Tiền bị trộm, đó là đại sự.
Hai người Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc chạy vội tới trước mặt Giang Phong Nguyệt, phản ứng của Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối mãnh liệt hơn cả Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, hắn cầm lấy tay Giang Phong Nguyệt, hai mắt lóe lên ánh nhìn chua xót: “Huynh đệ, ta thực xin lỗi ngươi, ngươi đánh ta đi, ngươi mắng ta đi, ta đánh mất tiền rồi, đống vàng bạc châu báu dưới hầm, đều bị ta làm mất…”
“Ta không phải cố ý, ta phát thệ, ta thật sự không biết sao lại không còn ở đó.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhấc tay phát thệ, biểu tình cực kỳ ủy khuất và vô tội.
Giang Phong Nguyệt yên lặng kéo tay ra khỏi tay Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, lôi ra bản khống chế, chọn mở túi trữ vậy liền thấy… Quả nhiên, một đống tài bảo giá trị xa xỉ.
“Huynh đệ, ngươi phải tin tưởng ta, ta không phải độc chiếm, thật sự.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối dùng đôi mắt chân thành nhìn Giang Phong Nguyệt, bên trong tràn ngập “tin tưởng ta, tin tưởng ta đi”.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cùng Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối song song mà đứng, hai người biểu tình y chang nhau.
Giang Phong Nguyệt quay đầu nhìn Tiếu Khinh Trần.
“Phó bang, cho dù có cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám đánh chủ ý lên người Tiếu phu nhân, ngài phải tin tưởng ta a!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối dời mắt cầu xin đối tượng tha thứ, trong mắt hắn, Tiếu Khinh Trần mới là lão đại của Quân Lâm Thiên Hạ.
“Ta cũng vậy ta cũng vậy, cho ta một ngàn cái lá gan ta cũng không dám đánh…” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nói được một nữa, kinh sợ chuyển hướng sang Giang Phong Nguyệt, “Tiếu phu nhân?”
Tiếu, phu, nhân…
Tiếu phu nhân = Quân Lâm Thiên Hạ?
Tiếu phu nhân = Giang Phong Nguyệt??
Trừ bản nhân Giang Phong Nguyệt, hai tầm mắt người khác đều dừng trên người hắn.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối biểu tình nghi hoặc: “A, ta vừa mới nói Tiếu phu nhân sao?”
Khóe miệng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc co rút, xem thường trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Ngươi không nói chẳng lẽ là ta nói?”
“Ta không có nói sai a, huynh đệ của ta không phải là lão bà Phó bang sao?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối chân chó nhìn về phía Tiếu Khinh Trần, lấy lòng nháy mắt chó: “Phó bang, ngài nói có đúng không?”
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trong mắt toát ra sắc thái hưng phấn bát quái, thậm chí còn vứt chuyện tiền tài bị “trộm” ra sau đầu.
Tuy Yên Chi Triều Tuyết và Hoa Khai Trà Mỹ vẫn luôn đùa giỡn Phó bang cùng Quân Lâm Thiên Hạ có JQ, nhưng mà Tiếu phó bang chưa từng chính thức thừa nhận qua, nếu bây giờ thừa nhận, bọn họ có thể bắt được tư liệu trực tiếp, a ha hả ha hả…
Giang Phong Nguyệt bình tĩnh nhìn Tiếu Khinh Trần, hắn cũng muốn biết Tiếu Khinh Trần sẽ trả lời như thế nào, đương nhiên, hắn tuyệt không hy vọng y nói “không phải”.
Như nghênh hợp tâm tình chờ mong của hắn, Tiếu Khinh Trần chưa nói không phải.
Y cười tủm tỉm nhìn về phía Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, hai người đối với nụ cười này không chút xa lạ, đột nhiên sinh ra xúc động muốn bỏ chạy, không phải xúc động, bọn họ thật sự làm như vậy, sau đó… bị Tiếu Khinh Trần xách trở về.
“Xem ra các ngươi luôn luôn tìm cơ hội để ta gϊếŧ các ngươi, chúc mừng các ngươi, hôm nay các ngươi có thể như nguyện nhận phần thưởng rồi.” Tiếu Khinh Trần chậm rì rì nói bên tai hai người, “Nháo sự trong thành không tốt lắm, cho nên, ta xách hai ngươi ra khỏi thành, hay là tự mình đi?”
“Tự chúng ta đi!!!” Lông tơ toàn thân Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đều dựng đứng lên.
Tiếu Khinh Trần buông tay ra, hai người quyết đoán chạy ra ngoài thành, đương nhiên, bọn họ không dám chuồn đi, nếu không hoặc là trực tiếp đi Đoạn Tình nhau tự sát, hoặc là cả đời không cần thượng tuyến, bằng không họ không có ngày nào sống khá giả được.
【Bang phái】
[Tiểu Bạch Lang Cam Sắc]:Yên Chi tỷ cứu mạng, Hoa Hoa tỷ cứu mạng ┭┮﹏┭┮
[Manh Đại Nãi]:Tiểu Lang Tể bị bệnh gì sao?
[Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối]:┭┮﹏┭┮ Cùng cầu cứu
[Hoa Khai Trà Mỹ]:Các ngươi QJ hoa cúc khuê nữ sao? (QJ là cưỡиɠ ɠiαи)
[Thỏ Bảo Bảo]: Phốc, Hoa Hoa tỷ ngươi thật hàm súc.
[Tiểu Bạch Lang Cam Sắc]:Hoa Hoa tỷ, cứu mạng, Tiếu phó bang muốn đại khai sát giới ┭┮﹏┭┮
[Mặc Thanh Ca]: Nguyên nhân
[Tiểu Bạch Lang Cam Sắc]:Đều do Đại tổng quản, hắn nói năng lung tung ┭┮﹏┭┮
[Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối]: Xin lỗi Tiểu Bạch Lang, ca liên lụy ngươi, ôm đầu khóc ┭┮﹏┭┮
[Yên Chi Triều Tuyết]:Gian tình a gian tình
[Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối]: Ai có thể cứu ta một lần về sau có thứ gì tốt ta sẽ giảm 8%
[Mặc Thanh Ca]: Địa chỉ
[Yên Chi Triều Tuyết]: …
[Tiếu Khinh Trần]:Muốn chết thì đến
[Mặc Thanh Ca]: …
[Hoa Khai Trà Mỹ]: …
[Manh Đại Nãi]: … Người thật hả?
…
“Phát ngốc cái gì, còn không đi?” Kênh bang phái hằng năm Tiếu Khinh Trần không xuất hiện, y không có hứng thú nhìn kênh tán gẫu, nhưng kênh này mới nãy nhảy lên, là do y trước khi hạ tuyến không cẩn thận chọn tiếp nhận.
Y đóng lại kênh bang, phát hiện Giang Phong Nguyệt còn đứng yên tại chỗ, không biết là đang ngẩn người hay trầm tư.
Tầm mắt Giang Phong Nguyệt chuyển tới mặt Tiếu Khinh Trần, nhìn chăm chăm y khoảng mười giây, nhếch nhếch môi đến khi nụ cười của Tiếu Khinh Trần dần tắt đi mới mở miệng nói: “Mỹ nhân, ta đây xem là được thăng cấp sao?”
“?”
“Từ tình nhân thăng lên chính phu, là thăng cấp phải không?”
“…”
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc còn chưa đi địa phủ ăn canh, Giang Phong Nguyệt đã đi đưa tin cho diêm vương trước rồi.
Ngồi xổm ở địa phủ âm u, Giang Phong Nguyệt gãi gãi tóc: quả nhiên, cấp bậc thấp quá không tốt, mỹ nhân vừa ra tay là có thể miểu mình chết. Hắn phải cố gắng đi thăng cấp mới được, tối thiểu là phải đỡ được vài chiêu.
Tiếu Khinh Trần gϊếŧ Giang Phong Nguyệt phải trả đại giới, chính là bị nha môn truy nã.
Nếu không phải khinh công y tốt, ngựa chạy nhanh, phỏng chừng phải nghỉ ngơi mấy tiếng trong nhà giam.
Chết tiệt Quân Lâm Thiên Hạ, y không để yên cho hắn được!
Sau khi Hoàng Thái Tử bị Quân Lâm Thiên Hạ gϊếŧ chết, ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ lại một lần nữa lại nghe được bốn chữ Quân Lâm Thiên Hạ ở hệ thống bang phái, lúc này, người bị gϊếŧ là Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc. Tiểu Bạch Lang Cam Sắc thì thôi, không phải toàn bộ bang chúng đều biết, nhưng Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối chính là tổng quản đại nhân đại quyền chưởng quản tài chính cư nhiên cũng bị gϊếŧ, cái này thì bó tay rồi.
Bất quá hiện tại vài ngoạn gia nam nữ yêu thích bái quát ở Dự Chiến Thiên Hạ đang tự hỏi một vấn đề: Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đều nói đắc tội Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần cũng nói muốn chết thì đến, như thế nào kết quả không phải do Tiếu Khinh Trần gϊếŧ chết Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mà là Quân Lâm Thiên Hạ?
Chẳng lẽ là, Quân Lâm Thiên Hạ xông quan giận dữ vì lam nhan?
Lại nói, Quân Lâm Thiên Hạ hiện tại mới cấp mấy mà có thể gϊếŧ được Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc?
Lấy cấp bậc hiện tại của Giang Phong Nguyệt, đương nhiên gϊếŧ không được, nhưng nếu nhất định phải chết, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc rõ ràng lựa chọn không phản kháng, trực tiếp để Giang Phong Nguyệt xuống tay.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối trước khi hắn xuống tay còn đồng tình vỗ vỗ vai hắn: “Huynh đệ, ta rốt cục biết ngươi vì sao gϊếŧ chết nhiều đại nhân vật như vậy, đây đều là kéo giá trị cừu hận a, ngươi về sau nên cẩn thận.”
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc ngược lại không nói lời này, hắn chỉ nói: “Thiên Hạ, hạ thủ nhẹ một chút, ta sợ đau.”
Giang Phong Nguyệt rất áy náy với bọn họ, hai người này tốt xấu gì cũng dành nửa ngày giúp hắn làm nhiệm vụ, kết quả là bị hắn lấy oán trả ơn gϊếŧ chết. Đương nhiên, thật ra hắn vốn không nghĩ gϊếŧ bọn họ, hắn cũng có cân nhắc đôi chút, tuy thích Tiếu Khinh Trần, nhưng loại gϊếŧ người không phân tốt xấu này, hắn không thể xuống tay. Bất quá Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc kiên quyết muốn hắn xuống tay, bằng không ngày sau bọn họ gặp mặt Tiếu hồ ly sẽ càng thảm hại hơn.
Đắn đo một hồi, Giang Phong Nguyệt đành phải lấy hai người họ luyện độ thuần thục kỹ năng. Cho đến khi chà hết cây máu của hai người, mới nói với hai người ở trạng thái linh hồn: “Vàng bạc châu báu trong hầm là phần thưởng nhiệm vụ ẩn dấu của Tiểu Thúy, ta lúc nãy quên nói cho các ngươi.”
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhất thời phun ra một ngụm máu thật xa.
Giang Phong Nguyệt vẫn đưa một phần châu báu qua cho hai người bọn họ, ngoài ra hắn còn đem phần mình đưa Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, nhờ hắn ta hỗ trợ bán một chút, về phần giá cả, hắn không hiểu giá thị trường, toàn quyền giao cho Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối xử lý.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nhận được châu báu và tin nhắn của Giang Phong Nguyệt nhắn lại, không có nửa điểm trách cứ, ôm đống châu báu nói: “Hảo huynh đệ a, đây mới là hảo huynh đệ chân chính!”
…
“Mỹ nhân, ta bây giờ mãn cấp 20, có thể không làm nhiệm vụ chủ tuyến không, ta muốn về Long Khê thôn một chuyến tìm sư phụ ta.” Túi của Giang Phong Nguyệt lại có vàng bạc, cấp bậc cũng ổn, có thể hoàn toàn phúc đáp nhiệm vụ Long Bá.
“Ngươi còn có sư phụ?” Tiếu Khinh Trần ngược lại tò mò, rốt cuộc sư phụ kiểu gì mới dạy dỗ được đồ đệ như vầy, sư phụ hắn lâu rồi không có liên hệ với hắn, có phải sợ bị hắn liên lụy hay không? Nếu như vậy, loại sư phụ này không cần cũng được.
Tiếu Khinh Trần không chút ý thức được chú ý của mình đối với Giang Phong Nguyệt đã vượt qua tưởng tượng của y.
“Sư phụ ta là NPC Long Bá ở Long Khê thôn, không phải ngoạn gia.” Giang Phong Nguyệt chỉnh trang nhiệm vụ chia sẻ cho Tiếu Khinh Trần nhìn, “Sư phụ lúc trước cho ta Y Kinh và Độc Kinh, còn một quyển Châm Cứu Kinh, lão nói đặt ở mê thất sơn cốc, đợi ta 20 cấp rồi quay về.”
Tiếu Khinh Trần nghe vậy ánh mắt nhìn hắn có chút vi diệu, NPC tự tay cấp sách kỹ năng, so với sách kỹ năng phổ thông xuất ra ít nhất hơn 10% hiệu dụng, khó trách độc dược và thuật Hồi Huyết của hắn cao hơn ngoạn gia khác.
“Đi thôi.” Tiếu Khinh Trần nói
“Ngươi cùng đi với ta?” Giang Phong Nguyệt kinh ngạc nhìn y.
“Như thế nào, ta không thể đi?” Tiếu Khinh Trần hỏi lại.
“Đương nhiên không phải.” Giang Phong Nguyệt vội vàng lắc đầu, hắn ước gì Tiếu Khinh Trần có thể đi cùng hắn, để sư phụ hắn trông thấy tức phụ đồ đệ của lão và vân vân…
“Ngươi đang nghĩ gì?!” Tiếu Khinh Trần đánh một phát.
Giang Phong Nguyệt lần này không thu liễm suy nghĩ trong lòng, trên mặt vẫn là biểu tình thật đáng khinh, cho nên đáng đánh.
Giang Phong Nguyệt gãi gãi nơi bị đánh, ngu ngốc cười cười.
Tiếu Khinh Trần xem thường, y rốt cuộc trúng gió gì mới tin tưởng tên gia hỏa này nghiêm túc?
“Mỹ nhân, nhiệm vụ Hắc Mộc hạp kia, Dự Chiến Thiên Hạ các ngươi cũng có ngoạn gia nhận được phải không?” Giang Phong Nguyệt tìm đề tài nói.
“Ân.” Tiếu Khinh Trần tùy ý gật gật đầu.
“Bao nhiêu cấp có thể gia nhập bang phái? Chỗ ta có bản đồ.” Không phải hắn lòng dạ hẹp hòi không đem bản đồ mê thất sơn cốc giao cho Tiếu Khinh Trần, mà là đơn thuần muốn ở cùng bang phái với Tiếu Khinh Trần.
Như nhận ra tâm tư của hắn, Tiếu Khinh Trần cười bảo: “Tập hợp đủ tám cái Hắc Mộc hạp cộng thêm bản đồ của ngươi mới có chút công dụng, ngoài ra, Dự Chiến Thiên Hạ không thu nhận ngoạn gia dưới 60 cấp.”
“Thật hà khắc.” Giang Phong Nguyệt xấu hổ.
“Bằng không ngươi nghĩ sao Dự Chiến Thiên Hạ trở thành du hý đệ nhất bang phái?”
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần trò chuyện câu được câu không, trên cơ bản do Giang Phong Nguyệt tìm đề tài, hơn nữa đề tài cổ quái, thường xuyên là đông một cái tây một cái, nghĩ đến cái gì nói cái đó, một buổi chiều cứ như vậy mà qua đi.
Cho đến khi Tiếu Khinh Trần hạ tuyến ăn cơm chiều mới nhớ ra, y có tọa kỵ, vì sao phải cùng tên ngốc tử Quân Lâm Thiên Hạ đó chậm rãi tiêu sái đi bộ nói chuyện phiếm không chút dinh dưỡng nào.
class="adsbygoogle"