác thường, mỗi một tấc da thịt được Lý Vân Đình hôn môi và vuốt ve đều như bốc lửa.

Bàn tay to rộng mạnh mẽ của Lý Vân Đình rốt cục cầm nơi yếu ớt của cậu, dùng đầu súng ma sát bộ vị mẫn cảm của cậu, xúc cảm kỳ quái khiến cậu vừa muốn trốn tránh lại nhịn không được tiếp cận, đối lập với thỏa mãn mặt trước, cảm giác trống rỗng mặt sau lại dần dần tăng lên, Lăng Viễn nhịn không được hơi nhẹ nâng nâng mông, đối với người hay xấu hổ ngượng ngùng như cậu, trừ phi bị bắt nói ra miệng, đây đã là ám chỉ mức độ lớn nhất mà cậu có thể làm.

Lý Vân Đình làm sao lại không hiểu, anh đã chờ đợi tín hiệu này từ rất lâu, nếu đối phương không tỏ ý, anh sợ là sẽ nhịn không được xách súng tiến lên, nếu không phải nhờ lực tự kiềm chế mà anh luôn lấy làm kiêu ngạo hết lần này đến lần nhắc nhở anh phải đến khi đối phương không thể nhẫn nại nổi nữa mới được ra tay, thì anh đã sớm nuốt chửng đối phương vào bụng rồi.

Tiền diễn dông dài cũng mang đến hiệu quả tương ứng, ngay trong khoảnh khắc khi Lý Vân Đình tiến vào, Lăng Viễn phát ra một tiếng hô vô cùng mừng rỡ, kɧoáı ©ảʍ khó thể gọi tên tràn đến từ bốn phương tám hướng, xâm nhập lục phủ ngũ tạng Lăng Viễn, cậu cảm thấy trên võng mạc tựa như có hai cái la bàn đang xoay tít, vòng ngoài xoay thuận chiều kim đồng hồ, vòng trong thì ngược chiều, theo động tác Lý Vân Đình dần dần gia tốc, la bàn càng chuyển càng nhanh, giống như muốn đem mọi dây thần kinh quanh thân cậu đều quấn cùng một chỗ, khiến cho cậu tay chân đều gần như co rút lại.

Nếu

như nói, còn có du͙© vọиɠ gì có thể làm dậy lên sóng to gió lớn trong lòng thiếu niên đạm bạc như nước này, thì đó nhất định là cơn tìиɧ ɖu͙© giờ phút này khiến cậu phải chìm vào trong đó không thể tự kiềm chế, Lăng Viễn chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ có lúc vong ngã như hôm nay, cảnh báo của Lý Vân Đình đã sớm bị cậu quẳng đâu mất biến, vong tình giãy dụa khiến cho cạnh biên của còng tay cứ một lần lại một lần siết vào cổ tay cậu, thanh âm kim loại va chạm mang thêm vài phần sắc thái cấm kỵ cho hồi cá nước thân mật này, đánh thức nhân tố thích ngược đãi ẩn náu trong cơ thể Lăng Viễn, khiến mỗi một sợi lông tóc trên thân cậu, mỗi một tế bào đều sa thật sâu vào sự sùng bái cùng thần phục đối với người đã ban cho cậu kɧoáı ©ảʍ.

Một khắc phóng thích đó, Lăng Viễn thét thành tiếng, dây xích trên còng tay căng đến cực hạn, thắt lưng cố hết sức ưỡn lên, rời khỏi mặt giường, lơ lửng thật lâu sau mới vô lực rơi xuống, cả người nhễ nhại mồ hôi, khí lực còn lại chỉ đủ để thở dốc.

Đây là một cơn tình ái bất luận hậu quả, không tiếc trả giá, hai người thể lực cạn kiệt ngay cả cơm tối cũng chưa ăn liền ôm nhau trầm trầm ngủ mất, thẳng đến sáng hôm sau, khi Lăng Viễn vốn luôn nhất quán bảo trì thói quen tốt năm giờ rời giường mở mắt rốt cục bất đắc dĩ phát hiện, bi kịch nhất không phải người mà đồng hồ sinh học còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức như mình lại ngủ muộn, cũng không phải cả người đau nhức không chịu nổi rời giường khó khăn, lại càng không phải vết bầm sưng đỏ rõ ràng trên hai cổ tay, mà là –

Cậu tắt tiếng rồi