Cơn say của Hoàng Tử Quyết đã hoàn toàn biến mất, chỗ xấu hổ phía sau vẫn còn đau rát, tuy chỉ một chút, nhưng ít ra đã chảy máu, chân nhúc nhích một chút đều cảm thấy cực kỳ mất thể diện.
Giang Chiếu Nguyệt chết tiệt!!!
“Ta không phải bảo ngươi chờ ta lấy thuốc sao, ngươi mặc quần áo nhanh như thế làm cái gì?” Giang Chiếu Nguyệt nhìn Hoàng Tử Quyết đã tự mình chỉnh lý tốt, không vui nhíu mày.
Hoàng Tử Quyết lãnh nhược băng sương, lạnh lùng đáp: “Ta mặc quần áo hay không không cần ngươi hỏi tới.”
Nghe vậy Giang Chiếu Nguyệt hừ một tiếng, “Ngươi muốn để ta vứt ngươi ra Dạ Sắc, ngươi mới ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Giang Chiếu Nguyệt từ từ tới gần cấp Hoàng Tử Quyết một cỗ áp lực không rõ, cậu từ nhỏ đã lớn lên trong hào môn đại tộc, chỉ có cậu mới có thể tạo cho người khác áp lực, tại sao lại thấy anh ta cho mình áp lực?
Nhưng Giang Chiếu Nguyệt dối diện thật sự tạo cho cậu ta cảm giác không thoải mái, còn khó chịu hơn cả ông nội cổ hủ trong nhà cậu.
“Giang Chiếu Nguyệt, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi đừng chọc ta, ta cũng sẽ không chọc ngươi không thoải mái.” Hoàng Tử Quyết trầm giọng nói.
Giang Chiếu Nguyệt nghe vậy cười khẽ, “Nhưng ngươi bây giờ đã chọc ta không thoải mái rồi, ngươi muốn bồi thường thế nào đây?” Anh dựa sát vào Hoàng Tử Quyết, nhiệt khí phả lên mặt cậu ta.
Hoàng Tử Quyết theo bản năng lùi về phía sau, cậu không quen nói chuyện với người khác với khoảng cách gần như vậy.
“Không thoải mái người, phải là ta đi?” Nghĩ đến chỗ đau phía sau, Hoàng Tử Quyết liền xấu hổ giận dữ, hận không thể một đao chém chết cái tên cười đắc ý đối diện này.
“Cởϊ qυầи, ta bôi thuốc cho ngươi.” Giang Chiếu Nguyệt áy náy một lúc, dù sao chuyện đã làm rồi, giờ anh muốn quay ngược thời gian cũng không có khả năng, chi bằng lợi dụng thời gian có hạn làm chuyện có ý nghĩa hơn.
Nhìn bình thuốc trong suốt trong tay Giang Chiếu Nguyệt, sắc mặt Hoàng Tử Quyết càng khó nhìn, cậu ta cầm áo khoác của mình, ngữ khí cực kỳ bất hảo nói: “Ngươi để dành tự mình xài đi, ta đã gọi lái xe tới đón ta rồi.” Dứt lời, cậu liền đi ra ngoài.
“Này!” Giang Chiếu Nguyệt một phen giữ chặt cánh tay của cậu ta.
“Làm gì?” Hoàng Tử Quyết gầm nhẹ, định bỏ tay Giang Chiếu Nguyệt ra, nhưng Giang Chiếu Nguyệt hiển nhiên có chuẩn bị, dùng khí lực không nhỏ, không để cậu bỏ ra.
“Sự tình hôm nay chúng ta còn chưa làm xong đâu!” Giang Chiếu Nguyệt không nhanh không chậm nói, “Đêm còn dài, ngươi quyến rũ ta lại không để ta làm xong, ngươi cũng là nam nhân, ngươi nên biết khó chịu bao nhiêu chứ?”
Gân xanh trên trán Hoàng Tử Quyết đột đột nhảy nhảy lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn làm xong phải không? Có thể, ngươi nằm, ta tuyệt đối thỏa mãn ngươi.”
“Chậc chậc, Tiểu Thái Tử, dã tâm ngươi cũng quá lớn đi, mặt sau của ta còn chưa cho người khác chạm vào sau, bị thương thì làm thế nào?” Giang Chiếu Nguyệt đột nhiên phát hiện, bộ dáng băng sơn của Thái tử gia phát hỏa lên, rất là đáng yêu.
“Vừa khéo có thể phá chỗ đó, chẳng lẽ ngươi không vui lòng?” Hoàng Tử Quyết từ răng nanh phun ra vài chữ. Kỳ thật khi Giang Chiếu Nguyệt nói câu kia, cậu thật sự hận không thể nhào tới bóp chết anh ta. Chẳng lẽ chỉ có mặt sau của Giang Chiếu Nguyệt chưa để người chạm qua, cậu liền không phải không? Giang Chiếu Nguyệt bị thương, cậu thì không chắc?
“À… Ta thiếu chút nữa quên, Tiểu Thái Tử ngươi sốt ruột như thế, có phải hay không chứng tỏ ngươi cho ta phá…” Giang Chiếu Nguyệt lời còn chưa dứt đã bị Hoàng Tử Quyết bóp cổ.
Hoàng Tử Quyết lần này tuyệt đối nổi khùng rồi, biểu tình dữ tợn, hai tay gắt gao bóp cổ Giang Chiếu Nguyệt, ấn anh ngã xuống giường, rất có xu thế muốn cùng anh đồng vu quy tận.
“Nói thêm một chữ ta liền bóp chết ngươi!” Hoàng Tử Quyết kiệt lực khắc chế xúc động bản thân, bằng không cậu thực sợ ra sức một cái liền bóp chết anh ta thật.
Lấy tính tình Giang Chiếu Nguyệt, nếu có người đánh nhau trước mặt anh, nhất là đánh với mình, anh nhất định sẽ trả lại gấp đôi thậm chí gấp ba, gấp bốn, gấp mười, nhưng hiện tại anh không có suy nghĩ tàn nhẫn như vậy. Thứ nhất, Hoàng Tử Quyết bóp cổ anh, nhưng trên tay không dùng lực; thứ hai… Anh lúc này càng nhìn Hoàng Tử Quyết càng thấy giống một con hổ giấy, bộ dáng tức giận rất đáng yêu.
Não bổ trong đầu, Hoàng Tử Quyết = con hổ con manh manh, Giang Chiếu Nguyệt không phúc hậu nở nụ cười.
Nụ cười này của anh, càng chọc giận Hoàng Tử Quyết!
“Giang Chiếu Nguyệt, ngươi hỗn…” Chữ “đản” chưa kịp nói, Giang Chiếu Nguyệt liền nhân khe hở cậu ta buông tay ra một cái liền bắt lấy tay, sau đó dùng động tác rất quen thuộc đè người xuống, nghiêng người, ngồi trên người, ngăn chặn đôi môi cậu ta.
Giang Chiếu Nguyệt thuần túy là muốn ngăn chặn những lời không dễ nghe của người này ra khỏi miệng, sau đó… có chút nghiện.
Hoàng Tử Quyết vừa thẹn vừa giận, lần thứ hai, cậu lần thứ hai trực tiếp bị người này đè xuống, vậy mà không có một chút lực phản kháng nào. Cậu định tham tiến vào miệng anh ta cắn xuống đầu lưỡi linh hoạt, nhưng người này tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ của cậu, không đợi cậu mở miệng cắn thì đã bị bờ môi của anh ta cắn mất.
Mùi máu tươi là chất xúc tác tốt nhất, nó làm người ta lâm vào điên cuồng. Hành động Giang Chiếu Nguyệt là khắc họa tốt nhất, ngay cả bản thân Hoàng Tử Quyết, cũng bởi vì mùi máu tươi này cộng với cái hôn khiến người đình chỉ hô hấp mà mê mang.
Thật lâu sau, Giang Chiếu Nguyệt cuối cùng kết thúc nụ hôn, rồi sau đó… Hoàng Tử Quyết một cước đã văng anh ta ra, chán ghét lau lau môi một phen.
Giang Chiếu Nguyệt ngửa mặt ngã xuống giường, nhìn đôi môi đã sưng đỏ lên không chịu nổi, quần áo tóc tai đầy hỗn độn của Hoàng Tử Quyết, tâm tình tốt nở nụ cười.
“Hôm nay bỏ qua cho ngươi, thuốc ta để trong túi áo ngươi, sau khi về nhà thì tự mình bôi thuốc, đừng quên.” Giang Chiếu Nguyệt tiến vào ổ chăn, không quên dặn dò “chuyện quan trọng” đối Hoàng Tử Quyết mặt mày cháy đen.
Nộ ngôn của Hoàng Tử Quyết đến bên miệng bởi vì lời này của anh ta mà nghẹn trong cổ họng, cuống cuồng cực kỳ.
Cậu hít sâu một hơi, dường như lại cảm thấy không đủ, lần thứ hai hít một hơi, sau đó dùng thanh âm lạnh lẽo nói: “Không cần ngươi quản!”
“Chuyện ngày hôm nay ngươi không để ta tận hứng, lần sau ta phải bổ sung lại đó!” Giang Chiếu Nguyệt thực vô tội nhìn cậu ta, “Ngươi nếu không dưỡng nơi đó cho tốt, ta lại làm ngươi bị thương thì sao giờ?” Anh đem một thứ gì đó từ trong ổ chăn ném ra ngoài.
Hoàng Tử Quyết nhìn thứ đồ dưới chân kia… qυầи ɭóŧ.
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hoàng Tử Quyết căm ghét trừng mắt nhìn anh ta một cái, đi đến cửa căn phòng, khi bước ra lại dừng lại, nói: “Cho dù có lần sau, thì chính là ngươi ở mặt dưới!”
“Phanh” một tiếng, cửa bị đóng lại thật mạnh.
Giang Chiếu Nguyệt ngẩn người nhìn chằm chằm cửa phòng, sau đó nện giường nở nụ cười phóng túng.
Hoàng thái Tử ngày thường lãnh diễm cao quý bất cận nhân tình, cư nhiên còn có mặt ngạo kiều tạc mao như vậy, rất… manh!!!
…
… …
Thư ký gần đây cảm thấy tổng giám đốc có chút không thích hợp, chỗ không thích hợp thể hiện ở dưới đây:
Thứ nhất, thường xuyên ngây ngô cười với máy tính, không, dùng từ chính xác một chút gọi là *** đãng;
Thứ hai, trong lúc họp luôn gõ phím điện thoại cạch cạch, giải thích cho các giám đốc khác là đang phát tin nhắn;
Thứ ba, gọi điện thoại với người khác, mỗi lần đều bị người đầu bên kia rống lên, rống xong liền cúp điện thoại, tổng giám đốc không tức giận gì cả, ngược lại cười càng *** đãng.
Vì thế, các cô nàng cho ra một cái kết luận —— Tổng giám đốc rơi vào bể tình.
Giang Chiếu Nguyệt tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh rơi bể tình, anh chỉ là có hứng thú với Hoàng Tử Quyết, toàn bộ chỉ là hứng thú mà thôi. Ít nhất hiện nay mà nói, đúng là như thế.
Giang Chiếu Nguyệt khi hứng thú với một thứ nào đó, sẽ mua lấy thứ đó, sau đó đi nghiên cứu hủy hoại, hết hưng trí thì ném qua một bên; bất quá hiện tại chuyển đổi thành người, anh cũng không thể ngày ngày ngẩn người nhìn ảnh chụp của người nào đó trên internet, tự xem tự vui đi?
Nếu anh có phương thức liên lạc với Hoàng Tử Quyết, đương nhiên dù rảnh hay không rảnh đều đi quấy rầy một hai lần, Hoàng Tử Quyết bị anh quấy rầy sẽ không kiên nhẫn mắng anh một hồi qua điện thoại. Kết quả là anh tự động loại bỏ những từ không tốt, chờ tâm tình cậu ta hơi bình hòa lại một chút, lại quăng thêm một trái bom, không nhìn Hoàng Tử Quyết xù lông anh không cao hứng được.
—— Đây là cái gọi là niềm vui của bản thân được thành lập dựa trên nỗi thống khổ của người khác.
Số điện thoại của Giang Chiếu Nguyệt ban đầu đã được xếp vào danh sách vĩnh viễn cự tuyệt qua lại, nhưng Giang Chiếu Nguyệt không chỉ có một số, tuy bây giờ đều là di động làm trên tên thật, hơn nữa có gắn liền với giấy căn cước vân vân vân, có điều Giang Chiếu Nguyệt có cả đống cách làm nhiều dãy số hơn. Ngoài ra, bản thân anh có rất nhiều di động, Hoàng Tử Quyết cũng không có khả năng chỉ có một, anh muốn biết phương thức liên lạc khác với Hoàng Tử Quyết cũng rất đơn giản.
Bởi vậy, sau ngày đó tại Dạ Sắc, Hoàng Tử Quyết hoàn toàn tự vạ cho mình một cái phiền toái, mà còn là phiền toái vứt mãi không xong.
Giang Chiếu Nguyệt giống như con mèo bắt được chuột, anh tuyệt đối không vội ăn thức ăn của mình. Trước khi hưởng dụng mỹ thực, anh sẽ chơi đùa với thức ăn của mình một hồi, chọc cười một lúc, quá trình này chính là hưởng thụ.
Mà với Hoàng Tử Quyết mà nói, Giang Chiếu Nguyệt thường thường quấy rầy cũng khiến cậu ta dần dần quên đi Văn Tỉnh.
Thế nhưng ——
Một tháng sau, hoạt động kỷ niệm đầy năm và hoạt động Đêm thất tịch chấm dứt, thưởng cho chuyến đi Iceland. Cậu ta được mời, nhà Văn Tỉnh cũng vậy, cậu không muốn đi, lại càng không muốn Văn Tỉnh đi, bởi vì cậu ta biết thân phận thật sự của Giang Phong Nguyệt, càng biết hàm nghĩa đích thật sau lưng chuyến lữ hành này.
Cậu muốn thẳng thắn với Văn Tỉnh, nhưng thái độ Văn Tỉnh quá mức kiên quết, ở trong lòng y, quả thật không dành một vị trí nào cho cậu.
Mất mát, khổ sở, thống khổ… Hoàng Tử Quyết không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, ngoài ý muốn chính là, cậu ta sau khí biết lựa chọn của Văn Tỉnh lại có cảm giác thở phào một hơi —— gia tộc của cậu ta không có khả năng cho cậu thú một người nam nhân, mà người mình yêu nhất đã có người yêu, cậu không cần phải chấp nhất như vậy không phải sao? Ông nội đã cảnh cáo qua, nếu cậu thật sự thú một người nam nhân, như vậy bọn họ sẽ hoàn toàn khiến nam nhân kia biến mất.
Thật châm chọc, thật điên cuồng, nhưng này chính là quy củ vững chắc hàng trăm năm qua tại Hoàng gia. Buông tha bản thân, cũng chẳng khác nào là buông tha Văn Tỉnh đi…
Văn Tỉnh sau khi đi Iceland vài ngày, Hoàng Tử Quyết lại đi Dạ sắc, nhìn ảnh chụp của Văn Tỉnh và Giang Phong Nguyệt do cấp dưới đi thay cho cậu, trong lòng cậu như bị cứa một nhát dao, chỉ có thể dựa vào rượu cồn làm mê mang bản thân.
Hôm ấy, cậu thành công khiến mình quá chén, cho dù bây giờ vẫn là ban ngày.
Bartender nhìn Hoàng đại thiếu gia nằm phịch ra quầy bar, trong lòng có chút sầu lo: hiện giờ rượu đã không còn mãnh liệt như xưa, này phải uống bao nhiều lần mới có thể uống thành một bãi a? Thân phận Hoàng Tử Quyết rành rành ra đó, không một ai dám động vào cậu ta, cho nên bartender và quản lí Dạ Sắc đều rất lo âu được không?
Rơi vào đường cùng, quản lí Dạ sắc chỉ có thể lớn mật đánh thức Hoàng Tử Quyết, bảo cậu ta gọi điện thoại cho bằng hữu, Hoàng Tử Quyết mơ màng không kiên nhẫn nhấn cái dãy số gần đây nhất —— Quỷ đáng ghét.
Quỷ đáng ghét = Giang Chiếu Nguyệt.
————————–
…. Khẩu vị của anh thật độc đáo Giang ca ạ.
Ha! Thế là Toàn văn hoàn Bạo quân rồi nhé >_<大風歌 Đại phong ca Bài ca gió lớn (Người dịch: Huỳnh Minh Đức)
大風起兮雲飛揚,
威加海內兮歸故鄉,
安得猛士兮守四方。 Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương. Gió lớn dậy hề, mây tỏa ra
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà
Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta.