Hoàng Thái Tử cùng Giang ca một nam một bắc chầm chậm đi tới.
Vốn là nhân vật phong vật toàn trò chơi, lãnh địa bang phái đồng dạng đóng đô ở Phong Châu thành, nhưng hai người lại chưa từng thấy mặt của nhau. Trò chơi đồn đãi, Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ và Hoàng Triều thế như nước với lửa, khi gặp mặt tất nhiên sẽ câu thiên lôi, động địa hỏa, về phần thực tế tình huống như thế nào…
Hoàng Thái Tử rất ít lên website game, diễn đàn, cũng hiếm khi đi nhìn các bài viết, bởi vậy, Hoàng Triều bang chủ Cửu Triều Phong Hoa gã vẫn không biết là cái hạng người gì, chỉ biết người này quả thực là một tên thuộc phần tử bạo lực; mà Cửu Triều Phong Hoa, cũng chính là Giang ca, so với Hoàng Thái Tử biết kha khá còn tệ hại hơn, anh chưa bao giờ click vào diễn đàn website game bao giờ, bảo anh đi tìm, phỏng chừng chả biết tìm ở đâu. Trong ấn tượng của anh, Dự Chiến Thiên Hạ Bang chủ Hoàng Thái Tử, chính chỉ có ba chữ Hoàng Thái Tử kia —— nhi tử hoàng đế sao!
Em trai anh là Quân Lâm Thiên Hạ, hoàng đế đường đường chính chính đây này!
Ánh mắt hai vị bang chủ đập vào nhau giữa không trung, bắn lên tia lửa? Không có. Điện giật sét đánh? Cũng không có.
Khoảng cách giữa bọn họ khoảng 6 7 thước, cách Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần, ánh mắt giao phong không tiếng động, nhưng cố tình khiến người nhìn không ra manh mối gì.
Luận về ngoại hình, Giang ca và Hoàng Thái Tử đều cực kỳ xuất sắc, khác hẳn dạng “phiêu lượng” của Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần, tướng mạo bọn họ đều anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa Giang ca thời điểm bình thường, khí độ nhất đẳng. Dù sao cũng là đại thiếu gia Giang gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nhìn qua đủ loại người, khí tràng vân vân gì đó, tùy tiện thu thập cũng có thể phát ra.
Hoàng Thái Tử tương tự, là người thừa kế Hoàng gia, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục khiến cho gã không có tư thái thấp kém.
Nói trở về, Hoàng Thái Tử đến đây bởi gã biết Tiếu Khinh Trần thượng tuyến, vả lại còn đi tìm Quân Lâm Thiên Hạ, cho nên, gã tới đây; Giang ca đến đây, bởi vì nhớ em trai, cho nên muốn tới nhìn em trai một chút.
Nói cách khác, bọn họ ai cũng thật bất ngờ, không ngờ lại gặp được bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ/Hoàng Triều ở đây.
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đứng chính giữa, biểu tình nhất trí bất đắc dĩ. Giang Phong Nguyệt cảm thấy chính mình có lẽ nên chào hỏi đại ca trước, nhưng nhìn đến anh trai hắn và Hoàng Thái Tử liếc mắt đưa tình, đành phải dẹp bỏ suy nghĩ này.
Tiếu Khinh Trần biết nguyên nhân Hoàng Thái Tử tới đây, có điều y hiện tại không muốn nói với gã cái gì, cho nên… xoay đi, chạy lấy người!
“Ai… Mỹ nhân!” Tầm mắt Giang Phong Nguyệt vẫn luôn chú ý tới Tiếu Khinh Trần, Hoàng Thái Tử với Giang ca, bây giờ chỉ là người tàng hình.
Giang Phong Nguyệt vừa lên tiếng, thành công đánh gãy giằng co giữa Hoàng Thái Tử và Giang ca, Giang ca lúc này liền nhào về phía Giang Phong Nguyệt: “Tiểu Phong, anh đặc biệt tới tìm em, chạy cái gì mà chạy?”
Giang Phong Nguyệt nào có để ý tới Giang ca, giữ chặt Tiếu Khinh Trần đồng thời vung tay Giang ca ra, “Em đang vội.”
“Buông tay.” Tiếu Khinh Trần âm thanh lạnh lùng nói.
“Không.” Giang Phong Nguyệt kiên trì.
“Có tin ta làm thịt ngươi hay không?” Tiếu Khinh Trần mặt âm trầm.
“Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.” Giang Phong Nguyệt lợn chết không sợ nước sôi, “Mỹ nhân, ta không phải có ý tứ đó, ngươi sao không thể hảo hảo nghe ta nói?”
Nghe vậy Tiếu Khinh Trần cười lạnh: “Ta đã nghe rất rõ ràng, buông ra.”
“Ta không.”
Rõ ràng hai người đang cãi nhau làm Giang ca cùng Hoàng Thái Tử dừng cước bộ lại, hai người thực “ăn ý” liếc mắt nhìn nhau mới cái, sau đó đồng thời di chuyển.
Hoàng Thái Tử đi qua trước, hỏi: “Tiểu Tỉnh, xảy ra chuyện gì?” Khi hỏi câu này, ánh mắt gã cảnh giác nhìn Giang Phong Nguyệt, thực rõ ràng, gã cảm thấy Giang Phong Nguyệt sai.
“Không có gì.” Tiếu Khinh Trần đáp lại một câu có lệ.
Giang ca nhìn Tiếu Khinh Trần thái độ không tốt cùng với Hoàng Thái Tử ân cần, nhất thời trong lòng không vui.
“Tiểu Phong, chuyện gì xảy ra, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ giải quyết cho em.” Giang ca vỗ vỗ ngực, liếc hai mắt Tiếu Khinh Trần.
Đối với Tiếu Khinh Trần bắt cóc em trai bảo bối nhà mình, Giang ca vẫn nhìn không quen. Thứ nhất, Tiếu Khinh Trần được xưng là xà hạt mỹ nhân, làm người âm hiểm xảo trá, anh lo lắng Tiếu Khinh Trần đùa bỡn tình cảm Giang Phong Nguyệt; thứ hai, anh và Hoàng Thái Tử đồng thời khởi đả thiên hạ, sáng lập bang phái Dự Chiến Thiên Hạ, anh và Hoàng Thái Tử gần như được công nhận là một đôi, cước đạp lưỡng thuyền, khinh bỉ!
Tiếu Khinh Trần nghe ra ý tứ của anh, nguy hiểm híp híp mắt.
Giang Phong Nguyệt đau đầu, thật muốn đá anh hắn một cước, khi nào rồi mà cho hắn thêm phiền phức!
“Tiểu Tỉnh, có ta ở đây.” Hoàng Thái Tử không cam lòng yếu thế.
“Tiểu Phong…”
“Ca, anh tìm em có chuyện gì?” Giang Phong Nguyệt ngắt lời Giang ca, một tên Hoàng Thái Tử đã phiền toái rồi, bây giờ anh hắn còn đặt thêm một chân vào, đầu hắn sẽ biến thành dưa hấu.
Giang ca nhất thời hậm hực, u oán chỉ trích: “Em đồ không lương tâm, có vợ quên ca. Em đã quên lúc trước anh trai em một bả thỉ một bả niệu nuôi em lớn đấy sao?”
(thỉ là cái đó đó, niệu là tiểu =)))
Giang Phong Nguyệt hắc tuyến vô cùng, Tiếu Khinh Trần nghe nói như thế thiếu chút bật cười, Hoàng Thái Tử trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Có điều, trái lại, lời của Giang ca nói rất đúng, Giang Phong Nguyệt thật đúng là do anh nuôi lớn.
Giang ca lớn hơn Giang Phong Nguyệt bảy tuổi, do Giang Phong Nguyệt còn có một em trai song sinh, mà Giang ba Giang mẹ khi đó công việc bận rộn, cả ngày bay tới bay lui, vốn đã thuê hai bảo mẫu mỗi đứa một người, kết quả một bảo mẫu sơ suất thiếu chút để Giang Phong Nguyệt chưa tròn tám tuổi ngã vào bể bơi. Để khỏi có lần ngoài ý muốn thứ hai phát sinh, Giang mẹ dẫn theo một đứa, chính là em trai song sinh của Giang Phong Nguyệt, mà Giang Phong Nguyệt bị Giang ca Mao Toại tự đề cự bản thân trông nom, đương nhiên, trước khi được cha mẹ ân chuẩn, Giang ca phải học không ít sách dưỡng trẻ.
Nói tóm lại, đại bộ phận ký ức khi bé của Giang Phong Nguyệt chính là anh trai hắn.
Tuy rằng Giang ca nói đúng sự thật, nhưng bị anh trai hắn tiết lộ trước mặt người trong lòng, Giang Phong Nguyệt vô cùng quẫn bách.
“Ca…” Giang Phong Nguyệt bất đắc dĩ hô một tiếng, hắn thật tình cảm thấy anh trai hắn không nên ở nhà quản công ty, hẳn là đi làm diễn viên, hơn nữa diễn viên hài kịch còn thích hợp hơn hắn.
“Được rồi, anh nói.” Giang ca thấy Giang Phong Nguyệt sắp tìm kẽ đất chui vào không quanh co lòng vòng nữa, “Cha bảo anh chuyển cáo với em, hỏi em một chút khi nào “bạn trai” em mới bằng lòng cùng em về nhà ăn cơm.” Nói xong, anh còn thâm ý liếc nhìn Tiếu Khinh Trần một cái.
Giang Phong Nguyệt sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tiếu Khinh Trần.
Lúc này người quẫn bách tới phiên Tiếu Khinh Trần, mặc dù vẻ mặt y vẫn một bộ lạnh nhạt như thường.
Hoàng Thái Tử cũng nhìn về phía y, so với Giang ca hơi có cảm xúc u buồn, nội tâm Hoàng Thái Tử giống như núi lửa phun trào, đố kị hừng hực.
“Mỹ nhân, ngươi chừng nào mới bằng lòng theo ta về nhà ăn cơm?” Thật lâu sau, Giang Phong Nguyệt mới hỏi.
Tiếu Khinh Trần há hốc mồm, còn chưa kịp nói gì, một lực đạo không nhỏ kéo y qua. Trước khi chạm phải ôm ấp người nọ, y dùng tay chắn lại.
Một lát sau, Tiếu Khinh Trần lại một lần nữa bị người dùng lực kéo đi.
Khí lực Giang Phong Nguyệt không nhỏ hơn Hoàng Thái Tử, Hoàng Thái Tử kéo Tiếu Khinh Trần qua lại không đề phòng, bởi vậy Giang Phong Nguyệt dễ dàng hành động được. Hơn nữa, hắn tinh ranh hơn Hoàng Thái Tử ở chỗ là, sau khi kéo Tiếu Khinh Trần qua bên mình xong, dùng thân thể chắn trước người y, Giang ca cũng theo sau em trai. Vì thế, Tiếu Khinh Trần hoàn hoàn toàn toàn bị che ở phía sau bởi hai người.
Giang Phong Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Hoàng Thái Tử, không nhanh không chậm nói: “Hoàng bang chủ, ngươi muốn làm gì?”
Hoàng Thái Tử lạnh lùng nhìn Giang Phong Nguyệt và Giang ca, Tiếu Khinh Trần bị bọn họ chắn phía sau, gã vô pháp nhìn thấy.
“Tiểu Tỉnh, theo ta đi.” Hoàng Thái Tử nói.
Tiếu Khinh Trần bị điểm danh cực kỳ vô tội, y còn chưa kịp nói gì, một trong những người đại diện Giang ca mở miệng trước: “Y dựa vào cái gì phải đi theo ngươi?”
“Ngươi có tư cách gì hỏi?” Hoàng Thái Tử lạnh giọng hỏi lại.
“Ta đây hỏi được không?” Giang Phong Nguyệt tự tiếu phi tiếu đáp.
“Ngươi lại có tư cách gì?”
“Ta sao không có tư cách? Hiện tại mỹ nhân là bạn trai ta, ngươi muốn y theo ngươi, ta không phải nên hỏi sao?” Giang Phong nguyệt nắm giữ danh hiệu bạn trai Tiếu Khinh Trần không tính kiêu ngạo lắm, nhưng đắc ý khẳng định có.
Hoàng Thái Tử có hảo cảm với Tiếu Khinh Trần không phải là bí mật gì, người quen biết bọn họ cũng dám vỗ ngực bảo bọn họ là một đôi. Giang Phong Nguyệt chỉ tiếp xúc với gã không lâu lắm, nhưng nhìn ra Hoàng Thái Tử có tâm tư với Tiếu khinh Trần, cho nên, trước mặt tình địch lớn như vậy, hắn không thể cúi đầu được.
Hai chữ “bạn trai” như có gai, từng cái đâm mạnh vào da thịt Hoàng Thái Tử, gã vô pháp khắc chế, cũng không định kiềm chế…
“Thái tử gia.” Đang lúc tình huống hết sức khẩn trương, Giang Phong Nguyệt cùng Giang ca đều đã chuẩn bị chính diện đối kháng, Tiếu Khinh Trần lên tiếng.
Tràng diện giằng co không hề nghi ngờ bị đánh gãy, Hoàng Thái Tử chuẩn bị xuất thủ không khỏi ngừng lại.
Tiếu Khinh Trần đẩy Giang Phong Nguyệt ra bên cạnh nửa bước, ít nhất có thể mặt đối mặt với Hoàng Thái Tử.
“Ngươi tìm ta có việc?” Tiếu Khinh Trần bình tĩnh hỏi.
“… Không có việc gì không thể tìm ngươi? Ngươi có nhớ đã bao nhiêu lâu chúng ta không ra ngoài ăn cơm?” Hoàng Thái Tử khi nói lời này ánh mắt lại nhìn Giang Phong Nguyệt, thực hiển nhiên, câu sau là nói cho hắn nghe.
“…” Tiếu Khinh Trần cũng không dự đoán được gã sẽ nói chuyện này.
“Tối nay có rảnh không, ta đã đặt chỗ ở Chiếu Nguyệt, ngươi không phải lần trước muốn nếm thử đồ ăn chỗ đó sao?” Hoàng Thái Tử hôm nay tựa hồ phá lệ nói nhiều, hoặc là nói, nam nhân tranh giành tình nhân sẽ biến thành nói nhiều.
“Đặt chỗ ở “Chiếu Nguyệt” rồi a…” Giang ca âm dương quái khí nói, nhưng cố ý nhấn mạnh hai chữ “Chiếu Nguyệt”, đánh ánh mắt ái muội cho Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt không biết nhà bọn họ cụ thể là đang làm gì, nhưng “Chiếu Nguyệt” là khách sạn nhà hắn, là cái loại thập phần cao cấp, hắn biết là do Chiếu Nguyệt chính là tên đại ca hắn —— Giang Chiếu Nguyệt.
“Chiếu Nguyệt” vốn là khách sạn xa hoa nhất, hằng năm tràn ngập khách, người bình thường cần phải đặt trước một tuần mới có chỗ, hoặc phải là hội viên VIP bạch kim, kim, bạc mới có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, “Chiếu Nguyệt” ngay tại S thị, Giang Phong Nguyệt cũng tại S thị, cho nên… Tiếu Khinh Trần cũng tại S thị?
“Mỹ nhân, ngươi ở S thị?” Giang Phong Nguyệt vừa có suy nghĩ này, hỏi ngay lập tức.
Tiếu Khinh Trần sửng sốt một chút, mới nói: “Bằng không ngươi nghĩ sao canh nấu xong cho ngươi có thể đưa đến nhanh như vậy?” Trong giọng nói không giấu châm chọc,
Giang Phong Nguyệt nghe vậy, nhất thời xúc động, hắn như thế nào lại không nghĩ tới? Hắn cũng xác định canh là do Tiếu Khinh Trần tự mình nấu, canh và thịt đều nóng vừa đủ, không giống để lâu dài, nói cách khác, thời gian canh nấu xong không lâu. Hắn không ở trung tâm thành phố, nhưng S thị là một thành phố lớn, nếu từ thành phố khác gửi tới, thời điểm tới cũng không kịp.
“Canh?” Hoàng Thái Tử cùng Giang ca hai người nắm bắt được trọng điểm
class="adsbygoogle"