Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 13: Chia tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên sofa, Lý Vân Đình quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn nơi đó, Lăng Viễn quỳ bên chân lại không mảnh vải che thân.

Lý Vân Đình từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lăng Viễn đã có trực giác như vậy, đối phương là một M tinh thần, loại M này bình thường che giấu rất sâu, nhưng cũng không phải không có vết tích gì để có thể tìm ra.

Nếu có một chuyên gia tâm lý học ở đây, sẽ từ phương thức đi đứng, tư thế ngồi, tư thái đặt chân, thậm chí là mức độ cong gập của ngón tay phân tích ra sự khác biệt hoàn toàn giữa S và M, bất quá Lý Vân Đình ngoại trừ tâm lý học tội phạm ra, thì đối điều này một chút cũng không biết, cái anh lĩnh hội được chỉ là trực giác mẫn tuệ của một người bản thân là S.

Tựa như Gay có thể phát hiện một Gay khác, những người bù đắp được cho nhau theo bản năng sẽ có sự hấp dẫn về mặt khí tràng.

Một M tinh thần sẽ không đạt được quá nhiều kɧoáı ©ảʍ từ đau đớn, trói lại dùng roi quất cố nhiên cũng có thể khiến cho họ hưng phấn, nhưng điểm hưng phấn lại bất đồng về bản chất với M thể chất. M thể chất chỉ cần đau liền hưng phấn, mà kɧoáı ©ảʍ của M tinh thần lại bắt nguồn từ căn nguyên gây ra cơn đau, -- hơn nữa lực nhẫn nại của bọn họ đối với đau đớn phi thường hữu hạn, chỉ cần vượt mức một chút xíu thôi là tiêu.

So ra, lăng nhục và giẫm đạp hữu hiệu hơn gây đau đớn và ngược đãi rất nhiều.

Cơ hồ hết thảy M tinh thần đều sẽ luyến chân và sùng bái bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, Lý Vân Đình có cảm giác giờ khắc này anh đang đánh cược.

Nếu có thể thuận lợi đạt được sự sùng bái đỉnh cao của người này, thì sẽ có được trái tim cậu – tính chuyên nhất của M tinh thần là phi thường khủng bố, một khi yêu, bọn họ rất ít khi phản bội, mà Lăng Viễn sở dĩ quỳ gối nơi này, điều này thuyết minh giữa cậu và người lúc trước có được cậu đã sinh ra một vết nứt thật lớn, đây cũng chứng tỏ, cơ hội của Lý Vân Đình đã tới.

Sủng vật một lần nữa nhận chủ, Lý Vân Đình tuyệt không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Lý Vân Đình dùng mũi chân nâng cằm đối phương, “Giữa hai người có từng làm thế này không?”

Lăng Viễn hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đang lảng tránh vấn đề này.

Chân Lý Vân Đình một đường đi xuống, cuối cùng dừng lại tại nơi yếu ớt nhất của Lăng Viễn, Lăng Viễn như bị điện giật run bắn lên, chỗ không nên có phản ứng nhanh chóng ngẩng đầu.

“Cậu ta biết em thích cái này không?” Lý Vân Đình hết lần này đến lần khác cường điệu sự thật Lăng Viễn phản bội lúc này.

“Van anh đừng nói nữa.” Lăng Viễn rốt cục nhịn không được cầu xin.

Lý Vân Đình dựa người ra sau, hếch chân đưa đến bên môi Lăng Viễn, “Vậy liếʍ cho tôi.”

Lăng Viễn cả người run bần bật, môi dưới cơ hồ bị cắn nát, rốt cục ngăn không nổi dụ hoặc, run rẩy vươn đầu lưỡi…

Lý Vân Đình từ trên cao liếc nhìn xuống Lăng Viễn, phản ứng thân thể đối phương hoàn toàn trốn không khỏi ánh mắt anh, anh biết Lăng Viễn đã đến rất gần cực hạn.

Nhưng anh còn muốn tiếp tục nhẫn nại, chưa thể xuất thủ.

Mang cờ hiệu SM làm một đêm tình là cách làm của mấy người trẻ tuổi huyết khí phương cương, trong mắt Lý Vân Đình những người đó căn bản chính là ngụy S.

Một S ưu tú chân chính là phải khống chế được du͙© vọиɠ bản thân, khi khát cầu đối với tình ái của M đạt đến đỉnh điểm, khi thân thể mẫn cảm nhất mới ra tay, tựa như cho bình cam lộ vào lúc một người cơ khát nhất, chỉ có như vậy mới có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn cho đối phương.

Đương nhiên muốn làm được điểm ấy là rất khó khăn đối với bản thân, loại lực tự khống này không phải bất luận kẻ nào đều có thể đạt tới, lúc này Lý Vân Đình cảm giác chính mình có chút không kiềm chế nổi.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh xúc động như thế kể từ sau khi không còn là thanh niên.

Anh thừa nhận lực dụ hoặc của thân thể Lăng Viễn so với trong dự đoán của anh còn lớn hơn, sự tình dần dần phát triển theo hướng không thể khống chế.

Cảm nhận được xúc giác dưới chân thay đổi, Lý Vân Đình rũ mắt nhìn, Lăng Viễn không dằn nổi đã tự tiện đem chân anh ấn lên hạ thể mình.

“Em thật to gan, ai cho phép em?”

Ánh mắt Lăng Viễn mờ mịt mê ly, “Tôi, tôi chịu không nổi, xin, xin anh cho tôi.”

“Tôi nói được tính hay em nói được tính?”

Lăng Viễn run lên hướng về phía sau, ánh mắt chớp lóe dời đi.

Loại phản ứng của tiểu động vật này làm Lý Vân Đình mềm nhũn ra, khiến anh không thể tiếp tục tra tấn đối phương.

Anh nhẹ nhàng giẫm rồi giẫm vật dưới chân, “Tự mình động.”

Lăng Viễn được miễn xá rốt cục thở phào một hơi, hai tay chống ra sau đỡ lấy thân thể, khố bộ khuynh về trước, cao thấp ma sát vào lòng bàn chân Lý Vân Đình, động tác nhục nhã đó còn mang theo vài phần ngây ngô không thuần thục, càng dễ dàng kích phát thú tính của người nhìn.

Tiếng rêи ɾỉ cậu ẩn nhẫn đã lâu rốt cục tràn khỏi miệng, thanh âm đó so với trong tưởng tượng của Lý Vân Đình còn tốt hơn đẹp hơn -- từ ngày đó tại sân khấu của trường nghe Lăng Viễn hát ả đào, Lý Vân Đình liền bắt đầu ảo tưởng đến một ngày đối phương có thể dùng thanh âm đó phát ra tiếng rên xiết mê người dưới chân mình.

Mắt thấy Lăng Viễn sắp đến đỉnh điểm, Lý Vân Đình bỗng nhiên nhấc mũi chân lên.

“A --” Lăng Viễn thất khống kêu một tiếng, mở mắt ra, thở hào hển nhìn Lý Vân Đình, trong ánh mắt tràn ngập khát cầu.

“Mở to mắt nhìn tôi, tôi không phải thế thân mà em ảo tưởng.”

Thân thể Lăng Viễn kịch liệt chấn động một cái, Lý Vân Đình rất bất mãn thấy mình nói trúng rồi, hừ lạnh một tiếng, chủ động tiến hành kí©h thí©ɧ cuối cùng đối nơi đã tiếp cận cực hạn đó.

Mắt Lăng Viễn mờ đi, kɧoáı ©ảʍ từng làn sóng đột kích, nhưng rốt cuộc cậu cũng không dám nhắm mắt hưởng thụ, hình ảnh Lý Vân Đình rõ ràng khắc lên võng mạc cậu, khắc vào não bộ cậu, khiến cậu nhớ kỹ bộ dáng người đàn ông đã ban cho cậu cao trào.

Sau một hồi thở dốc, Lăng Viễn phục trên sàn, chủ động thanh lí sạch sẽ những ô uế tán lạc trên chân đối phương lẫn trên sàn, Lý Vân Đình rất vừa lòng với điều này.

“Dầu bôi trơn đâu?”

Lăng Viễn nghi hoặc nhìn về phía anh, lắc lắc đầu, Lý Vân Đình cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, bất quá lập tức hiểu ra.

“Tự lên giường đi.”

Anh vào phòng tắm, tìm một chai gì đó có thể thay thế, rồi quay lại phòng ngủ Lăng Viễn, đối phương đã ngoan ngoãn quỳ sấp tại đó, sau lưng cong thành một độ cung mỹ hảo.

Lý Vân Đình đi đến trước mặt cậu, cúi thân xuống dán sát bên tai cậu thấp giọng nói:

“Tôi biết em vẫn luôn luôn đợi cậu ta đến.”

“Nhưng thật đáng tiếc cậu ta sẽ không đến đây.”

“Mà tôi sẽ không dừng lại.”

Lý Vân Đình nói xong, tay chậm rãi phủ lên lưng Lăng Viễn, cảm nhận nơi đó có một thoáng cứng lại trong chớp mắt. Ngón tay anh theo phần trũng nơi sống lưng một đường hướng xuống, thẳng tới vùng cấm địa nào đó.



Tham hoan tiêu tán, Lăng Viễn khép mắt cuộn mình trong lòng Lý Vân Đình, khóe mắt tựa hồ có nước mắt trong suốt.

Lý Vân Đình vươn tay phất qua vệt nước mắt nơi khóe mắt cậu, nhưng rất nhanh càng nhiều lệ trào lên, tựa như một chuỗi hạt châu đã đứt dây, giọt sau nối tiếp giọt trước từ trong đôi mắt đóng chặt của Lăng Viễn hoa lạc.

Thút thít vô thanh so với gào khóc càng khiến người cảm thấy áp lực, phảng phất như bao nhiêu tình cảm mãnh liệt ngày xưa đã đi đến đoạn cuối, chỉ còn lại trầm tịch cắn nuốt hết thảy.

Lý Vân Đình đau lòng ve vuốt gương mặt gầy của Lăng Viễn, cúi đầu hôn lên đôi mắt thiếu niên đang cuộn trào lệ thủy, nếm những cay đắng của cậu, nước mắt Lăng Viễn giống như một mũi khoan sắc bén vô hình châm vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng Lý Vân Đình.

“Tôi hy vọng biết bao nước mắt của em lúc này là vì tôi mà chảy.”

Lý Vân Đình thầm thì bên tai Lăng Viễn, trong thanh âm cũng thấm đẫm bi thương.

“Nhưng tôi biết không phải.”

Ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm tiến vào phòng ngủ, Lý Vân Đình tỉnh lại thì nhìn thấy thiên sứ choàng lớp áo ban mai an tĩnh ngủ trong vòng tay mình, trên mặt còn vương nước mắt. Tối hôm qua Lăng Viễn không biết khóc bao lâu, khóc mệt liền trực tiếp ngủ trong lòng anh, Lý Vân Đình sợ đánh thức cậu, động cũng không động một cái, giờ cánh tay tê đến chết lặng.

Lý Vân Đình thấy Lăng Viễn ngủ thật sâu, cẩn thận nâng đầu đối phương, rút cánh tay ra, lại ngây người nhìn đối phương một lát, nếu không phải vì tính chất đặc thù của công việc bản thân, anh thực sự một khắc đều không muốn rời khỏi Lăng Viễn.

Lặng lẽ ấn xuống một nụ hôn, Lý Vân Đình từ bên ngoài đóng cửa phòng ngủ lại.

Lăng Viễn không biết chính mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trong mông lung nghe thấy tiếng cửa chính mở, chắc là Lý Vân Đình đã rời đi. Sau một lát, Lăng Viễn cảm giác tình huống không đúng, cố gắng mở mắt ra, lại thấy Tiêu Trấn mặt mũi xanh xám đứng ở trước giường.

Không đợi Lăng Viễn mở miệng nói gì, Tiêu Trấn tiến lên một phen xốc tấm chăn đắp trên người Lăng Viễn lên, những gì mắt thấy khiến hắn hút một ngụm khí lạnh.

Tối hôm qua Lăng Viễn khóc đã rồi ngủ, giờ phút này thân không mảnh vải, dấu vết đỏ tươi yêu diễm rõ ràng trên người tả rõ hết thảy phát sinh tại đây đêm qua, mỗi một hôn ngân đều phảng phất như đang châm biếm Tiêu Trấn.

“Em vậy mà cho anh đội nón xanh?!” Tiêu Trấn nghiến răng nghiến lợi nói, hắn chưa từng thất khống thế này.

Tiêu Trấn một phen túm cánh tay Lăng Viễn, dùng sức kéo cậu khỏi ổ chăn, không nói một lời lôi Lăng Viễn ra ngoài. Lăng Viễn khí lực còn xa mới bằng Tiêu Trấn, giờ phút này không hề có chút lực chống đỡ lại, chỉ có thể tùy ý Tiêu Trấn một đường nghiêng ngả lảo đảo lôi mình tới phòng tắm, mở vòi sen từ trên đầu cậu dội xuống.

Dòng nước lạnh như băng tưới từ trên xuống dưới, Lăng Viễn run cầm cập, chỉ có thể nâng cánh tay vô lực lên chống cự.

“Hắn chạm em chỗ nào, hả? Chỗ này, hay là chỗ này?” Tiêu Trấn vô tình cọ rửa thân thể Lăng Viễn, hận không thể đem dấu vết Lý Vân Đình lưu lại đều xóa đi, “Em cơ khát tới vậy sao, đồ tiện nhân thiếu thao này.”

Răng Lăng Viễn va vào nhau lập cập, nghe thấy lời vũ nhục mình từ miệng Tiêu Trấn càng ngày càng khó nghe, một câu cũng nói không nên lời, cả người phát run cuộn mình trong góc.

Lúc gian nan thời gian lại trôi qua lê thê lạ thường, Lăng Viễn cảm giác như mình sắp đông cứng, Tiêu Trấn mới dừng tay, ôm Lăng Viễn co thành một cục ra, ném lại lên giường, cúi người áp lên, bên tai Lăng Viễn từng câu từng từ thì thầm:

“Em tốt nhất nên nhớ kỹ, anh không thích người khác chạm vào đồ của anh.”

Ý thức Lăng Viễn bắt đầu tan rã, mạch suy nghĩ càng trở nên không rõ rệt, cậu không biết Tiêu Trấn xâm phạm mình bao lâu, thân thể từ đau đớn ban đầu đã chuyển thành chết lặng, thần trí từng chút tách khỏi thể xác, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn không ngừng lặp đi lặp lại bên tai:

“Em là của anh.”

Khi Lăng Viễn một lần nữa khôi phục ý thức mơ hồ nghe được di động đang rung, ngoài cửa cũng truyền đến tiếng chuông cửa, nhưng cậu một tia khí lực cũng không dùng nổi, bất tri bất giác lại ngất đi.

Trong thời gian đó Lăng Viễn lại tỉnh dậy vài lần, ánh sáng trong phòng khi sáng khi tối, tối rồi lại sáng, thời gian đối với cậu đã là một khái niệm hoàn toàn không biết, chuông cửa điện thoại vẫn đứt quãng vang lên, trong đó còn có bài [ Tín ngưỡng ] của Trương Tín Triết, đó là nhạc chuông cậu thiết lập riêng cho Tiêu Trấn.

Lý Vân Đình ở bên ngoài nhà nôn nóng ấn chuông cửa, giờ cách lúc anh rời đi buổi sáng đó đã qua tròn hai ngày một đêm, Lăng Viễn không mở cửa cũng không tiếp điện thoại, mới đầu anh còn cho là đối phương cố ý trốn tránh mình, nhưng theo thời gian qua, dự cảm không hay dần dần nảy lên trong lòng, anh thậm chí có xúc động muốn phá cửa mà vào.

Ngay lúc anh đang chuẩn bị hành động, người đàn ông đã từng gặp mặt một lần tại rạp chiếu phim ngày đó hiện thân, Lý Vân Đình không vui nhìn đối phương lấy ra chìa khóa mở cửa, cửa vừa mở Lý Vân Đình đẩy cậu ta ra đoạt trước vọt vào.

Trong nháy mắt tiến vào phòng ngủ Lý Vân Đình sợ ngây người, người nằm trên giường cơ hồ hấp hối, trên ga giường tuyết trắng đâu đâu cũng thấy vết máu đỏ sẫm.

Lý Vân Đình trong lòng căng thẳng, quay đầu liền vung một quyền qua người phía sau, người kia hiển nhiên cũng bị tình huống trước mắt dọa ngốc, thế mà không tránh, trúng thẳng một đấm của Lý Vân Đình.

Lý Vân Đình tìm quần áo luống cuống tay chân bọc lên người Lăng Viễn, nhiệt độ nóng rực từ da thịt tiếp xúc truyền đến khiến Lý Vân Đình tâm kinh đảm chiến, cho dù công việc anh làm phải vào sinh ra tử, cũng chưa từng khẩn trương đến mức độ này.

Tiêu Trấn cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vài lần muốn qua hỗ trợ, đều bị Lý Vân Đình phẫn nộ cản về.

Sau khi Lăng Viễn được đưa đến bệnh viện bác sĩ sắc mặt rất khó coi, dạy dỗ hai người một trận, song phương ai cũng không lên tiếng.

Ngoại trừ khí lạnh xâm nhập dẫn tới viêm phổi, phía sau bị thương cũng rất nghiêm trọng, Lý Vân Đình thấy bác sĩ vừa có ý định báo cảnh sát, bất đắc dĩ phơi bày thân phận, Tiêu Trấn thấy cũng âm thầm kinh ngạc.

Lý Vân Đình phải đi làm, mỗi ngày chỉ có sớm tối là có thể qua, Tiêu Trấn canh giữ trước giường hai ngày, Lăng Viễn mới từ từ tỉnh lại.

Lăng Viễn đã nhìn quen Tiêu Trấn cao quý trước mặt người khác, cũng nhìn quen Tiêu Trấn cao ngạo khi cùng mình một chỗ, nhưng chưa từng gặp qua Tiêu Trấn tiều tụy như thế, vành mắt đen và râu mọc lởm chởm càng khiến hắn trông sa sút khác thường, khóe môi còn có vết bầm do bị đánh.

Cậu thở dài, ý bảo Lý Vân Đình một bên sắc mặt không tốt lánh đi một chút, cậu muốn một mình nói mấy câu cùng Tiêu Trấn.

Trước khi Lý Vân Đình ra ngoài dùng ánh mắt cảnh cáo Tiêu Trấn, Tiêu Trấn đứng dậy rót nước cho Lăng Viễn, sau đó cũng không biết nên ngồi vào ghế hay ngồi vào bên giường, liền thẳng thắn đứng cạnh.

Lăng Viễn không nhìn hắn, ánh mắt luôn rã rời trên bức tường trắng đằng xa, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, lúc này mới mở miệng.

“Tiêu Trấn, chúng ta chia tay đi.”

Tiêu Trấn giống như bị trúng một kích mạnh lảo đảo ra sau một bước, biểu tình kinh hoàng vô cùng.

Lăng Viễn vẫn đầy mặt bình thản, ngữ khí bình tĩnh như đang nói chuyện thời tiết hôm nay.

“Tôi không vì anh thủ thân như ngọc, bất quá chúng ta đều rõ ràng, người chặt đứt mối dây giữa chúng ta trước tuyệt đối không phải tôi.”

“Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, tôi cũng từng tưởng rằng sẽ là người cuối cùng, nhưng Tiêu Trấn, tôi mười bốn tuổi đã thích anh, mười sáu tuổi dâng mình cho anh, trong lòng tôi anh là người tôi yêu nhất, còn trong lòng anh tôi là gì của anh? Người yêu? Hay… Chỉ là bạn giường?”

“Có khi tôi vẫn thường hoài nghi, anh cùng tôi một chỗ, đến tột cùng là lưỡng tình tương duyệt, hay chỉ là tôi đơn phương tình nguyện,” Lăng Viễn chậm rãi lắc lắc đầu, “Lúc trước tuy người chủ động là anh, nhưng người yêu trước là tôi, là tôi đã kéo anh lên con đường mà anh vốn không muốn đi, thậm chí hủy đi hình tượng hoàn mỹ của anh, hại anh đoạn tuyệt cùng người nhà.”

“Bởi vì mang áy náy với anh, cán cân giữa chúng ta chưa bao giờ cân bằng, tôi thà chịu đựng anh ở trước mặt tôi một lần lại một lần đổi bạn gái, cũng không dám theo đuổi quyền lợi thuộc về chính mình. Đối đãi phần quan hệ này, tôi vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, như đi trên băng mỏng.”

“Nhưng mà......” Lăng Viễn cúi đầu.

“Sáu năm, tôi mệt rồi, chúng ta dừng ở đây đi.”

Tiêu Trấn không thể tin nổi nhìn người trước mắt, biểu tình trên gương mặt đó hắn vô cùng quen thuộc, vô luận đối ai, Lăng Viễn đều là một bộ thản nhiên không quan trọng như thế, tựa như đối phương tồn tại cũng tốt, không tồn tại cũng được, đối cậu đều không có khác biệt.

Nhưng Lăng Viễn chưa từng dùng loại biểu tình này đối mặt hắn bao giờ, ánh mắt cậu ấy nhìn mình luôn tràn ngập sùng bái, bắt đầu từ sơ trung nhãn thần không chút che giấu ái ý trong sân trường không lúc nào không đuổi theo hắn, khiến hắn muốn bỏ qua cũng khó.

Vì thế hắn tiếp nhận cậu, tiếp nhận như theo lẽ phải làm vậy thôi, tình cảm đó so với cho đi, thì càng giống một loại bố thí, Tiêu Trấn chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình cũng sẽ biến thành người qua đường trong mắt Lăng Viễn.

Hai ngày nay tại bệnh viện hắn cơ hồ cho là mình phải mất đi con người đối phương, nhưng Lăng Viễn tỉnh lại rồi, mình lại mất đi trái tim cậu ấy, Lăng Viễn luôn ngưỡng vọng chính mình đó rốt cục bị hắn tự tay gϊếŧ chết, ngay tại buổi sáng ánh dương quang tươi sáng đó.

Rõ ràng là hai người từng da thịt thân cận, giờ lại xa lạ vô cùng, Tiêu Trấn nhắm mắt lại, cảm nhận một trận choáng váng.

Tiêu Trấn đi, Lý Vân Đình vào, anh không quang minh chính đại nghe toàn bộ đối thoại của hai người -- xác thực mà nói chỉ có mình Lăng Viễn nói, khi nghe Lăng Viễn thuật lại quá khứ, anh thật lòng vì cậu mà khổ sở, mà lúc Lăng Viễn rốt cục tỏ vẻ buông tay, anh lại mơ hồ có một tia... Mừng thầm?

Lý Vân Đình đứng trong phòng chốc lát, mở miệng nói: “Thực xin lỗi.”

Lăng Viễn lúc này mới chú ý tới trong phòng có thêm một người, nhìn anh một cái, “Anh muốn chỉ cái nào, là tôi phải nằm đây, hay là phải chia tay anh ấy?”

“Nếu là cái trước, anh không cần thiết phải xin lỗi, bởi vì ngày đó chủ động lưu anh lại là tôi. Anh nói đúng, lúc ấy tôi quả thật từ đáy lòng kỳ vọng anh ấy có thể đến ngăn cản chúng ta, kỳ thật là tôi lợi dụng anh, người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng.”

“Nếu là cái sau, anh càng không cần phải xin lỗi, nếu tình cảm không có vết nứt, thì sẽ không dễ dàng bị người khác chia rẽ. Quan hệ giữa tôi và anh ấy nhiều năm nay đã bất thường như vậy, thiếu chăng chỉ là một người đến đánh vỡ cái yên tĩnh bề ngoài, mà người này trùng hợp là anh.”

Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi hai người nhận thức tới nay Lăng Viễn nói nhiều như vậy, nhưng so với đứa nhỏ trốn trong lòng mình khóc ngày đó, Lăng Viễn vừa lý trí lại lãnh đạm này khiến Lý Vân Đình càng không yên lòng hơn.

“Tuy biết ngay khi em vừa chia tay liền đề xuất chuyện này là không tốt, nhưng mà,” thanh âm Lý Vân Đình có chút khàn khàn, “Tiểu Viễn, anh thích em, cùng anh kết giao đi.”

Lăng Viễn kinh ngạc nhìn Lý Vân Đình một cái, thế nhưng nở nụ cười, người đàn ông này từ lần đầu tiên gặp mặt đã vô liêm sỉ xin lên giường, sau đó liền quấn chết không buông, đến lúc cầu kết giao ngược lại giả vờ cẩn cẩn thận thận, tuy đã tận lực che giấu phong mang, nhưng chẳng lẽ anh ta không ý thức được bản thân dùng là câu cầu khiến mà không phải câu nghi vấn sao? Này có lẽ chính là ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ mà mọi người thường nói?

Trên người anh ta và Tiêu Trấn có đồng dạng khí chất, tuy Lăng Viễn không thể nói rõ đó là cái gì, nhưng cậu không thể không thừa nhận lúc trước cũng chính loại khí chất này ở Tiêu Trấn khiến cậu mê muội.

Lăng Viễn lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi.”

Bị cự tuyệt Lý Vân Đình lập tức khôi phục bản tính, “Vì cái gì? Chẳng lẽ em không hài lòng với công phu trên giường của anh?”

Lăng Viễn sửng sốt, không nghĩ tới đối phương nghi ngờ đầu tiên lại là điểm ấy, “Không, tôi rất vừa lòng, tuy tôi không phải người kinh nghiệm phong phú, bất quá tôi đoán không có mấy ai có thể làm tốt hơn anh.”

“Vậy em vì sao cự tuyệt anh? Lúc trước em có bạn trai, hiện tại đã không còn, độ phù hợp giữa thân thể chúng ta lại rất cao, vì cái gì không thể cùng một chỗ?”

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi lúc trước cự tuyệt anh không phải vì tôi có bạn trai, chúng ta có thể đến với nhau không cũng không quyết định bởi kỹ xảo của anh, mà tùy vào việc đôi bên có tình cảm với nhau hay không.”

“Anh có.” Lý Vân Đình trảm đinh chặt sắt nói, thấy Lăng Viễn một bộ không tin, vội vàng bổ sung, “Anh thừa nhận, ngay từ đầu anh chỉ muốn kéo em lên giường, anh rất tự tin, anh cho là cùng qua một đêm em sẽ say đắm anh.”

Ngữ khí Lý Vân Đình dần dần ôn hòa lại, “Kết quả anh thua, khi em nằm trong lòng anh khóc, anh đã say đắm em rồi.”

“Lúc ấy anh đã nghĩ, nếu em là của anh, tuyệt đối sẽ không để em thương tâm đến mức phải rơi nước mắt lần nữa, dù là khóc, cũng chỉ có thể là ở trên giường bị anh làm đến khóc.”

Lăng Viễn nỗ lực khắc chế xúc động muốn mắng người, vì cái gì một câu nói rõ ràng thực phiến tình vào miệng anh ta lại khiến người ta cảm động không nổi.

“Hai ngày em mất liên lạc đó, anh vẫn luôn rất bất an, anh thà rằng hy vọng em đang trốn anh giống như trước, cũng không mong em gặp chuyện không may, tại một khắc nhìn thấy em đó, tim anh muốn nhảy ra ngoài, lúc em được đưa đến bệnh viện chỉ còn có nửa cái mạng, bác sĩ nói tình trạng em rất không tốt, lúc ấy anh…” Lý Vân Đình như đang nhớ lại một chuyện rất không hay, hung hăng cắn chặt môi.

“Anh từng mạo hiểm rất lớn nằm vùng làm nội ứng, cũng từng bị người cầm súng chỉa vào đầu, anh đều chưa từng sợ hãi như lần đó, sợ hãi cứ như vậy mất em.”

“Tiểu Viễn, anh thật lòng thích em, em cho anh là nhất kiến chung tình cũng tốt, nhất nhật sinh tình cũng được, tóm lại nửa đời sau anh chỉ muốn làm với một mình em.”

Lý Vân Đình từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên nói mấy lời tình thoại triền miên như vậy, chính anh đều sắp bị chính mình đả động.

Lăng Viễn nắm nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời tỏ tình của anh thật cảm động, bất quá tôi nghĩ chúng ta vẫn là không hợp.”

Lý Vân Đình bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Em biết ưu điểm lớn nhất của con người anh là gì không?”

“Không biết xấu hổ?”

“Là không dễ dàng bỏ cuộc.” Lý Vân Đình phất phất tay với Lăng Viễn, “Hôm nay quá muộn rồi, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại đến cùng em.”
« Chương TrướcChương Tiếp »