Lý Vân Đình bị nụ cười của Lăng Viễn nháy mắt đoạt đi hô hấp.
“Em nghiêm túc?” Lý Vân Đình quả thực không dám tin.
Lần này Lăng Viễn không dùng ngôn ngữ trả lời anh, mà là trực tiếp nhón mũi chân nhẹ ấn lên môi đối phương một nụ hôn.
Cái hôn nhẹ khẽ tựa tơ này còn hơn hết thảy thần dược chữa thương thế gian, nháy mắt xua tan mọi đau đớn của Lý Vân Đình, tâm tình mới đầu nhiễu loạn cũng trở nên vô cùng bình tĩnh.
Lý Vân Đình lại lần nữa khôi phục thành chính mình, con người luôn nắm giữ mọi thứ trong tay kia.
“Tay anh không tiện,” Anh câu khóe miệng, “Rất nhiều chuyện em phải tự mình làm.”
Lý Vân Đình dùng cái tay còn nguyên vẹn kia dẫn dắt Lăng Viễn, mang cậu đi về phía giường.
“Tự cởi,” thanh âm Lý Vân Đình vô cùng ôn nhu, giọng điệu lại không cho phép xen vào.
Lăng Viễn chỉ do dự hai giây, liền thuận theo cởi nút áo.
Từ một khắc Lăng Viễn động thủ đó, Lý Vân Đình liền buông tay đối phương thối lui từng bước một về phía sau.
Đang là đầu hạ, nhiệt độ không khí đã khá cao, Lăng Viễn mặc không nhiều lắm, chờ cậu cởi ra mảnh vải che cuối cùng trên người, Lý Vân Đình đã lui đến chiếc ghế đặt bên tường ngồi ngay ngắn.
Thân thể trần trụi hoàn mỹ của Lăng Viễn cứ thế hoàn toàn bày ra trước mặt Lý Vân Đình.
Lý Vân Đình chằm chằm nhìn thẳng khối thân thể thanh xuân trước mặt, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trân quý. Lăng Viễn cũng thản nhiên nhìn lại anh, cũng không vì mình xích thân lõa thể mà cảm thấy xấu hổ, phóng khoáng tiếp nhận đối phương thị gian.
“Quỳ lên giường, tự an ủi cho anh xem.”
Lăng Viễn cắn môi dưới, nâng chân quỳ ngồi lên giường, thân thể hướng về phía Lý Vân Đình đang ngồi, tay phải chậm rãi đưa xuống, đầu tiên chầm chậm hoạt động vài cái tại đùi trong, tiếp đó xoa nắn hạ thân mình.
Trên nền ga giường trắng như tuyết, tường phòng bệnh cũng trắng, một thiếu niên toàn thân xích͙ ɭõa quỳ gối trên giường đùa bỡn phân thân phấn hồng non nớt của chính mình, thắt lưng vì hưng phấn mà đẩy về trước, đầu ngưỡng lên, sống lưng cong thành một độ cung đẹp đẽ, ngực nhấp nhô theo tiết tấu, trên môi bị cắn chặt thỉnh thoảng tràn ra tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn.
Ở cách đó không xa, một người đàn ông đang bất động thanh sắc nhìn chăm chú tất cả.
“Phía trên nữa.” Biểu hiện của thiếu niên chưa khiến đối phương vừa lòng, người đàn ông mở miệng chỉ bảo.
Cánh tay còn nhàn rỗi của Lăng Viễn do dự sờ lên trước ngực mình, điểm hồng nhạt nhô lên bị kí©h thí©ɧ nhanh chóng cứng lại, tiếng rêи ɾỉ cũng trở nên lớn hơn, cách một khoảng không khıêυ khí©h du͙© vọиɠ Lý Vân Đình.
Một mạt hồng ửng lên hai má thiếu niên, khuôn mặt thanh lãnh vì động tình mà hơn vài phần mê loạn, hai mắt nửa hé dần dâng lên một tầng hơi nước mờ mịt, rõ ràng đang làm một động tác thực dâʍ đãиɠ, lại không cho người ta chút cảm giác hạ tiện nào.
Lăng Viễn trên dưới cùng vỗ về chơi đùa khỏi phải nói có bao nhiêu gợi cảm, cho dù chính bản thân cậu cũng chưa từng dùng phương thức sắc tình như vậy mà tự an ủi, huống chi là trước mặt người khác. Sự xấu hổ khi bị nhìn chăm chú tăng cường kɧoáı ©ảʍ, Lăng Viễn cảm giác bản thân rất nhanh sẽ không khống chế nổi nữa.
Tay cầm phân thân đột nhiên tăng nhanh tiết tấu, hô hấp cũng trở nên dồn dập, Lý Vân Đình biết cậu sắp đạt tới đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ.
“Gọi tên anh.” Lý Vân Đình nói.
Lăng Viễn nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu.
“Gọi.” Anh lần nữa ra lệnh không cho phép cự tuyệt, trong giọng nói thêm vài phần nghiêm lệ.
Lăng Viễn đã đến cực hạn, tay trái cậu niết đầu nhũ mẫn cảm, tay phải nhanh chóng lên xuống trên ngọc hành, đầu ra sức ngửa ra sau, một giọt mồ hôi thuận theo sườn mặt chảy xuống, ngang qua đường cong của hầu kết rồi lăn xuống chỗ hõm giữa xương quai xanh.
“Tát...... Vân Đình, a...... Vân Đình...... Ưm a............”
Lý Vân Đình vừa lòng nhìn đối phương gọi tên mình trong cao trào, tinh hoa bắn ra rơi trong tay và ga giường, mỗi một giọt đều tỏ rõ phóng túng mới đây của thiếu niên.
Lý Vân Đình kiên nhẫn chờ đợi Lăng Viễn nhắm mắt thở hào hển, hồi phục từ dư vị cao trào, cả nửa ngày sau, đôi mắt tràn ngập thủy khí đó mới chậm rãi mở, đối diện tầm mắt Lý Vân Đình.
Lý Vân Đình phảng phất như đế vương ngồi trên ngai, đầu hơi nghiêng, tay phải tựa vào tay vịn, tay trái bó thạch cao tùy ý đặt trước ngực, hai chân bắt chéo. Chỗ ngồi của anh so với Lăng Viễn thấp hơn, nhưng do đầu hơi ngưỡng về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi, lại như cao cao tại thượng nhìn xuống đối phương.
Dù mặc một thân quần áo bệnh nhân, cũng không che giấu nổi khí tràng vương giả tản mát từ Lý Vân Đình giờ phút này.
Hơi nhấc tay phải, cong ngón trỏ, Lý Vân Đình đối Lăng Viễn làm một thủ thế ‘qua đây’.
Lăng Viễn từ trên giường bước xuống, chân có hơi nhuyễn, ổn định thân mình, mới đi từng bước một đến trước mặt Lý Vân Đình.
Ngón trỏ Lý Vân Đình gõ lên tay vịn hai cái, Lăng Viễn nhu thuận quỳ xuống trước mặt anh.
Lý Vân Đình rời lưng tựa ghế, thân thể khuynh về phía trước, nâng tay phải Lăng Viễn, đem lòng bàn tay đưa đến bên miệng đối phương, trên đó còn lưu lại tinh hoa của Lăng Viễn.
Vươn đầu lưỡi thong thả liếʍ sạch chất lỏng tanh dính trong lòng bàn tay, lại theo đối phương ra hiệu đem ngón trỏ và ngón giữa mình tham nhập khoang miệng, dùng nước bọt làm ướt chúng.
Khi làm tất cả những điều này Lăng Viễn thủy chung nhìn chăm chú vào mắt Lý Vân Đình, cậu thích thấy đối phương trong mắt tản ra tìиɧ ɖu͙© nóng rực, lại bị một cổ lực tự chủ cường đại khác áp chế, tựa như dã thú ẩn nấp nhìn chằm chằm con mồi nhất định phải thuộc về mình, chỉ vì chờ đợi thời cơ tuyệt hảo để ra tay.
Cậu trời sinh là M không sai, nhưng cậu không phải một người yếu nhược chỉ biết khóc và rêи ɾỉ, khi cậu dưới khống chế của đối phương đạt được sung sướиɠ thì đồng thời, cũng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ chi phối du͙© vọиɠ của đối phương, đối với cậu mà nói, đây là một phương thức chiếm hữu khác.
Lý Vân Đình thu hồi chân, khố bộ hướng về phía Lăng Viễn hơi động nhẹ, Lăng Viễn hiểu ý, dùng đầu gối di động tới quỳ giữa hai chân Lý Vân Đình, tay vươn xuống kéo dây lưng anh, thứ dâng trào to lớn đã cứng thẳng vô cùng nhất thời bắn ra, không chút che giấu mà phô trương du͙© vọиɠ của mình.
Lăng Viễn hai tay như đang nâng niu trân bảo mà cầm lấy đối phương, thật cẩn thận chà xát lên xuống vài cái, qυყ đầυ lập tức phân bố dịch thể trong suốt. Lăng Viễn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ lộng phần đỉnh mềm mại kia một chút, lại đem chất lỏng trắng mịn khuếch tán đến toàn bộ phần đầu.
Lý Vân Đình từ trên cao nhìn xuống mà chú thị vào Lăng Viễn đang vì chính mình phục vụ, đầu lưỡi đối phương linh hoạt ra sức lấy lòng nơi mẫn cảm nhất thân thể mình, khi thì mυ"ŧ vào, khi thì liếʍ lộng, đầu lưỡi Lăng Viễn đang đều đặn vẽ vòng quanh phần rãnh, trước thuận chiều kim đồng hồ, lại ngược chiều kim đồng hồ, về sau lại chợt nhanh chợt chậm, khi thuận khi nghịch, ngẫu nhiên còn mυ"ŧ mạnh một cái, động tác không có quy luật mang đến kí©h thí©ɧ xa lạ cho Lý Vân Đình.
Cùng lúc đó, ngón tay Lăng Viễn bị nước bọt tẩm ướt tìm được hậu đình mình, mô phỏng động tác tính giao một vào một ra, cố gắng tự làm khuếch trương cho mình, động tác này khiến cho cậu càng trở nên dâʍ đãиɠ, hình ảnh hương diễm không ngừng trùng kích thị giác Lý Vân Đình.
Lăng Viễn chậm rãi hút toàn bộ dương cụ đối phương vào trong miệng, khoang miệng dịu dàng hình thành môi trường chân không, gắt gao bao lấy tính khí Lý Vân Đình, lại chậm rãi phun ra, nội bích ma sát với bộ vị mẫn cảm, cứ lặp lại mấy lần, rồi tăng tốc độ một lần, luân phiên như thế, Lăng Viễn cảm giác bộ vị đối phương đang tiếp xúc với mình đều sắp bốc lửa.
Lý Vân Đình không có chút ý tứ phóng thích, nhưng lại nâng tay dừng động tác Lăng Viễn, tiếp đó vỗ vỗ mặt đối phương, lại chỉ chỉ khố hạ chính mình, “Ngồi lên.”
Lăng Viễn thuận theo đứng dậy, khóa ngồi trên đùi Lý Vân Đình, đem thứ cương cứng cự đại của đối phương nhắm chuẩn nơi tư mật của minh, chậm rãi ngồi xuống.
Đã lâu chưa trải qua tính sự, trong nháy mắt bị tiến vào, Lăng Viễn đau đến mức hai tay nắm chặt lấy tay vịn ghế, đầu ngón tay vì quá dùng sức mà mất đi huyết sắc, trên trán cũng toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
“Tự mình động.” Lý Vân Đình đau lòng sờ sờ gương mặt Lăng Viễn đã trở nên tái nhợt, nhưng cũng không vì thương tiếc đối phương mà manh nha dự định dừng lại tất cả.
Lăng Viễn cắn chặt răng, miễn cưỡng xoay thắt lưng, kéo theo phần mông luật động có tiết tấu trên người Lý Vân Đình. Khoảng cách gương mặt hai người rất gần, tựa hồ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương phả lên mặt mình.
Gần gũi mặt đối mặt như thế, khiến bất cứ một tia biến hóa biểu tình nào dù rất nhỏ đều trốn không thoát ánh mắt đối phương.
Trong mắt Lý Vân Đình, có yêu cũng có dục, toàn thân tâm anh đều giao phó cho đối phương, cũng khát vọng được đối phương toàn thân tâm hồi báo.
Mà ánh mắt Lăng Viễn lại như xuyên thấu qua Lý Vân Đình, không biết nhìn về phương nào.
Hai tay vòng ôm cổ Lý Vân Đình, Lăng Viễn cúi người qua, định dùng hôn môi phân tán lực chú ý khỏi hạ thân, đây là lần đầu tiên Lý Vân Đình hoàn toàn bị động tiếp nhận nụ hôn của Lăng Viễn, biểu hiện lãnh khốc của anh ngược lại kí©h thí©ɧ Lăng Viễn, khiến Lăng Viễn vì động tình mà run rẩy, tiến thêm một bước vong ngã hôn đối phương.
Không gian trên ghế quá nhỏ, rất khó tìm được điểm sử lực, hơn nữa do đau đớn khó tiêu trừ, biên độ động tác Lăng Viễn rất hữu hạn.
Lý Vân Đình hiển nhiên không hài lòng mức độ giao hợp này, anh ra hiệu cho Lăng Viễn xuống, tiếp đó bản thân cũng đứng dậy, Lăng Viễn chủ động cởϊ qυầи áo dư thừa cho đối phương, khi rút tay áo qua cánh tay trái bó thạch cao, phí một phen công phu.
Nhìn thân thể tinh tráng của Lý Vân Đình lộ trong không khí, Lăng Viễn không thể không thừa nhận, Lý Vân Đình như vậy có đủ mị lực khiến cả đàn ông lẫn phụ nữ đều phải lâm vào điên cuồng.
Lý Vân Đình ra hiệu cho Lăng Viễn ngồi xổm lên ghế mặt hướng vào vách tường, từ sau lưng đem phân thân đặt ở hậu huyệt, từng chút một thẳng tiến.
Lý Vân Đình cho Lăng Viễn đầy đủ thời gian thích ứng, đoạn thời gian bất động trong cơ thể Lăng Viễn này đã tiêu hao một tia nhẫn nại cuối cùng của anh, đợi cơ thể đối phương hơi thả lỏng một chút, liền khẩn cấp động thân vào thẳng.
Dù chỉ đến thăm nơi này một lần, phân thân Lý Vân Đình dường như sinh ra ký ức với thân thể đối phương, dễ dàng tìm được điểm đó, nhắm chuẩn mà phát động thế công mãnh liệt.
Dưới va chạm của Lý Vân Đình, tiếng rêи ɾỉ dần dần từ đôi môi Lăng Viễn tràn ra, này thanh âm tiêu hồn truyền vào tai Lý Vân Đình, phảng phất biến thành chất xúc tác, khiến cho anh càng ra sức luật động.
Lý Vân Đình kéo cánh tay Lăng Viễn ra sau lưng, một bàn tay đồng thời cầm lấy một đôi cổ tay nhỏ bé yếu ớt của cậu, Lăng Viễn hai tay bị giam cầm sau người không thể động đậy, lực lượng toàn thân đều tập trung vào mũi chân đang nhón lên. Để giữ cân bằng trong khi thân thể đang kịch liệt đung đưa, cậu không thể không gắt gao nương tựa vào một điểm chống đỡ khác phía sau, tư thế này khiến Lý Vân Đình có thể tiến vào nơi càng sâu trong thân thể Lăng Viễn.
Lăng Viễn chỉ cảm thấy mình như chiếc thuyền con giữa biển lớn, bất lực chìm nổi trong cơn sóng, cảm quan toàn thân đều tập trung vào một điểm sau người, kɧoáı ©ảʍ như sóng triều từng cơn ập tới, khiến cậu càng lúc càng trở nên khó giữ lấy mình.
Làn da toàn thân cậu đều đỏ ửng, thân thể vì đổ mồ hôi mà lấp lánh.
Lý Vân Đình đem kỹ xảo vừa rồi Lăng Viễn dùng trên người anh cả vốn lẫn lời trả lại cho đối phương, thoắt như mưa thuận gió hòa, thoắt như cuồng phong mưa rào, Lăng Viễn không biết bước tiếp theo chờ đợi mình là sâu là nông là nhẹ là nặng, loại nhân tố không ổn định này vô hình trung mang đến nỗi bất an khi vận mệnh chính mình bị bàn tay người khác nắm giữ, rồi lại tràn ngập chờ mong.
Trong phòng bệnh tràn ngập khí tức cấm dục đó, tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ, kết hợp thanh âm tứ chi va chạm, tựa như tấu vang một khúc hòa âm dâʍ ɭσạи.
Lý Vân Đình rất muốn ôm Lăng Viễn lên giường, nhưng tiếc là làm không được, đành phải ra lệnh cho đối phương tự mình đi qua.
Nâng chân Lăng Viễn, lần này đổi thành từ chính diện tiến vào thân thể cậu, Lý Vân Đình muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng thất khống ý loạn tình mê của thiếu niên bình tĩnh này.
Lăng Viễn không hề nhìn đối phương, tầm mắt cậu vì vận động bị buộc phải không ngừng di chuyển, tiêu cự không thể tập trung vào bất cứ vật thể nào, càng hiển lộ nhãn thần mê ly, phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, một bộ bị tìиɧ ɖu͙© khống chế khó mà tự kiềm.
Bàn chân bị nâng trong không trung vì hưng phấn mà căng chặt, ngón chân cũng cuộn tròn, cẳng chân thẳng tắp thon dài đặt trên vai Lý Vân Đình, ái muội ma sát cổ đối phương.
Bị động tác nhỏ của Lăng Viễn kí©h thí©ɧ, Lý Vân Đình nheo mắt lại, trong mắt bắn ra quang mang tựa hồ muốn chọc thủng Lăng Viễn.
Bộ vị hai người kết hợp sớm đã trở nên vô cùng nóng bỏng, Lý Vân Đình một vào một ra trong mật huyệt của Lăng Viễn đến tận cùng, vì ái dịch gia tăng mà phát ra tiếng vang khiến người ta ngượng ngùng.
Mồ hôi theo sườn mặt Lý Vân Đình trượt xuống, dừng ở ngực Lăng Viễn, Lý Vân Đình thấy thế vươn tay khıêυ khí©h hai điểm kia, như nguyện nghe được tiếng rên thoải mái của Lăng Viễn.
Lăng Viễn chỉ cảm thấy hạ thân căng đến muốn nổ, nhưng Lý Vân Đình chỉ có một bàn tay, chăm sóc được phía trên lại không lo được phía dưới, đành phải vứt bỏ tâm xấu hổ, lần nữa cứu vớt nơi mỏng manh kia của mình.
Thấy Lăng Viễn động tình, Lý Vân Đình lại thôi động tiến công, nhiều lần trúng vào cúc tâm, trước sau đồng thời hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ Lăng Viễn nhịn không được phải kêu lên.
Lăng Viễn chỉ cảm thấy không khí chung quanh càng ngày càng mỏng manh, bên tai như bịt kín một tầng sương, ngũ cảm đều trở nên không rõ ràng nữa, chỉ có cảm giác từ chỗ đó truyền đến là rõ nét mà lại chân thật. Cậu nhắm mắt lại, động tác trên tay nhanh hơn, chuẩn bị nghênh đón lại một cơn sóng cao trào ập tới.
Cảm nhận được biến hóa của Lăng Viễn, Lý Vân Đình vốn đang luật động trên người cậu đột nhiên ngừng lại, kɧoáı ©ảʍ bỗng bị buộc gián đoạn Lăng Viễn bất mãn kêu một tiếng, chủ động nhích nhích mông về phía đối phương.
“Gọi anh,” Lý Vân Đình khàn giọng nói, anh nhịn cũng thực vất vả, nhưng anh vẫn khăng khăng yêu cầu đối phương gọi tên mình.
“Vân... Đình...... A,” Nghe được danh tự của mình tuôn ra từ miệng đối phương, tựa hồ cho Lý Vân Đình cảm giác thỏa mãn thật lớn, anh tăng nhanh tốc độ trừu sáp, Lăng Viễn hai tay nắm chặt ga giường, chân chặt chẽ câu lấy cổ anh.
“Vân Đình...... Ưm, Vân Đình......” Lăng Viễn lặp đi lặp lại gọi đối phương, tựa hồ muốn khắc cái tên này vào linh hồn.
Cùng với một trận kɧoáı ©ảʍ cự đại đột kích, Lăng Viễn lần nữa phun ra dịch thể trắng ngà, làm ướt ngực và bụng mình, hậu huyệt co rút có quy luật, kẹp Lý Vân Đình đến suýt nữa cầm giữ không được.
Sau khi phát tiết Lăng Viễn khép chặt hai mắt, ngực vẫn phập phồng, chân vô lực rũ xuống, tùy ý Lý Vân Đình tiếp tục rong ruổi giữa hai chân mình.
Lăng Viễn mò tới tay phải đối phương, mang tính ép buộc mà cùng đối phương mười ngón giao nắm, vì mất đi cái tay duy nhất chống đỡ thân thể, Lý Vân Đình thuận thế áp xuống, phủ phục trên người Lăng Viễn, vong tình hôn hõm vai và xương quai xanh đối phương.
Hạ thể Lý Vân Đình đột nhiên gia tốc, lực độ cũng cường liệt trước nay chưa có, tựa hồ muốn xỏ xuyên qua Lăng Viễn. Nương theo vài tiếng thở dốc và một tiếng rên xiết, một cỗ sóng nhiệt trào ra, Lý Vân Đình phát tiết trong cơ thể Lăng Viễn. Một khắc đó, bàn tay hai người giao triền sít sao nắm chặt, phảng phất như phải đem đối phương bóp vụn vùi
vào cơ thể chính mình.
Cao trào qua đi Lý Vân Đình không xuống khỏi người Lăng Viễn, mà cứ thế lười biếng úp sấp trên người đối phương, dúi đầu vào hõm vai Lăng Viễn, hít thở vị đạo thuộc về cậu.
“Bảo bối nhi em thật giỏi,” Lý Vân Đình tìm về hô hấp của mình, nỉ non bên tai Lăng Viễn.
Tiếng ‘bảo bối nhi’ đó truyền vào tai Lăng Viễn, tay cậu đang đan chặt cùng đối phương không khỏi lại dùng lực. Không lâu trước, người đó cũng từng cợt nhả gọi mình ‘bảo bối nhi’, sau đó anh ấy nói tất cả chỉ là nói đùa, mà anh cũng đã có bảo bối nhi của riêng mình.
Anh ấy cũng sẽ ở trên giường gọi người trong lòng của mình như thế sao?
Tìиɧ ɖu͙© không có tình yêu, sung sướиɠ cực đại trên thân thể qua đi, thường đi cùng với nó là cực độ trống rỗng về tinh thần.
“Lần này anh là ai?” Thanh âm Lý Vân Đình phát xuất từ gương mặt úp sấp có vẻ hơi buồn bực.
Lăng Viễn nhíu nhíu mày, không hiểu được ý tứ đối phương.
Lý Vân Đình ngẩng đầu, khóe môi mang theo một tia nghiền ngẫm, “Lần trước em xem anh như thằng khốn nạn đó, còn lần này thì sao?”
Lăng Viễn lập tức hiểu được ý đồ Lý Vân Đình ba lần bốn lượt ra lệnh cho mình gọi tên anh, chút bí mật nhỏ dưới đáy lòng mình bị đối phương chọc thủng, nhất thời đỏ mặt, muốn rụt tay về, nhưng bị đối phương phát hiện dùng lực giữ lại.
Miệng Lăng Viễn mấp máy, cuối cùng chỉ nói ba chữ.
“Thực xin lỗi.”
“Không sao,” Lý Vân Đình chuyển thân thể lên, hạ một nụ hôn lên trán Lăng Viễn, “Tuy cảm giác này không thế khiến người ta thoải mái, bất quá nếu là em, anh nguyện ý chờ.”
Lăng Viễn trầm mặc, thật lâu sau, cậu mở miệng, vẫn như cũ chỉ nói ba chữ.
“Thực xin lỗi.”
Này một tiếng xin lỗi, không biết là nói với Lý Vân Đình lần nữa chôn đầu vào hõm vai mình, hay với một tồn tại ở nơi xa hư vô mờ mịt nào đó.