Chương 17
“Chết tiệt, cái tên kia có điểm nào giống ta.”
Đã là lần thứ một trăm Hình Thiên nguyền rủa. Tuy rằng không xác định, nhưng Sát quả thực rất giống một người quen của hắn, vô cùng giống, thế là sau khi Hình Thiên rời khỏi Địa Minh, trực tiếp đi tìm Sát muốn giải thích rõ ràng, không nghĩ tới vừa mới đến Ác ma trấn gần đó, đã bị công kích mãnh liệt, ngay cả nói cũng không thể nói một câu. Mặc dù đẳng cấp Hình Thiên không thấp, nhưng bỗng chốc bị nhiều người PK như thế, vẫn là không thắng được,nếu nói lui về phía sau, phía sau cũng không phải an toàn khu, nếu như chạy không nổi bị vậy công lại càng thảm, thế là đành phải một đường mạnh mẽ uống bình máu, không để ý đến những công kích đau muốn chết kia, hướng vào trong Ác ma trấn xông tới,
thật vất vả mới trốn được vào địa phương an toàn, Hình Thiên thề chính mình chưa từng chật vật như thế.
Ngay cả trước kia một người một ngựa đi lên vách núi vào trộm tổ ưng bị mấy con lôi điểu trưởng thành kia bao vây bản thân cũng không có bộ dạng thê thảm như vậy. Còn không phải là vẫn trấn định lấy ra được trứng của lôi điểu vương ở tận cùng bên trong, nuôi dưỡng ra Renault. Oán giận xong xuôi, Hình Thiên đứng ở bên cạnh an toàn khu, nhìn trước mặt một đám người chằm chằm như hổ đói, cẩn thận suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, chung quy không thể ngay cả người cũng chưa gặp được đã trở về đi? Sẽ bị cười chết. Sau khi nhân mã hai phương nhìn nhau một hồi
(kỳ thực một bên chỉ có một người), Hình Thiên kêu lên:
“Hai nước giao chiến, không được gϊếŧ sứ giả. Các ngươi cũng quá không có phong độ đi.”
Bức tường người đối diện khe khẽ thì thầm một phen, chỉ chốc lát một người đi tới, Hình Thiên cũng chậm rãi đi ra. Nhìn hắn một thân trang phục dị giáo đồ, hơn nữa tử mộc pháp trượng trên tay phải, khuôn mặt người khác không thể nhìn rõ, Hình Thiên lập tức khẳng định hắn chính là người mình muốn tìm —— Sát.
Chỉ tiếc mũ gắn liền trường bào của dị giáo đồ đem khuôn mặt hắn che phân nửa, trông không rõ ràng lắm, vẫn vô phương xác định có phải là người mà bản thân quen biết kia không.
(L: ài, chỗ này có phải hơi mâu thuẫn ko a, vừa câu ở trên kêu khẳng định là người này người kia xuống dưới tương ngay 1 câu vô phương xác định, vậy là sao, là sao a! =”=)
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cho dù người ta thực sự đem khuôn mặt lộ ra, hắn cũng không nhất định có thể xác định, suy cho cùng bề ngoài của nhân vật trong trờ chơi có thể thay đổi không phải sao. Hình Thiên đứng tại chỗ nhìn Sát chậm rãi đến gần, mãi cho đến khi đi tới trước mặt bản thân, chậm rãi kéo mũ trên đầu xuống.
“Hô, 25 vạn tuế!
(L: đây là cái gì = =||| có hiểu gì ko bà con)“
Chờ lúc năm người Minh Phong bọn họ trở lại Địa Minh, Hình Thiên còn chưa trở lại, mọi người đánh suốt một ngày đều có chút mệt mỏi, ngồi ở vị trí của mình thở dốc, chỉ có Khí Nhi gần như không xuất ra tí lực nào có tinh thần reo hò, không thể trách hắn, một ngày đã thăng lên 10 cấp, cao hứng chết đi được.
“Khí Nhi, ra ngoài mua chút đồ ăn về đi.”
Minh Phong ngồi ở trên ghế lười biếng nói.
“Thuận tiện mang theo chút rượu về.”
Nhã Lạc Khắc bổ sung.
“Nga.”
Khí Nhi cũng không phàn nàn, liền đi ra ngoài. Bọn họ vừa mới khổ cực như vậy, chính mình lại không được cái công dụng gì, hiện tại có thể giúp đỡ một chút cũng tốt. Vừa sải bước một bước, lại lui trở về: ” Ta đây có sô cô la các ngươi có muốn ăn hay không?” Hắn đột nhiên nhớ tới gì đó mua tại Trật tự chi thành.
“Ta muốn ta muốn.”
Ái Nhĩ Ngu Ngốc lập tức giơ tay, hắn thích nhất là ăn đồ ngọt.
“Ừ, cho ngươi.”
Khí Nhi từ trong bao quần áo lấy ra mấy khối
“Nếu như ngươi không ngại ngoại hình có hơi tệ.”
“Không ngại không ngại.”
Ái Nhĩ Ngu Ngốc kết quả nhìn cũng không nhìn đã nhét vào trong miệng rồi. Sô cô la sao, miễn là ăn ngon thì tốt rồi, ai quản lớn lên là cái dạng gì. Ân, còn ăn rất ngon. Ngu Ngốc vừa định hỏi Khí Nhi muốn một khối nữa, chỉ thấy mọi người vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn, ngay cả Khí Nhi cũng là một bộ dáng kỳ quái.
“Các ngươi làm sao vậy?”
Ngu Ngốc nhìn một chút, hướng Ma Tây bên kia chạy đến:
“Làm sao vậy…..”
Thấy hắn tới gần, Ma Tây vội vàng lui nhanh về phía sau.
“Ngươi đứng ở kia nói là được rồi, không nên qua đây.”
Nói xong còn khoa trương bịt cái mũi, miệng hút hai ngụm khí lớn.
Ái Nhĩ Ngu Ngốc này chính là hòa thượng ngốc lơ tơ mơ không trí óc. Đành phải ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn mọi người. Cuối cùng vẫn là Nhã Lạc Khắc mở miệng nói:
“Ngu Ngốc, ngươi có thấy trên người mình có mùi gì hay không?”
“Mùi? Không có a?”
Ái Nhĩ Ngu Ngốc giơ tay trái lên ngửi ngửi, lại giơ tay phải ngửi ngửi, rồi mới nhún vai
“Không có mùi gì a?”
“Ngươi không ngửi thấy sao?”
Minh Phong nhíu mày, nhìn về phía Khí Nhi đang chuẩn bị bắt đầu chuồn mất:
“Khí Nhi ~~~”
mấy người khác bao gồm cả Ngu Ngốc đang không hiểu gì cũng đem ánh mắt dời về phía hắn.
“Đến!”
Khí Nhi trả lời theo phản xạ, rồi mới nhìn thấy ánh mắt mọi người, rụt rè nói
“Ta,ta, ta …..”
Ta nửa ngày, không biết nên nói từ đâu.
Minh Phong vỗ vỗ cái trán,hỏi từng câu một:
“Sô cô la này là ở đâu tới?”
“Mua.”
“Mua ở đâu?”
“Trong một tiểu điếm không biết tên gọi là gì ở Trật tự chi thành.”
“Ngươi sao lại mua sô cô la về?”
“Ta không cẩn thận vào cái điếm kia, người kia rất đáng thương, không ai mua, ta liền…..”
Sau đó không nói nữa.
“Đáng thương?
Đáng thương thế nào? Ngươi mua bao nhiêu? Bao nhiêu tiền một cái?”
“Hắn nói không bán được 10 khối sô cô la sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ thì không lấy được sách học đồ. Ta liền mua
10 cái, giá, ân giá cả, cái đó….”
Khí Nhi một vẻ anh dũng hy sinh, hít thật sâu một hơi:
“10 kim tệ.”
Cuối cùng đã nói ra, đem hơi thật dài phun ra, làm tốt chuẩn bị nghe mắng.
“10 kim tệ mua loại sô cô la kỳ kỳ quái quái này?”
Kêu lên đầu tiên là Nhã Lạc Khắc, không liên quan đến nguyên nhân giá cả, sự thực là mùi trên người em trai hắn xông lên làm hắn mau muốn ói ra, mùi của chồn hôi phóng ra còn dễ ngửi hơn so với hắn
“Ngươi có biết loại điểm tâm bán lẻ này chỉ tăng thêm rất ít thậm chí không tăng thêm độ đói bụng nào hay không, giá 1 đồng tệ là đã có thể mua được hai!”
Nhã Lạc Khắc cảm thấy bản thân mình sắp té xỉu rồi, không biết là vì bị ngạt thở hay chính là bị tức ngất.
“Có điều vị cũng không tệ lắm.”
Ái Nhĩ Ngu Ngốc nhỏ giọng biểu dương một cái, đối với những mùi khó ngửi kia chính hắn đều không ngửi thấy.
“….”
Ngược lại Minh Phong có lẽ đã quen với quan niệm giá cả của Khí Nhí đã kéo lại dòng suy nghĩ, đối với việc này như không có gì nói.
” Mang chúng ta đi tiểu điếm kia, hỏi chút xem có biện pháp gì không, dù sao cũng không thể để hắn luôn như thế này mãi đi.”
Minh Phong nhìn chồn hôi hình người bên cạnh một cái.
“Chờ một chút, Khí Nhi ngươi nhìn xem cái sô cô la này, có thuộc tính gì hay không.”
Ma Tây đột nhiên lên tiếng, hơn nữa còn hướng Ái Nhĩ Ngu Ngốc đến gần vài bước.
“Không có đi. Khi ta mua đã xem qua, ngoại trừ tên gọi “sô cô la kỳ quái” ra, thì không có giải thích gì.”
Lời thì nói như vậy, Khí Nhi vẫn mở bao quần áo ra, kiểm tra thuộc tính của khối sô cô la khác.
“Vẫn thế, giống nhau….”
Khí Nhi nhìn xuống một khối sô cô la, những khối sô cô la này không biết vì sao, một số có thể xếp chồng lên, một số lại không thể, đáng ghét, chiếm rất nhiều chỗ của bản thân a.
“A, có. Tên khối sô cô la này thay đổi.”
Khí Nhi đột nhiên kêu to.
“Khối này hình như cũng khối vừa nãy đưa cho Ái Nhĩ Ngu Ngốc cùng loại. Tên đã biến trở thành “Sô cô la mùi hôi”, còn có giải thích hiệu quả, nói là sau khi ăn sẽ phát ra mùi hôi cực kỳ đậm nhưng bản thân lại không ngửi thấy, duy trì liên tục trong thời gian 1 tiếng đồng hồ.”
Nói xong, Khí Nhi ngẩng đầu nhìn mọi người.
“Quả thực không sai, những khối sô cô la này là một loại điểm tâm quái dị.”
Ma Tây khẳng định nói, mấy người khác nghi hoặc nhìn hắn.
“Các người gần đây không lên trang web chính thức sao? Chính thức ra mắt một loại điểm tâm quái dị, hình thức loại hình hiệu quả nhiều chủng loại, có một số thuần túy là đồ chơi chỉnh người, có một số lại có hiệu quả đặc biệt, ở trường hợp đặc biệt sử dụng vô cùng hữu ích. Tuy rằng Khí Nhi không biết mua chính là loại kia, nhưng dù sao số lượng những điểm tâm quái dị này cũng không nhiều, cho dù là thuần túy chỉnh người cũng không tồi.”
“Oa, có vẻ chơi rất vui nga.”
Ngu Ngốc đi nhanh tới bên cạnh Khí Nhi vỗ vỗ vai hắn, đã quên chính mình một thân toàn mùi hôi, thiếu chút nữa đã đem Khí Nhi làm cho ngất đi.
“Người ngốc thật đúng là có phúc ngốc a.”
Nhã Lạc Khắc cười cười, quay đầu hỏi Ma Tây:
“Vậy vì sao lúc trước không biểu thị thuộc tính, bây giờ lại có?”
“Nếu như ta nhớ không sai, hình như mỗi loại điểm tâm đều nhất thiết phải sau khi có người chơi nếm thử, sau này mới có thể hiện ra thuộc tính. Có lẽ loại “Sô cô la mùi hôi” này Ngu Ngốc là người thứ nhất thử, cho nên lúc trước mới không có thuộc tính, bây giờ mới biểu thị ra. Đến lúc đó hỏi Hình Thiên một chút là được.”
Ma Tây suy nghĩ, bởi vì những vật phẩm này chẳng qua là nhà phát hành cấp cho người chơi vui vẻ hứng thú là chủ yếu, cho nên khi đó cũng không quá quan tâm đến.
“Hỏi ta cái gì a?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đứng ở cửa không phải Hình Thiên thì là ai, hơn nữa ngoại trừ hắn ra, còn có một người khác.
“Sát.”
Ngoại trừ Khí Nhi ra, mấy người khác trong lòng đều nghĩ đến một người.