Chương 2: Thám hiểm Rừng Xanh – 1
Sau khi xác định xong quan hệ bao cùng được bao, hai người thêm bạn, tổ đội. Lantis, bị gán danh yêu nhân, mang theo Khổng Tây, nhân yêu chân chính, tiếp tục đi sâu vào Rừng Xanh.
Dọc theo đường đi Lantis rất tự giác diệt quái lắc nhắc, quả thật đã thành mộtmẫu mực cho hình tượng chịu thương chịu khó. May mà anh làm là nhiệm vụ ẩn duy nhất, quái trong sơn động sẽ không ra đợt mới, không thì với Khổng Tây không ngừng lạc đường, không ngừng dừng lại, không ngừng biến mất, tình huống nguy hiểm chồng chất, có lẽ đã bịquái hành chết mấy trăm lần.
Lantis bận đánh quái, Khổng Tây vừa hưởng thụ niềm sung sướиɠ ăn chùa kinh nghiệm, vừavâng theo lời chủ nuôi ngoan ngoãn đứng một góc mọc nấm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đảm bảo chắc chắn mình sẽ không bị quái nhớ thương, đồng thời Lantis có thể thấy được mỗi một câu cậu đánh vào kênh phụ cận.
[Cận] Tiểu Tây: Lantis, cậu làm sao vào động này?
[Cận] Tiểu Tây: Giống tớ rớt vào? Chui vào? Bò vào? Xoắn vào?
[Cận] Lantis: Đi vào
[Cận] Tiểu Tây: (⊙o⊙)
[Cận] Tiểu Tây: Tớ không phát hiện bên ngoài Rừng Xanh có cổng cho cậu đi vào nha
[Cận] Lantis: … nhiệm vụ, NPC dịch chuyển
[Cận] Tiểu Tây: nhiệm vụ gì?
[Cận] Lantis: Tìm Thanh Phong kiếm
[Cận] Tiểu Tây: Kiếm tây? (⊙o⊙)
[Cận] Lantis: Có lẽ
Nhìn dáng vẻ Lantis đang cố gắng chém quái đồng thời còn phải tranh thủ tiếp chuyện mình, Khổng Tây rất không lương tâm mà vui sướиɠ, thanh kinh nghiệm nhích nhích lên cao càng khiến tâm tình cậu tăng lũy thừa theo cấp bão.
Quái trong sơn động này đều 90 cấp hơn, đối với Lantis đã 100 mà nói đương nhiên chỉ như chút tiền lẻ, nhưng đối với con gà Khổng Tây thì kinh nghiệm nhiều như nước, cứthế một hồi, cậu đã đến cấp 30.
Ngồi xổm ở góc thưởng thức tư thế oai hùng của Lantis xong, Khổng Tây thuận tay dùng vài lần kỹ năng trị liệu hồi đầy thanh máu của cậu ta, sau đó tung tăng chạy tới, hoàn toàn không đếm xỉa đám hoa hoa cỏ cỏ trên đường.
Tuy những thực vật này không bắt mắt, nhưng giá trị thường không thể dùng bề ngoài để nhận định, giống như bộ trang bị bụi bám không rớt trên người Lantis, nếu không phải hai người về sau thân thiết, Lantis hiển thị hào quang vốn có của nó ra, lấy chỉ số thông minh về game của Khổng Tây, có lẽ đời này cũng không ý thức được giá trị bộ quần áo đó.
Khổng Tây không biết giá trị đám hoa cỏ này, không có nghĩa Lantis không biết.
[Cận] Lantis: Cậu không hái thuốc?
[Cận] Tiểu Tây: Ha? Thuốc đâu?
[Cận] Lantis: … dưới chân cậu
Khổng Tây 囧囧 lui về phía sau, cẩn thận quan sát một chút thứđược gọi là cây thuốc bị mình chà đạp gãy sau đó trở về như cũ, làm một động tác khiến Lantis rất khó hiểu ——
… Đi về phía trước mấy bước, lại lui về phía sau mấy bước, giậm mấy lần, rồi chạy đến bên cạnh anh.
[Cận] Lantis: ???
[Cận] Tiểu Tây: Tớ giẫm lên nóO(∩_∩)O
[Cận] Lantis: …
[Cận] Lantis: Cậu không học kỹ năng cuộc sống?
[Cận] Tiểu Tây: (⊙o⊙) Cái đó phải học?
[Cận] Tiểu Tây: Người ta là hộ sĩ, không phải hái hoa tặc nha
[Cận] Lantis: …
Dược Sư không học hái thuốc, đến tột cùng phải thần kinh tới trình độ nào mới biến thành dạng như cậu ta… Lantis đổ mồ hôi.
Hai người dọc theo con đường đi vềtrước, ngoại trừ hành vi thần kinh không ngừng của Khổng Tây, ví dụ như đột nhiên vọt tới đống quái tìm cái chết, thì bình an vô sự. Khi Khổng Tây cảm thấy bọn họ có thể một đường an toàn đến cùng, ba lối rẽ xuất hiện trước mặt, chia ra ba cửa lớn ngăn lối. Cổng đồng thau, khắc hoa văn tinh xảo khác nhau, có thể dễ dàng nhận thấy là một con rồng lớn bừng bừng vươn mình.
Khổng Tây rất vui vẻ theo sát sau Lantis.
[Cận] Tiểu Tây: (⊙o⊙) Woa
[Cận] Lantis: Woa cái gì?
[Cận] Tiểu Tây: Một con sâu thật lớn!
[Cận] Lantis: … rồng
[Cận] Tiểu Tây: _( ̄0 ̄)_[ ô~]
[Cận] Lantis: Ô cái gì?
[Cận] Tiểu Tây: Nó có ba hoa cúc!
[Cận] Lantis: … đó là ba lỗ
[Cận] Tiểu Tây: Như nhau, đều để cắm vào
[Cận] Lantis: …
[Cận] Tiểu Tây: Lantis lên đi, cậu có phần cứng
[Cận] Lantis: ?
Đối với ý nghĩa không bình thường nào đó của “phần cứng” mà nói, Lantis càng muốn nó trở thành các loại trang bị thuần khiết.
[Cận] Tiểu Tây: Tính cắm cái nào?
Thật hiển nhiên, “phần cứng” này một chút cũng không thuần khiết.
[Cận] Lantis: Dùng Viên Ngọc Máu, chỉ có một lần cơ hội. Tranh Chữ dùng 3 lần sẽ mất, phía sau chắc còn khóa phải mở
[Cận]Lantis: … cậu muốn cắm cái nào
Lantis không xác định nên mở cửa nào. Trên mỗi cửa đều có khắc chữ với những thông tin khác nhau, theo thứ tự từ trái sang phải là “Vô trung sinh hữu”[1], “Hữu kinh vô hiểm”[2], “Hiểm trung cầu thắng”[3]. Ngoại trừ nối vần đầu cuối, Lantis hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ huyền cơ nào, nhìn sao cũng cảm thấy chỉ đơn thuần là thử thách vận may.
[Cận] Tiểu Tây: Cắm sai sẽ mang thai à?
[Cận] Lantis: Sẽ không!
[1]
Vô trung sinh hữu: Không có làm cho có.
[2]
Hữu kinh vô hiểm: Có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
[3]
Hiểm trung cầu thằng:Chấp nhận nguy hiểm để giành chiến thắng. [Cận] Tiểu Tây: Vậy cắm vào ‘Vô trung sinh hữu’ đi, đóa hoa này mọc ở vị trí tớ thích nhất O(∩_∩)O
[Cận] Lantis: Cắm của cậu, đừng nói nhảm!
[Cận] Tiểu Tây: Đừng cắm tớ mà, người ta sợ đau >< … [Cận] Lantis: … Khổng Tây tung tăng chạy lên cắm cửa. Cậu cũng không biết có cắm đúng động không, nhưng nếu như trước đó cậu biết sau cánh cửa này có thứ gì, cho cậu 10 trym cậu cũng không cắm vào nó! Thảo nào là “Vô trung sinh hữu”, cậu vốn tưởng phía sau chắc không có gì, kết quả thật sự có rất nhiều cái gọi là “hữu” (có)! Cậu thậm chí không kịp cầm lại Viên Ngọc Máu, quái sau cửa như sóng cuộn trào mãnh liệt đập về phía cậu và Lantis. A a a, nhiều như vậy nhiều như vậy, khắp nơi đều có, không biết cậu có bệnh sợ động vật đông đúc sao!? Khổng Tây phát điên, số chết ấn lấy nút lui về phía sau. [Cận] Tiểu Tây: A a a, yêu râu xanh đừng tới gần tôi !!! [Cận] Tiểu Tây: Tôi không muốn NP a~~~~~~ [Cận] Tiểu Tây: Lantis cứu mạng !!!!! Lantis thật sự không có tiềm năng như Khổng Tây, vừa chạy trối chết còn vừa có thể lốc cốc dùng sức gõ chữ quấy rầy đồng đội. Anh không nổi nóng mà tiếp tục giữ im lặng, xem lời tru réo của Khổng Tây như âm nhạc bối cảnh, ra sức đánh quái. [Cận] Tiểu Tây: Lantis, có yêu râu xanh bắt vạt áo tớ !!! [Cận] Tiểu Tây: Dê xòm oa TOT Vốn muốn Lantis thu phục đám quái đông đúc này cũng không phải là chuyện không thể, nếu như không có anh boss khôi ngô 120 đằng sau kia… Lantis quyết đoán đưa ra quyết định: Tiểu Tây rút lui, anh cản hậu, tập hợp ở cửa. Lại một trận chạy như điên. Khổng Tây trong hiện thực luôn thiếu vận động, kết quả vào game tự nhiêncó cơ hội tốt vận động một phen. Chạy đến một nửa, Khổng Tây nhớ tới một chuyện quan trọng, do dựlết trở về. [Cận] Tiểu Tây: Lantis… [Cận] Lantis: Còn không đi! [Cận] Tiểu Tây: Tớ không biết cửa ở đâu!! [Cận] Lantis: Chạy đại! [Cận] Tiểu Tây: Cậu không tìm thấytớ biết làm sao!!!! [Cận] Lantis: Mặc kệ cậu ở đâu tôi đều có thể tìm tới, chạy! Khổng Tây nghe lời tiếp tục chạy. Đừng thấy Rừng Xanh chỉ là hòn núi nho nhỏ, trong bụng núi lại bốn phía thông nhau. Khổng Tây hoảng hốt chạy như điên không quay đầu, đi ngang qua cây cỏ nhỏ bị cậu giẫm đạp, đi ngang qua con boss bị cậu cười nhạo, lại một lần nữa bi thảm lạc mất… Chạy qua một con đường thật dài, Khổng Tây cẩn thận né tránh quái rải rác xung quanh, đi tới một hang động mở rộng hình tròn, trên toàn bộ vách động đều là bích họa, không chừa lấy một chỗ trống. Ở vài giờ trước, khi Khổng Tây chưa bị lừa vào game, cậu đang ở phòng đọc sáchnghiên cứu bích họa trong lăng mộ. Không nghĩ tới vừa vào game không một hồi cậu liền thấy được bích họa thật sự, được rồi, tuy chỉ hư cấu, nhưng cũng đủ khiến cậu hưng phấn. Toàn bộ bích họa ghi chép hình ảnh quái vật công thành, quy mô khá lớn, cảnh vẽ cũng rất tinh tế, rồng từtrên nhìn xuống đám quái vật xấu xí dưới đất, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Một nam nhân đứng trên tường thành giơ cao thanh kiếm, Khổng Tây vô thức cảm thấy người này chính là Âu Dương Thanh, cậu tiến gần đến trước bích họa, nhìn kỹ một chút tướng mạo của Âu Dương Thanh, nếu không đẹp trai cậu không đi tìm đâu. Sau khi xác nhận Âu Dương Thanh tuy không đẹp trai bằng Lantis nhưng cũng tạm được, Khổng Tây yên tâm, bắt đầu chuyển lực chú ý, lúc này mới nhìn đến một ghi chú nhỏ bên cạnh “Đây là Thanh Phong kiếm của Âu Dương Thanh”, tiếp đó một mũi tên thật to chỉ về phía thanh kiếm kia. Khổng Tây đổ mồ hôi, còn xài cả font Miêu Ô, người chế tác game này còn thiếu thẩm mỹ hơn cả cậu. Khổng Tây vòng theo bích họa đi về phía trước, dừng lại trước một cái lỗ, lặng đi một chút, sau đó hoảng sợ nhảy dựng ra sau, độ lớn lỗ này và lỗ trước cậu cắm giống hệt! Ách, hoàn toàn y chang nhau, ngoại trừ lỗ này bị bích họa che khuất mà cái trước thì bị đuôi rồng kia che khuất. Vậy nên nói, đây cũng là một lối đi!? [Cận] Lantis: Tiểu Tây Khổng Tây xoay góc nhìn, thấy Lantis đang đứng ở cửa, tung tăng chạy đến, bắt đầu khoe. [Cận] Tiểu Tây: Lantis, bên này có cửa [Cận] Tiểu Tây: Có muốn mở thử không? Lantis tiến lên xem xét, tiếp tục im lặng. [Cận] Tiểu Tây: Viên Ngọc Máu còn lại 2 lần, lần vừa rồi có tính lãng phí không? [Cận] Tiểu Tây: Cái này cũng thuộc một trong mấy hoa cúc của nó đúng không? ╮( ̄▽ ̄” )╭ [Cận] Tiểu Tây: … [Cận] Tiểu Tây: Lantis vì sao cậu cứ không để ý tới người ta /(ToT)/~~ [Cận] Lantis: Ách… [Cận] Lantis: Tới mở cửa. [Cận] Tiểu Tây: Tới đây~~ Khổng Tây hớn hở tiến đến bên người Lantis, ngồi xổm xuống, mở tay nải định lấy hạt châu mở cửa… [Cận] Tiểu Tây: Tớ tớ tớ vẫn còn cắm trên đóa hoa cúc vừa rồi! [Cận] Tiểu Tây: A phi, không phải tớ, là hạt châu! [Cận] Lantis: …