Thời gian rất nhanh đến thứ ba, tin tức Cướp biển vùng Caribbean tuyên chiến với Thiên Đường vẫn khiến rất nhiều người chấn động, nhưng chính như Tư Lạc kỳ vọng, hải quân Thiên Đường với Lăng Tiêu đứng đầu đối việc này hoàn toàn duy trì thái độ không phản đối, rộng mở đường bờ biển nghênh đón đội thuyền Caribbean tiến trú, mà vua hải tặc hiếu chiến Tát Cổ Tư cũng hoàn toàn không biểu hiện gì, điều này làm cho một vài đoàn hải tặc muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng do dự không tiến.
Buổi tối 8 giờ, Cướp biển vùng Caribbean không tốn một binh một tốt hòa bình chiếm lĩnh đảo Thiên Đường, thuyền trưởng Jack trở thành người đầu tiên nhậm chức Tổng đốc Thiên Đường từ khi Thời đại Hàng hải mở đến nay.
Jack vừa nhận chức mới, hưng phấn khó kiềm, trực tiếp vung tay, miễn trừ tiền thuê một tháng cho mọi cửa tiệm trên đảo Thiên Đường, tăng một bậc lương cho hải quân Thiên Đường, ngân hàng cũng hạ phí bảo quản, trong nhất thời quần chúng hoan hô không ngớt.
Tám giờ rưỡi, bến tàu Thiên Đường cử hành đại hội pháo hoa, hải vực Kim Cương vô luận hải tặc hải quân hay thương nhân đều tề tụ tại cảng, thưởng thức pháo hoa sáng lạn khắp bầu trời, nhất thời trên kênh hải vực tràn ngập lời chào mừng Cướp biển vùng Caribbean nhập trú đảo Thiên Đường cùng với chúc mừng sinh nhật Jack.
Lăng Viễn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phô trương lớn như vậy trong trò chơi, cũng dừng chân ở bến tàu xem chốc lát, lúc này mới đi về xưởng rượu nhỏ của mình.
Vừa vào cửa, cậu liền thấy một người vốn không nên xuất hiện tại đây vào giờ này, một mình ngồi trong tiệm của cậu, nâng ly dùng để uống bia mà hải tặc yêu nhất, từng ngụm một nhấp rượu Rum bên trong, động tác như cũ chậm như slow-motion.
Là lỗi giác của Lăng Viễn ư, cậu thế mà lại nhìn ra nét tịch mịch từ thân ảnh người ngồi trong góc khuất đó.
Nhìn thấy Lăng Viễn đến, Saga chỉ nâng mí mắt liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhanh chóng hạ xuống, “Tôi uống rượu của cậu cậu không ngại chứ, dù sao chỗ này của cậu nhiều nhất là rượu.”
Lăng Viễn chậm rãi đi qua ngồi xuống bên cạnh y, “Sao anh lại online?”
Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, Lăng Viễn phát hiện Saga vĩnh viễn chỉ xuất hiện vào ban ngày và chập tối, vừa vào đêm, Saga liền logout, mặc kệ là ngày thường, cuối tuần, hay là ngày nghỉ, hỏi Saga, y nói đây là công việc của y.
Lăng Viễn nghĩ không ra công việc gì mà ngày nào cũng phải trực đêm, đây cũng là lần đầu tiên Lăng Viễn nhìn thấy Saga sau tám giờ tối.
“Hôm nay không phải ngày trọng đại sao.” Saga cười nhạo một tiếng.
“Vậy công việc phải làm sao?”
“Xin nghỉ phép.”
“Lý do là muốn công đảo? Hay là sinh nhật thuyền trưởng nhà mình?”
Lần này Saga không đáp lời cậu.
“Nếu anh đã xin nghỉ phép, lúc này không phải nên ở Tổng đốc phủ cùng các thành viên đội thuyền chúc mừng sao, vì cái gì một mình đến chỗ tôi uống rượu giải sầu.”
Saga chuyển mắt qua nhìn Lăng Viễn, “Có đôi khi nhìn gương mặt đơn thuần của cậu, thật sự khiến người ta rất chán ghét.”
Lăng Viễn nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cũng đứng dậy rót ly rượu Rum, học theo Saga từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống, hai người cứ như vậy ngồi cùng nhau một lời không nói mà cộng ẩm.
“Trong trò chơi uống bao nhiêu cũng sẽ không say, chẳng thú vị gì.” Qua hồi lâu Saga mở miệng.
“Anh có thể tìm rượu thật mà uống, trừ phi anh vị thành niên.”
“Trong hiện thực tôi nhìn thấy rượu đã muốn nôn.”
Không đợi Lăng Viễn lại nói thêm gì, trong tiệm lại tới thêm một vị khách.
“Sao cậu ở chỗ này, hôm nay không cần đi làm?” Tư Lạc nhìn thấy Saga cũng thực ngoài ý muốn.
“Hôm nay không phải đội thuyền có hoạt động sao, em xin nghỉ phép.” Saga lập tức triệt hạ biểu tình một mực bí hiểm khi ở cùng Lăng Viễn, thay bằng một bộ mặt cười nhu thuận.
Tư Lạc muốn nói lại thôi, nhíu mày suy tư.
“Tìm tôi?” Lăng Viễn mở miệng hỏi, cậu tin tưởng Tư Lạc đến tiệm cậu cũng không phải để tìm Saga.
Tư Lạc chuyển lực chú ý qua Lăng Viễn một bên, “Tôi đến thực hiện lời hứa, thế nào, chọn được địa chỉ của tiệm chưa?”
Lăng Viễn gật gật đầu, “Ở mảnh đất trống bên sườn đông của tiệm vải là được, cách nhau gần cũng thuận tiện hơn.”
“Được, ngày mai tôi liền lên kế hoạch thi công.”
Di động Lăng Viễn đặt ở một bên vang lên, “Xin lỗi không tiếp chuyện được, nghe điện thoại.”
Thấy Lăng Viễn đi, Tư Lạc nhìn nhìn ly rượu trước mặt Saga, lại nhìn nhìn Saga, “Biết cậu lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu nghỉ phép.”
Saga cười cười, “Công việc bận rộn, khó xin.”
“Nếu online, sao không qua phủ Tổng đốc, còn trốn ở chỗ này uống rượu?”
“Anh Tư Lạc biết đó, em sợ náo nhiệt mà.” Saga cúi đầu, giống như đang xấu hổ vì bị người khác dòm ngó bí mật.
Tư Lạc nghĩ nghĩ, “Ngày mai công hội tụ hội một chút, đều là người cậu quen biết, hay là cậu cũng cùng…”
“Không được.” Saga cự tuyệt rất kiên quyết, “Em không muốn đi.”
“Chúng ta nhận thức đã bao lâu?”
“Đã hơn hai năm đi.” Saga suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Mọi người cùng nhau chơi lâu như vậy, game cũng đổi ba bốn trò, quan hệ hẳn là không tệ, vì cái gì mỗi lần gọi cậu ra gặp mặt đều cự tuyệt?”
Tư Lạc thực bất đắc dĩ nhìn người trước mắt, nhớ ngày đó anh ngẫu nhiên phát hiện năng lực kinh thương xuất sắc của Saga, muốn một tay đề bạt cậu ấy quản lý các cửa tiệm của công hội, đã bị vài nguyên lão công hội lấy lý do chưa thấy qua người thật thì không yên lòng mà cự tuyệt rất nhiều lần.
Dù sau đó anh vẫn khư khư cố chấp trọng dụng Saga, mà Saga cũng quả thật không phụ kỳ vọng của anh, từ một chủ tiệm nhỏ một đường thành chủ quản tài chính của toàn đội thuyền hiện tại, dùng thực lực chứng minh bản thân, cũng khiến người lúc trước phản đối cậu ấy đều ngậm miệng, nhưng cậu ấy thủy chung không chịu gặp mặt ngoài đời.
“Em bộ dạng xấu, ngại gặp người.” Saga đùa.
Tư Lạc cũng nhịn không được vui vẻ, “Cũng không phải gọi cậu ra thân thiết, lại nói xấu hay không xấu cũng phải nhìn thử mới biết được.”
“Em sợ em xấu quá mức, các anh thấy xong đều không muốn chơi với em nữa.”
“Cậu nha,” Tư Lạc đối gia hỏa tính tình giống hệt trẻ con này thực không biết nói gì, nếu không nói ra, ai mà biết cậu ấy lại là Saga trên thương trường mắt sáng như đuốc, thủ đoạn cứng rắn chứ?
Tư Lạc tiến lên xoa xoa tóc Saga, “Jack còn đang chờ anh, anh về trước, lát nữa cậu cũng qua đó đi.”
“Dạ được.” Saga rũ mắt đáp ứng, biểu tình trên mặt vào nháy mắt đối phương bước ra cửa tiệm liền tối tăm xuống.
Lăng Viễn thật vất vả mới cúp được điện thoại Lý Vân Đình, trở lại cửa tiệm thì thấy Tư Lạc đã đi mất, Saga tiếp tục dùng động tác chậm chạp của mình uống rượu.
Lý Vân Đình nói bản thân hiếm khi được nghỉ, muốn hẹn Lăng Viễn ra ngoài, đương nhiên giống như vô số lần trước bị Lăng Viễn cự tuyệt.
Cũng may Lý Vân Đình cũng không hề có bộ dáng bị đả kích, chỉ cười hì hì nói vậy thì để nói sau, Lăng Viễn không thừa nhận cũng không được, kiên nhẫn và nghị lực của người này vượt xa bản thân cậu tưởng tượng, cậu cũng không biết mình còn có thể giữ vững như vậy thêm bao lâu, bởi vì ngay người trì độn như cậu cũng phát hiện thời gian cậu trò chuyện cùng Lý Vân Đình càng ngày càng nhiều hơn lâu hơn, biết đâu ngày nào đó mềm lòng đáp ứng luôn không chừng.
Lăng Viễn đột nhiên nhận ra giờ phút này cậu rất muốn gặp người đó, hôm nay đến tận giờ này mà người đó còn chưa login, qua tiếp xúc khoảng thời gian này, Lăng Viễn phát hiện anh thường hay không định kỳ biến mất vài ngày, ngay cả đội thuyền của anh cũng thế, nguyên nhân thì người đó không giải thích, Lăng Viễn tự nhiên cũng không chủ động đến hỏi.
Cảm giác tim đập loạn nhịp ngày ấy còn quanh quẩn trong lòng, lẽ nào mình đối với người bạn quen qua mạng chưa từng gặp mặt này giống như lời Yul nói, bất tri bất giác đã động tâm?
Lăng Viễn còn đang thả hồn nơi nào, đột nhiên cảm giác có người từ dưới gầm bàn đá mình một cái, cậu phục hồi tinh thần lại, khó hiểu nhìn Saga.
“Phát ngốc gì thế? Cậu có khách kìa.” Saga dùng cằm hất hất về phía cửa, “Chỗ này của cậu đúng là náo nhiệt, đừng bán rượu nữa, sửa thành ‘Thanh Kỳ tiếp đãi’ cho rồi.”
Lăng Viễn theo lời y nói nhìn ra cửa, khi thấy người tới cậu mỉm cười tự đáy lòng, đoàn hồng sắc tượng trưng cho sinh mệnh lực ấy đến, dường như xua tan âm trầm nhàn nhạt Saga tản phát trong tiệm.
Có lẽ đối với người khác, Tát Cổ Tư là cơn ác mộng đen kịt vĩnh không ngừng nghỉ trên mặt biển, nhưng đối với Lăng Viễn, anh chính là vầng mặt trời nóng rực mang theo lực lượng thiêu đốt tất cả, chỉ cần nhìn anh, bất cứ cảm xúc bất an nào cũng đều nháy mắt bốc hơi.
Tiêu Trấn là băng, Tát Cổ Tư là lửa, Lăng Viễn chính là nước không lạnh không nóng, gặp ai cũng sẽ bị bức phải thay đổi hình thái, giờ đây, trái tim từng bị đóng băng của Lăng Viễn đang bị ngọn lửa nộ phóng này chậm rãi hòa tan.
Lý Vân Đình bị nét cười nở rộ thản nhiên trên môi Thanh Kỳ khiến cho có một thoáng hoảng hốt, anh có chút do dự, anh đối với đứa nhỏ này ôm tình cảm rất thuần khiết, tựa như một người anh đối với em trai, Vu Vinh vài lần nhắc nhở anh đối phương không hẳn nghĩ như vậy, anh đều chưa từng đặt trong lòng, chẳng lẽ cậu ấy thật đối với mình…?
Lý Vân Đình cũng không muốn đùa với tình cảm đứa nhỏ hồn nhiên trước mặt, nhưng đối phương không làm rõ, anh cũng không biết nên mở miệng thế nào.
“Anh đến rồi.” Lăng Viễn phá vỡ im lặng quỷ dị trong thoáng chốc trước tiên.
“A, ừ,” Lý Vân Đình hắng giọng, ý tưởng vừa rồi lập tức bị gác qua một bên, tính cách anh đã định anh sẽ không xoắn xuýt gì nhiều trên phương diện cảm tình, “Chuyển chút rượu lên thuyền, lấy nhiều một chút.”
“Định đi xa?” Lăng Viễn đứng lên, đi đến trước bàn, trên giao diện quản lý thương phẩm nhập danh tự thuyền Ác mộng, một trăm thùng rượu Rum liền được tự động chuyển từ kho hàng của xưởng rượu vào nơi chứa hàng của Ác mộng trên cảng Thiên Đường.
“Lần trước không phải cậu nói muốn đi đảo Lưu Khắc sao, đêm nay tôi có thời gian, có muốn thâu đêm không?”
“Được a,” Lăng Viễn mỉm cười nói, “Rượu trang bị xong rồi, đi thôi.”
Lăng Viễn tạm biệt Saga, dẫn đầu đi ra ngoài, Tát Cổ Tư nhìn Saga vài lần, lúc này mới theo sau Lăng Viễn rời đi, trong tiệm náo nhiệt lập tức lại trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Saga thở dài, tựa hồ chính mình cũng chịu không nổi bầu không khí như vậy, lập tức đứng dậy rời đi, vô tình đến bến tàu, đây vẫn là lần đầu y thể nghiệm đêm ở cảng Thiên Đường, gió biển lùa mang hơi ẩm, hít thở không khí tanh mặn, nghe tiếng kêu
của hải âu về muộn.
Mới đây thôi, ở đây cử hành lễ hội pháo hoa long trọng, nửa vì chúc mừng Thiên Đường đổi chủ, nửa vì chúc mừng sinh nhật Jack, nhưng Saga biết nguyên nhân Thiên Đường đổi chủ cũng là để mừng sinh nhật.
Đây là cái sinh nhật thứ hai của Jack kể từ khi Saga nhận thức bọn họ, ngày này năm trước bọn họ tại một trò chơi huyền huyễn có thể công thành, quà sinh nhật Tư Lạc tặng Jack là một tòa thành, năm nay là một hòn đảo.
Saga một chút cũng không hoài nghi, chỉ cần Jack muốn, Tư Lạc có thể đem toàn bộ thế giới đều đánh hạ để tặng cho cậu ta.
Saga sớm đã đóng kênh hải vực, y không muốn nhìn lời xoát màn hình như nước chảy từ lúc sáu giờ đến giờ không hề gián đoạn, tựa hồ trên đời này trừ y ra thì ai cũng không chờ đợi nổi để mừng ngày này. Y không biết chính mình hôm nay vì cái gì nhất định phải lưu lại, nhìn cậu ta dưới ánh mặt trời nhận chúc phúc từ mọi người.
So với cậu ta, chính mình vĩnh viễn sống trong bóng tối, từ trước đến nay không có bất cứ một người nào nói với y sinh nhật vui vẻ, càng không nhận được bất kỳ món quà nào, ngay cả bản thân sinh nhật là ngày nào y cũng là vào năm trước mới biết được.
Khi còn nhỏ, một thầy bói nói vận mệnh của y xấu nhất định là bởi vì bát tự không tốt tạo thành, một đoạn thời gian y còn tin là thật, giờ nghĩ đến, kia bất quá là một tên giang hồ bịp bợm mà thôi.
Cho dù là người sinh ra cùng lúc, cũng có khả năng có vận mệnh hoàn toàn bất đồng, Saga có một dạo đã chuẩn bị tiếp nhận sự thật này, nhưng chỉ duy đối với người đó, y không cam lòng.
Mỗi khi y ở xa xa nhìn lén ánh mắt người kia ôn nhu dừng trên một kẻ khác, đều hận không thể khiến nhu tình kia thuộc về mình.
Chỉ cần nhắm mắt lại, y sẽ nhớ tới ánh nhìn dịu dàng của người đó, tiếng nói trầm thấp, cùng với… tiếng thở dốc kí©ɧ ŧìиɧ đêm đó.
Nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Saga mở mắt ra, một thân ảnh cao ngất đỉnh đạc chìm trong bóng đêm đang đi về hướng mình, Saga nhìn đối phương từng chút tiếp cận, đột nhiên tâm chơi đùa nổi lên.
“Hai người bọn họ rời bến rồi.” Ngay lúc người tới đi ngang Saga đột nhiên mở miệng, y không nói rõ ‘Hai người bọn họ’ là ai, tựa hồ chắc chắn đối phương sẽ hiểu rõ.
Người kia không để ý, tiếp tục đi đường mình.
“Nghe bọn họ nói, hình như là đi đảo Lưu Khắc gì đó?”
Tiếng bước chân phía sau ngừng lại.