Đáy vực, đao khách cùng nhạc sĩ đại chiến một hồi, huyết lượng chỉ còn 3 điểm, rõ ràng nghe được phía trên truyền đến hai chữ “tránh ra”, bất đắc dĩ, gã cho rằng mình gặp ảo giác.
“Cẩn thận…” Nhạc sĩ hô một tiếng, mặc kệ người trước mặt tiếp tục chém tiếp huyết lượng chỉ còn 2 điểm của y.
Vì thế ——
“Phanh” một tiếng vang thật lớn, đao khách vừa vặn bị chim khổng lồ từ trên trời giáng xuống nện trúng, 3 điểm huyết lượng còn lại nhất thời chỉ thấy đáy.
Giang Phong Nguyệt mặc dù điều chỉnh cảm giác đau đớn đến giá trị thấp nhất, nhưng người bình thường ai cũng không thích rơi tự do. Huyết lượng của hắn xoát xoát xoát rớt dần, nếu không phải phía dưới có đệm lưng, hắn sẽ trực tiếp đi diêm vương điện đưa tin, không phải như bây giờ từng chút từng chút giảm bớt.
Từ từ, hắn đè người?!
Giang Phong Nguyệt lúc này nghĩ muốn dời người hắn ra khỏi người bị đè phía dưới, kết quả còn chưa kịp làm gì, người dưới thân đã biến mất vô tung —— đi địa phủ luân hồi.
Là một hảo hài tử biết sai liền sửa, hắn quyết định phải nhanh chóng đi tìm người bị hắn đè chết, biện pháp trực tiếp nhất chính là, xuống địa phủ tìm người. Quên nói, hắn tuy rằng có đệm lưng, nhưng cũng không chịu nổi huyết lượng hao tổn từ đỉnh núi nhảy xuống.
Tiểu thái điểu tổn thương không dậy nổi a –
Thời điểm lúc hắn đi luân hồi, ở trạng thái linh hồn trạng thái nhìn quanh, liền thấy được bạch y nhạc sĩ cách đó không xa, tuy chỉ là nhìn thoáng qua nhưng gây ấn ký sâu đậm trong tâm hồn hắn.
Đáng tiếc, hắn không có biện pháp cùng bạch y nhạc sĩ nói chuyện thì đã bị hệ thống mạnh mẽ đưa đi địa phủ luân hồi.
Tiếu Khinh Trần nhìn đao khách biến mất trước mặt cùng với tên điểu nhân từ trên trời giáng xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên dùng biểu tình gì cho tốt.
Nguyên bản y đang suy nghĩ, mình và Hoàng Thái Tử tỷ thí thì ai sẽ rụng xuống còn 1% trước, máu của y chỉ còn 2%, so Hoàng Thái Tử thua 1%, nếu tiếp tục đánh, khả năng y thua tựa hồ lớn hơn một ít. Chính là ai cũng không ngờ rằng, giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim (ý là xen vào việc người khác).
Tiếu Khinh Trần ngẩng đầu nhìn nhìn Đoạn Tình nhai, do có sương nên y không thể nhìn thấy đỉnh núi. Từ biểu tình người nọ xem ra, cảm giác đau đớn của hắn là chỉnh đến thấp nhất, nói cách khác, hắn đến Đoạn Tình nhai không phải là ID tự sát.
Sẽ có người chạy tới Đoạn Tình nhai rồi nhảy xuống vực sao? Tiếu Khinh Trần bất đắc dĩ.
Chuyện càng làm cho y bất đắc dĩ còn ở phía sau ——
[Hệ thống bang phái]: Người trong giang hồ sao có thể không bị chém vài đao… Bang chủ đại nhân của chúng ta bị Quân Lâm Thiên Hạ chém gϊếŧ tại Đoạn Tình nhai, các huynh đệ tỷ muội, thay Bang chủ của chúng ta báo thù đi!
[Hệ thống thế giới]: 【Dự Chiến Thiên Hạ】 bang chủ Hoàng Thái Tử bị Quân Lâm Thiên Hạ chém gϊếŧ tại Đoạn Tình nhai —— Người trong giang hồ sao có thể không bị chém vài đao; Vừa vào giang hồ, thân bất do kỷ, ai!
Tất cả mọi người trong Giang Hồ kinh hãi … Quân Lâm Thiên Hạ, đây là lần thứ mấy bọn họ nghe đến ID này?
Kinh hãi nhất không phải là những người chơi chưa gặp mặt Giang Phong Nguyệt, mà là nhóm dược sư Dược Vương cốc làm ID Quân Lâm Thiên Hạ “tự sát”.
Trước một khắc ID Quân Lâm Thiên Hạ tự sát, hắn gϊếŧ chết Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ?
Trọng danh, tuyệt đối là trọng danh!!! (trọng danh: chơi lại)
Toàn bộ Giang Hồ OL đều sôi trào lên, lúc trước bốn chữ Quân Lâm Thiên Hạ xâm nhập trong tầm mắt mọi người là do hắn độc chết sư tổ Dược Vương cốc, lúc đó nhiều người cảm thấy trò chơi có BUG, BUG này hẳn là vì tân nhậm Dược Vương; một tuần trước đệ nhất kiếm khách bị gϊếŧ, bọn họ có thể tự an ủi nhủ thầm Quân Lâm Thiên Hạ thừa dịp Nguyệt Hạ Tiểu Lâu chưa chuẩn bị đánh lén, bằng không một tên gia hỏa ngay cả tên trong bảng cấp bậc còn chưa có, làm sao có thể gϊếŧ chết đệ nhất kiếm khách?
Nhưng hiện tại hắn lại gϊếŧ Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ Hoàng Thái Tử, này phải giải thích như thế nào? Chẳng lẽ hắn lại đánh lén? Đánh lén đệ nhất kiếm khách thành công một lần thì thôi, hiện tại ngay cả đánh lén Hoàng Thái Tử cũng thành công … Người này thật ra là dược sư hay là thích khách? Đệ nhất thích khách cũng không thể đánh lén thành công hai người kia đi?
… Kỳ thật theo một góc độ nào đó mà nói, Giang Phong Nguyệt quả thật coi như là đánh lén.
Có ngoạn gia không tin đem ba đường tin tức hệ thống tìm ra, muốn xem xem có phải chữ nào không đúng không, hoặc là ba sự kiện này căn bản không cùng một người?
Có người còn phóng đại từng ký tự, còn dùng tới kính lúp, đáng tiếc ba đường tin tức hệ thống đều hướng về một ID.
…
Sau login, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nghe thấy thế giới cùng bang phái trong cùng một lúc có tin tức kình bạo bỗng lảo đảo, té ngã quỵ trên mặt đất.
Quân, Lâm, Thiên, Hạ!
Hẳn không phải là Quân Lâm Thiên Hạ mà hắn nhận thức đi?
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối luống cuống tay chân tìm tiểu tân thủ đã bị hắn quên đi trong mục hảo hữu, đối chiếu với ID trên hệ thống, xác nhận vài lần, thiếu chút nữa tròng mắt đều rớt, mới chính thức xác nhận Quân Lâm Thiên Hạ này chính là tên Quân Lâm Thiên Hạ kia.
Đê ma ma, sao lại kinh khủng như vậy a?!
…
Tiếu Khinh Trần từ đáy vực Đoạn Tình nhai trở về bang phái, bị Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng vài nguyên lão khác chạy tới hỏi không ngoài sự tình Bang chủ bọn họ bị gϊếŧ.
“Hồ ly, Thái tử gia không phải ở cùng với ngươi sao?” Một trong các nguyên lão Mặc Thanh Ca hỏi.
“Ân, vậy thì sao?” Tiếu Khinh Trần cười tà, ngồi ở ghế trên, chậm rãi chỉnh lại y phục của mình.
“Phó bang, ngài có thể đừng cười như vậy hay không?” Nguyên lão khác Hoa Khai Trà Mỹ sợ run cả người.
“Đúng vậy đúng vậy, nụ cười này, còn có để nữ nhân chúng ta sống hay không!!!” Yên Chi Triều Tuyết [1] hâm mộ ghen tỵ nhìn gương mặt quyến rũ phong tình của Tiếu Khinh Trần, hóa thân rít gào.
Được rồi, dùng quyến rũ phong tình để hình dung nam nhân có lẽ không đúng, hình tượng Tiếu Khinh Trần trong trò chơi rất hảo xem, cho dù y có điều chỉnh lên 30% mức cao nhất, nếu như không có trụ cột, cũng không có khả năng dễ nhìn như vậy.
(trụ cột ở đây chính là gương mặt trong hiện thực của anh ý)
Tiếu Khinh Trần được khen là du hý đệ nhất mỹ nhân, không phải là không lý do. Nói y đệ nhất mỹ nhân, không có ý khinh nhờn, cũng không phải đem y cùng nữ nhân liên hệ cũng một chỗ. Y bộ dạng coi được, tuyệt đối không nữ tính hóa, nhưng khi đứng cùng với mỹ nữ chân chính trong trò chơi, phong thái vị mỹ nữ kia hoàn toàn bị áp đảo.
Tiếu mỹ nhân cười, khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ tiếc, mỹ nhân tuy đẹp nhưng tính cách lại phúc hắc, dùng động vật để hình dung, chính là hồ ly trong miệng Mặc Thanh Ca.
Tiếu Khinh Trần một tay chống cằm, phượng nhãn hẹp dài hơi nheo lại, mang theo nụ cười quỷ dị, môi đỏ mọng hơi hơi gợi lên, không nhanh không chậm nói: “Ta mỉm cười, nữ nhân các ngươi liền sống không được sao? Có phải hay không muốn đi bồi Thái tử gia?”
Hoa Khai Trà Mỹ cùng Yên Chi Triều Tuyết mặt biến sắc, hận không thể lấy đao làm vài nhát trên mặt y.
“Hồ ly, người có thể không kí©h thí©ɧ người không?” Nhất là nữ nhân, Mặc Thanh Ca trong lòng yên lặng bổ sung, tiếp tục nỏi: “Thái tử gia đâu, ngươi không phải cùng hắn ở một chỗ sao? Hắn sao lại bị gϊếŧ, tên Quân Lâm Thiên Hạ là ai?”
Mặc Thanh Ca vừa hỏi, Hoa Khai Trà Mỹ cùng Yên Chi Triều Tuyết cũng không tiếp tục cùng Tiếu Khinh Trần kiếm chuyện, các nàng nói không lại hồ ly, cuối cùng chịu thiệt khẳng định chính là các nàng.
“Thái tử gia bị gϊếŧ…” Tiếu Khinh Trần hơi hơi nheo lại mắt, nâng cằm lên, ngữ khí tựa hồ có chút vi diệu.
“Thế nào?” Mặc Thanh Ca ba người trăm miệng một lời hỏi tiếp.
Nếu nói cho bọn hắn biết chân tướng Thái tử gia bị gϊếŧ là do tên “điểu nhân” kêu Quân Lâm Thiên Hạ từ trên trời giáng xuống áp (đè) chết… Không biết còn có đem Thái tử gia trở thành thần tượng hay không.
Bang chủ đệ nhất bang phái bị áp chết…
Tiếu Khinh Trần cảm thấy rất buồn cười, y chơi Giang Hồ OL đã một năm, chính mình gϊếŧ qua không ít người, cũng gặp qua không ít người gϊếŧ người, đủ loại kiểu dáng binh khí làm hung khí gϊếŧ người, chưa thấy đem người làm hung khí, càng chưa thấy qua bị người áp chết …
Nghĩ đến trường hợp kia, Tiếu Khinh Trần rất không phúc hậu bật cười.
“Hồ ly, ngươi cười một mình cái gì thế?” Mặc Thanh Ca buồn bực.
“Không phải là ngươi gϊếŧ Thái tử gia, xong rồi giá họa cho người khác đi?” Yên Chi Triều Tuyết cảm thấy Tiếu Khinh Trần cười quá nguy hiểm, suy nghĩ kĩ một chút, nàng thật sự không biết trong trò chơi trừ bỏ Tiếu Khinh Trần còn có ai có thể gϊếŧ Thái tử gia.
“Ngươi nói đi?” Tiếu Khinh Trần nâng mâu, cười tủm tỉm hỏi.
Nếu không phải y đem huyết lượng Thái tử gia chém còn 3 điểm, vị “điểu nhân” từ trên trời giáng xuống cũng không có khả năng đem máu của gã xuống còn 0.
Cho nên, đầu sỏ gây tội hẳn vẫn là y.
“… Phó bang ngươi cũng quá không phúc hậu đi?” Hoa Khai Trà Mỹ chỉ trích.
Tiếu Khinh Trần đứng lên, cười mỉm, quét mắt liếc ba người một cái, “Thái tử gia đã trở lại, các ngươi tự hỏi đi, ta không nói.”
Chết hoa lệ kiểu này, phỏng chừng đánh chết Hoàng Thái Tử gã cũng không chịu nói.
…
Sau khi Dược Vương bị gϊếŧ, đệ nhất kiếm khách bị gϊếŧ, mục tiêu Quân Lâm Thiên Hạ nhắm tới rốt cục chuyển đến trên người Bang chủ đệ nhất bang phái Hoàng Thái Tử, hơn nữa còn mất mạng… Mục tiêu kế tiếp chính là ai?
Bang phái: Hoàng Triều
Đệ nhất kiếm khách Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đồng bệnh tương liên với Hoàng Thái Tử căm giận tay áo, tên đáng chết, gϊếŧ hắn thì thôi, cư nhiên còn đoạt đi Hồng Loan kiếm duy nhất trong trò chơi, muốn nhẫn nhục cũng không thể nhẫn được!
Lục đại môn phái, mỗi môn phái đều có một đệ nhất, Hoàng Triều bang chủ Cửu Triều Phong Hoa là đệ nhất dược sự Giang Hồ OL. Hoàng Triều là du hý bang phái bạo lực, gồm có đệ nhất kiếm khách, đệ nhất dược sư cùng với đệ nhất cung thủ.
Hoàng Triều không bằng Dự Chiến Thiên Hạ là có nguyên nhân, nhân thủ không nhiều, nhưng cơ hồ mỗi tên đều là phần tử bạo lực, hơn nữa còn lấy Bang chủ Cửu Triều Phong Hoa cầm đầu.
Cửu Triều Phong Hoa là một tên bạo lực điển hình cộng thêm phá hư.
Ngoạn gia đều đang dự đoán, người kế tiếp bị Quân Lâm Thiên Hạ độc thủ chính là Hoàng triều Cửu Triều Phong Hoa.
“Lão đại, ngươi sao còn nhàn nhã như vậy?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu oán niệm nhìn Bang chủ bọn họ.
“Ta không có gì để làm a!” Cửu Triều Phong Hoa thở dài một hơi, vẻ mặt nhàm chán, “Gần đây cao thủ không biết chạy đi đâu chết hết rồi, ngươi đi ném Hồng Loan kiếm, Âm Thư tên kia thì đi làm nhiệm vụ gì đó, ta muốn tìm người đánh đùa cũng không có, nhàm chán đến mốc meo.”
Nhắc tới Hồng Loan kiếm, tim Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đau đớn, hắn làm gì ném Hồng Loan, rõ ràng là bị một tên hỗn đản đoạt đi rồi!
Hắn lại không thể nói sự thật, bằng không thật dọa người, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Đi tìm cái tên kêu Quân Lâm Thiên Hạ, ngươi không thấy tin tức hệ thống tin tức sao, Dự Chiến Thiên Hạ Hoàng Thái Tử bị hắn làm thịt.”
“Chậc chậc, tên kia chỉ mới cấp 8, ta nói, hắn nhất định là mèo mù vớ phải cá rán. Ngươi mấy hôm trước không phải là bị hắn đánh lén sao?” Cửu Triều Phong Hoa bĩu môi, hiển nhiên đối với tên nhân vật mới nổi Quân Lâm Thiên Hạ không chút hứng thú nào.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cơ hồ cắn một ngụm, sỉ nhục đêm đó, hắn cả đời đều không quên, tên đáng chết, chết tiệt hỗn đản!
“Bất quá nếu Tiểu Lâu Lâu đối hắn khó chịu, lão đại nhất định thay ngươi đi báo thù.” Cửu Triều Phong Hoa nhu nhu tóc Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, “Đừng phụng phịu, lão đại tuyệt đối thay ngươi hung hăng mà giáo huấn hắn một hồi.”
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu càng thêm u oán, trò chơi không có hệ thống định vị, nếu không hắn đã sớm tìm tên kia báo thù, hắn muốn đoạt lại Hồng Loan kiếm, sau đó hung hăng chà đạp hắn mấy trăm lần.
…
Lần đầu tiên xuống địa phủ, không thấy người hắn áp chết, Giang Phong Nguyệt rơi vào đường cùng, đành phải lựa chọn luân hồi.
Địa điểm trọng sinh là Đoạn Tình nhai, đám dước sư đuổi gϊếŧ hắn đã ly khai, hắn chỉ có thể tiêu sái về Long Khê thôn, hy vọng không có ai canh giữ ở đó.
Hoàn toàn không biết chính mình đã trở thành “danh nhân”, trong lòng hắn còn có chút bất đắc dĩ, trong đầu không nghĩ tới đảo môi quỷ bị hắn áp chết, mà là “mỹ nhân” hắn có duyên gặp mặt một lần…
Hắn không biết, khi hắn tưởng nhớ “mỹ nhân”, cũng có rất nhiều người đang “nhớ thương” hắn…
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Số lượng từ trong chương này thiệt nhiều nha, lăn lăn nhắn lại cầu hoa hoa ~~
P.s: Tấu chương liên quan đến đến những người này đều là bên dưới trung hội thường xuyên thô hiện tích người, tận lực thiếu ghi tương du đảng ╮(╯▽╰)╭
Chú thích:
[1] Yên Chi Triều Tuyết:
Yên Chi ở đây có lẽ là chỉ Vương Chiêu Quân, một trong Tứ đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc
Về chữ “Triều Tuyết” theo mình nghĩ là do bà luôn mang một vẻ đẹp lạnh lẽo, u buồn, được so sánh với tuyết. Như thơ của Lý Bạch viết về bà:
Yên Chi trường hàn tuyết tác hoa,
Nga my tiều tụy một Hồ sa.
Sinh phạp hoàng kim uổng đồ họa,
Tử lưu thanh trủng sử nhân ta.
Có thể đọc thêm ở đây
Lời cuối:
Ai giúp mình edit câu cuối P.s của tác giả với *cúi đầu*. Chân thành cảm ơn.
class="adsbygoogle"