Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
(Hình ảnh mang tính chất minh họa)

Mặt mũi Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trắng bệch, Tiếu Phó bang à, ngài có thể đừng nhìn ta cười như thế được không, ta sợ hãi… Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trong lòng nội ngưu ┭┮﹏┭┮

“Phó bang, ta sai rồi…” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc run cầm cập giả đáng thương, bằng không hắn ta sợ mình sẽ như tên thợ rèn kia… bay đi.

“Tiểu mỹ nhân…” Thợ rèn sống lại, mặt mày xám tro, ánh mắt sáng như tuyết, “Hôm nay có thể nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân, ta chết cũng không tiếc.”

Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu nhìn về phía thợ rèn, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đứng gần đó không có nửa điểm thở phào, tuy Phó bang không còn để ý đến hắn ta, hắn ta vẫn bộ dạng chân chó bước tới: “Phó bang, ngài đây là đi tìm Quân Lâm Thiên Hạ?”

“Quân Lâm Thiên Hạ?” Tiếu Khinh Trần nhíu mày.

“Phó bang ngài không phải thấy ta ở kênh bang phái nói là gặp được Quân Lâm Thiên Hạ nên mới tìm ta?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc có chút không tin tưởng hỏi.

“Ngươi nghĩ ta có nhìn kênh bang? Hay là, ngươi cảm thấy, ta có hứng thú với tên Quân Lâm Thiên Hạ gì đó?” Tiếu Khinh Trần hơi híp mắt, thoạt nhìn càng phong tình.

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc có chút sợ hãi, nuốt nước miếng, nhìn xuống mũi giày, nói: “Ta tưởng Phó bang muốn báo thù cho Bang chủ…”

Báo thù cho Hoàng Thái Tử… Tiếu Khinh Trần đột nhiên nhớ đến cảnh tượng tên “điểu nhân” đè chết Hoàng Thái Tử, còn có ánh nhìn thoáng qua kia…

“Thái tử gia không tự tay báo thù được sao?” Tiếu Khinh Trần lành lạnh hỏi lại một câu, tầm mắt dừng trên người thợ rèn, đem một bao đồ vật ném qua, mệnh lệnh: “Chế tạo cho ta hai dây huyền cầm.”

“Hảo hảo, tiểu mỹ nhân, ngươi yên tâm, nhất định làm cho ngươi dây huyền cầm tốt nhất.” Nguyên bản tưởng tên NPC thợ rèn sẽ tiết tháo, trái lại, khi NPC gặp được Tiếu mỹ nhân, tiết tháo đã sớm vứt cho chó ăn.

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc yên lặng thở hắt ra, nghĩ thầm: đều là mỹ nhân, sao tính cách lại khác biệt đến thế?

Lại nhìn thái độ thợ rèn, Quân Lâm Thiên Hạ lợi hại trong truyền thuyết lúc gặp thợ rèn còn phải nói vài câu, thậm chí phải trả một kim; xem Phó bang nhà mình kìa, đá bay người không câu giải thích, ngữ khí mệnh lệnh, thật chênh lệch a!

—— Tiểu hài tử, ngươi quá ngây thơ rồi, Giang mỹ nhân vẻ mặt ôn hòa là do hắn chưa có thực lực, cho nên hắn không dám cứng đối cứng ni?

Tiếu Khinh Trần thuộc môn phái Phiếu Miểu Phong, chức nghiệp nhạc sĩ, vũ khí của y là thất huyền cổ cầm [1].

Để thiết kế Giang Hồ cần phải đọc rất nhiều tư liệu, thất huyền cổ cầm không thể so với vũ khí khác của nhạc sĩ, tỷ như địch, tiêu, tỳ bà gì đó, bây giờ thời đại tiên tiến, cổ cầm trở thành nhạc khí trong truyền thuyết, khác với đàn tranh được nhiều người nhận thức… Nói khó nghe chính là, chỉ số IQ không tăng lên.

Mọi người trong hiện thực đa số nghe đàn tranh, đối với nhạc khí thời xưa không có nửa điểm hứng thú, vì thế ngoạn gia chọn cổ cầm làm vũ khí là rất hiếm.

Tiếu Khinh Trần là một ngoại lệ.

Hôm tỷ thí với Hoàng Thái Tử, độ bền dây đàn của y giảm xuống, có hai dây sắp đứt. Để sau này có thể sử dụng, y đành phải làm hai dây để dành trước.

Dây đàn được làm bằng tơ tằm, chỗ thợ rèn không có, tơ tằm do y đi xoát một cái phó bản đặc biệt ở Giang Nam, số lượng rất ít, vì thế mất không ít công phu.

Sở dĩ phải ngàn dặm xa xôi từ Phong Châu thành tới Lý gia thôn hẻo lánh, không phải tiệm vũ khí không thể chế tác mà chỉ có tên thợ rèn này mới có thể từ tơ tằm làm được dây đàn vô cùng rắn chắc.

Y không nghĩ tới có thể gặp Tiểu Bạch Lang Cam Sắc ở đây, cũng không ngờ Quân Lâm Thiên Hạ còn ở phụ cận Đoạn Tình nhai.

Có Tiếu Khinh Trần gia nhập, nguyên bản ám khí của Tiểu Bạch Lang Cam Sắc sắp làm xong tự động bị để ra đằng sau. Tiểu Bạch Lang Cam Sắc không dám mắng tên gia hỏa này sắc dục huân tâm, mọi sự của mỹ nhân là hàng đầu a, hắn ta không có lá gan tranh đoạt cùng Tiếu Khinh Trần!

Cho nên, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc chỉ có thể ngoan ngoãn chờ huyền cầm Phó bang nhà mình xuất lô. May mắn, NPC bàn tay vàng, không đến nửa giờ, hai dây huyền cầm cũng đã làm tốt.

Dây được đặt trong hộp hồng sắc, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc không nhìn thấy được dây đàn là dạng gì, đương nhiên, hắn ta không dám hỏi Tiếu Khinh Trần.

Một thỏi vàng vứt qua, thợ rèn đại chưởng bắt lấy, nụ cười không kém gì hoa cúc nở.

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tưởng Tiếu Khinh Trần sẽ nói gì đó, nào ngờ y đưa vàng xong, xoay người, tiêu sái rời đi.

“Tiểu mỹ nhân, hôm nay cư nhiên có hai tiểu mỹ nhân đến đây, còn tặng vàng cho ta…” Hoa si thợ rèn phát ngốc cầm hai đĩnh vàng trên tay, giống như gấu chó động dục, còn lấy mặt cọ cọ hai đĩnh vàng.

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc thiếu chút ói ra, mẹ nó, ta muốn khiếu nại, trò chơi sao lại có người ghê tởm như vậy?!



… …

Giang Phong Nguyệt quay về Long Khê thôn, giao trả nhiệm vụ cho thôn trưởng, lại nói, đĩnh vàng kia chính là tài sản dành dụm của hắn bao lâu nay, trả tiền như vậy, thực đau lòng a…

Thôn trường thấy hắn không đến nửa ngày đã đem sài đao cầm về, khϊếp sợ vô cùng, đại thẩm hàng xóm nghe thôn trưởng phu nhân nói nên chạy tới xem náo nhiệt. Một đám người vây quanh Giang Phong Nguyệt, ánh mắt tò mò nhìn hắn, làm hắn xấu hổ vô cùng.

“Khụ khụ, Tiểu Quân, ngươi không sao chứ?” Thôn trưởng ho khan hai tiếng, hỏi.

Giang Phong Nguyệt khóe mắt co rút, thần sắc nhàn nhạt, trả lời: “Ta rất khỏe, thôn trưởng, cám ơn ngài quan tâm.”

“Khụ… Vậy thì tốt, tốt rồi.” Bộ dáng thôn trường nhìn có chút đáng khinh, ánh mắt đại thẩm và nhóm thôn dân đứng phía sau nhìn hắn làm Giang Phong Nguyệt rợn cả sống lưng.

Cũng may, nhiệm vụ hoàn thành.

[Hệ thống nhắc nhở]: Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ “Thay thôn trưởng đến Lý gia thôn làm sài đao sắc bén”, đạt được kinh nghiệm 5000, Trường Thanh đai lưng buộc định +1, Nguyệt Hạ đồng liên (dây chuyền) +1, Lưu Vân giới (nhẫn) +1, vàng +5, bạc +10. độ hảo cảm NPC Long Khê thôn +300.

[Hệ thống]: Chúc mừng ngài lên cấp 10, thưởng ngài một hộp quà cấp 15, 50 bồ câu đưa thư.

Xem phần thưởng nhiệm vụ và cấp bậc hiện tại, Giang Phong Nguyệt sửng sốt —— hắn cư nhiên trực tiếp bỏ qua cấp 9 thăng lên cấp 10!

Không đề cập tới vật phẩm trang sức phòng ngự, chỉ cần 5 vàng và 12 bạc cũng đủ làm hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Giá trị vàng bạc không giống nhau, 12 bạc là 1 lượng vàng, hắn không rõ tại sao 12 bạc lại là 1 vàng, nhưng nếu nhìn tổng thể thì hắn đang có 6 kim…

Làm nhiệm vụ đi khoảng nửa ngày, tốn 1 kim, phần thưởng lại hậu hĩnh như vậy?

Là do đối tượng nhiệm vụ quá đặc biệt? Giang Phong Nguyệt nhớ đến thợ rèn “biếи ŧɦái”, trong lòng vô cùng hậm hực.

Được rồi, nhìn đống vàng bạc cùng hạng liên, giới chỉ, hắn tự an ủi, không phải chỉ hy sinh một chút nhan sắc thôi sao, mình cũng không tổn thất gì nhiều.

Giang Phong Nguyệt tự nhiên không biết, một tên tiểu thái điểu có thể trong vòng nửa tháng thăng lên 10 cấp là một chuyện kỳ tích. Nói tóm lại, có lẽ kinh nghiệm trước cấp 10 dễ kiếm…

Nếu người khác biết suy nghĩ của hắn, tuyệt đối sẽ chém hắn ra làm tám khúc, rất đáng giận đi?



Lên cấp 10, Giang Phong Nguyệt phải đi từ biệt sư phụ hắn, bước vào giang hồ hỗn loạn, đến cấp 20 thì trở về.

Long Bá một bộ “mắt không thấy tâm không phiền”, đối với việc Giang Phong Nguyệt phải rời đi không có biểu tình gì, chỉ nói: “Nếu làm mất mặt sư môn, ngươi đừng có trở về”. Thốt ra lời này xong liền đạp hắn ra khỏi phòng.

Bản đồ bên ngoài Dược Vương cốc đã mở ra một phần, phần còn lại thì yêu cầu ngoạn gia tự mình khám phá.

Giang Phong Nguyệt từ Long Khê thôn hướng về phía nam, hắn muốn tiến vào thành.

Thành thị của Dược Vương cốc không phải là Phong Châu thành, mà là Phong Đô thành.

Thái điểu Giang Phong Nguyệt đã quen với việc gặp NPC sau đó tiếp nhiệm vụ, nếu NPC này không có, hắn liền đi kiếm NPC khác, cuối cùng sẽ có nhiệm vụ cho hắn làm.

Giang Phong Nguyệt cầm bọc hành lý ra đi, dọc đường nghỉ ngơi một chút, trong bọc có nhiều màn thầu, lương khô cùng bánh, đây là do Phương đại tẩu và Long Bá chuẩn bị cho hắn.

Khi đạt đến cấp 20, ngoạn gia có thể đi bắt tọa kỵ hoặc mua chỗ mã phu, a đúng rồi, tọa kỵ thường dùng trong Giang Hồ là ngựa, ngựa phân biệt từ ba đến bảy loại, tốc độ tăng theo cấp độ. Ngoài ra còn có một số tọa kỵ không thường dùng, dạng như sói, hổ, loại hình động vật khác cũng có thể bắt, nhưng nếu cấp bậc không đủ thì chỉ có thể cho nó lên bàn ăn. Bình thường không có ai lại muốn đi khiêu chiến độ khó cao.

Ngoạn gia trên đường đến Phong Đô thành rất nhiều, vài con ngựa to lớn bao phủ lấy Giang Phong Nguyệt, hướng đến phía trước mà đi.

Hoàng thổ trên đường, giục ngựa mà qua, bụi đất tung bay.

Giang Phong Nguyệt hít phải một đám bụi, đưa mắt nhìn lại, không có ai trên đường như hắn một thân quần áo tả tơi —— Giang Hồ OL dù sao đã Open Beta 1 năm, nhóm tân thủ thái điểu cấp 10 rời khỏi Dược Vương cốc cũng không đi đường này.

Cho nên nói, mấy tên thái điểu không hảo hảo nghiên cứu quả thật khó lòng cứu được.



Tọa kỵ của Tiếu Khinh Trần là một con bạch long câu, toàn thân tuyết trắng, không có tạp mao, là một trong các loại ngựa có huyết thống thuần chủng, tốc độ chạy nhanh nhất trong Giang Hồ.

Có vài ngoạn gia cấp cao thiên tân vạn khổ đi trảo lão hổ, hắc lang làm tọa kỵ, huyết thống thuần như bạch long câu, chỉ có một chút khác loại mà thôi.

Tiếu Khinh Trần không muốn làm quá, lấy thực lực của y có thể một mình đấu với Bạch Hổ – loại hổ cao cấp nhất trong các loại, bắt làm tọa kỵ không thành vấn đề… Kỳ thật y có bắt qua một lần, nhưng mới nhìn thoáng qua một cái đã phóng sinh.

Bạch long câu thích hợp với y hơn.

Bạch long câu hiện tại chạy chậm rãi, Tiếu Khinh Trần cũng không vội.

Thời gian náo nhiệt nhất đã trôi qua, người trên đường rất ít, có vẻ lạnh lẽo. Tiếu Khinh Trần vốn định chậm rãi thong thả đi bộ, nhưng từ đây cách Phong Đô thành còn rất xa, cho dù không thích, y đành phải cưỡi ngựa.

Bang phái lần này tiếp nhận nhiệm vụ ở Phong Đô thành, đã có vài vị nguyên lão đến đây vào tuần trước nhưng chưa hoàn thành được, chỉ có thể nhờ y ra tay, tình huống cụ thể y chưa rõ lắm, cần phải đến đó mới biết được.

Trên đường có người.

Bạch long câu nháy mắt lướt qua người nọ, đến khi cách xa khoảng 500 600 thước, siết dây cương lại.

“Hí ——” Bạch long câu kêu lên một tiếng.

Giang Phong Nguyệt bị tro bụi làm sặc, ho vài cái, nghe thấy tiếng vó ngựa phía trước, ngẩng đầu nhìn lên…

Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu nhìn người nọ có chút kinh ngạc, ánh mắt kia thật lạ lùng, không như người bình thường nhìn thấy y liền kinh diễm mà là… nói như thế nào đây, thực kinh hỉ pha chút hoảng hốt… Cảm xúc phức tạp này làm y thật ngoài ý muốn.

Nhếch khóe môi, Tiếu Khinh Trần kéo dây cương, bạch long câu tiếp tục lộ trình.

“Này…” Giang Phong Nguyệt chưa kịp nói, bạch long câu đã biến mất trong tầm mắt.

Tiếu Khinh Trần rời đi, khóe miệng cười sâu hơn không ít, Quân Lâm Thiên Hạ… Sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu Phong Tử động tâm, mọi người tin không?

~(≧▽≦)/~

Chú thích:

[1] Thất huyền cổ cầm: Cổ cầm hay còn gọi là Thất huyền cầm (đàn 7 dây) là một trong những loại đàn cổ nhất Trung Quốc có lịch sử trên dưới 3000 năm. Cổ cầm thể hiện rõ đặc tính của âm nhạc Trung Quốc, với sức chứa đựng để tạo nên trên 100 điệu. Được Unesco công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới
class="adsbygoogle"
« Chương TrướcChương Tiếp »