Doyoung nhất quyết tự mình lái xe về nhà, dù cho cả Bang Yedam, cả Kanemoto Yoshinori, và đương nhiên, cả Kim Junkyu đòi được em lên xe Junkyu đi về.
"Quá là vô lý. Em có đi xe, sao phải lên xe người khác?"
"Anh xin hứa rằng hôm nay anh không đi xe đạp mà."
Khuôn mặt Junkyu hơi ửng đỏ, không biết vì lạnh hay vì một chút bia. Nhưng rõ ràng Doyoung mới chính là người uống một chút.
"Không phải vấn đề về cái xe đạp, mà là em có đi xe. Giờ mà lên xe anh, thì xe của em phải làm thế nào?"
Yedam lúc này mới lòi cái mặt cáo ra, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện sau lời nói, y hệt lúc cậu dụ dỗ em uống một ly bia thật nhỏ với lý do là 'Chúc mừng triển lãm của cậu diễn ra thành công tốt dẹp.'
"Tối nay cậu mà cầm vô lăng thì đừng trách tớ gọi cảnh sát."
Doyoung xong rồi. Xong vì em đã quá tin người, vì em không suy nghĩ được thấu đáo. Đáng ra em không nên tin vào lời hứa luôn có phòng cho mình ở nhà Yedam. Bây giờ thì tốt rồi, vừa say ngà ngà, vừa bị bạn bè phản bội. Doyoung lờ mờ tính toán trong đầu mình với tiếng ong ong phát ra từ tứ phía, sau đó rút ra một chiếc chìa khóa, nhét vào tay Yedam.
"Vậy thì chở tớ về, ai mượn cậu ép tớ uống."
Trái với dự đoán của Doyoung, Yedam lại truyền lại chiếc chìa khóa vào tay Junkyu. Doyoung nhìn thấy hết, nhưng chỉ đủ sức để vươn tay ra đập mạnh vào bả vai Yedam. Yedam kêu oai oái lên một tiếng, rồi sau đó dùng sức ôm cả người Doyoung, rồi kéo lê cậu nhét vào tay Junkyu.
"Nhờ anh."
Sau đó Kim Doyoung thấy mình đi bị lết đi loạng choạng tới chỗ đậu xe dưới hầm chung cư. Dù chưa yêu lần nào, nhưng Doyoung sống hai mươi mấy cái xuân xanh coi được rất nhiều bộ phim hài lãng mạn, cũng thấy được lúc nữ chính say, nam chính sẽ thiệt là ngầu vác nữ chính trên vai một cách hết sức nhẹ nhàng. Nhưng Kim Doyoung không những không được cõng hay bế, mà bị xách một bên nách lên, kéo lê lết một cách cực nhọc nhất có thể trước tiếng rêи ɾỉ không ngừng của Kim Junkyu.
"Anh, yếu, dã, man, luôn."
Junkyu dừng lại vài giây, không phải để lườm Doyoung mà để thở. Anh cúi gầm xuống dưới sàn nhà, bên vai đau nhức cũng bắt đầu thả lỏng, làm Doyoung không còn điểm tựa nữa mà ngã nhào ra mặt đất. Doyoung đầu đau như búa bổ, mặt đỏ au, cả người mềm èo uột dính chặt vào sàn nhà, ngón tay trỏ giơ lên giữa không trung, chỉ thẳng vào mặt Junkyu rồi nói.
"Anh tồi lắm, Kim Junkyu."
Junkyu khó khăn lắm mới vác được Doyoung lên ghế phụ của xe mình. Doyoung khi say như biến thành một người khác, thoát ra khỏi vẻ ngoan ngoãn thường ngày. Từ lúc ngã nhào khỏi vai của Junkyu, em cứ cách năm giây là lại đưa ra một lời trách móc.
"Junkyu, anh bao nhiêu ký?"
"Anh sáu mươi lăm."
Doyoung đưa ngón tay lên đếm đếm. "Cục tạ sáu mươi lăm ký."
"Hả?"
"Anh có biết em đã từng vác anh lên ba tầng lầu nhà em hay không?"
Junkyu nhớ lại ngày hôm đó, có chút bất bình. "Lúc đó anh cũng có đi được mà?"
Doyoung lắc lắc đầu, đưa một ngón tay lên chỉ vào phía thang máy. "Anh nhìn xem, anh có phải vác em đi leo bộ cầu thang hay không?"
Junkyu định phản bác gì đó, nhưng lục ra trong đầu bao nhiêu thứ cũng không nghĩ ra được cách giải thích nào hợp lý cho trường hợp này. Anh mím môi lại, đôi mắt mở to phồng lên như một chú ếch. Doyoung thấy cảnh này có chút hay hay, khẽ cười một tiếng thật nhỏ, rồi lại bắt đầu chuỗi trách móc của mình.
"Anh đúng là đồ trap boy."
"Trap boy kiểu gì mà em vẫn chưa rơi vào bẫy của anh thế?" Junkyu ôn tồn trả lời dù biết rằng Doyoung chẳng chịu nghe mình nói. Anh với người lấy chiếc đai an toàn, sau đó cẩn thận cài nó trước ngực Doyoung.
"Đừng để cái này lên ngực em. Em thở không nổi."
"Một chút thôi. Ráng chịu một chút, về nhà anh sẽ gỡ ra cho em được không?"
"Không phải. Tại anh. Tại anh làm em thở không nổi."
Giương mặt Doyoung càng ngày càng hồng hơn, đôi mắt lim dim nhìn anh đầy nước, như thể chuẩn bị khóc một trận. Junkyu bật cười, Doyoung cũng có lúc trông dễ thương thế này cơ. Anh đưa tay xoa xoa cái đầu đỏ của em, nhưng bị em giật lại.
"Anh cười cái gì? Có cười vui như vậy khi anh làm em khóc hay không?"
"Hả? Em khóc hả? Hồi nào?"
"Anh đừng có vờ vịt. Anh đừng có vờ vịt." Doyoung lặp đi lặp lại câu nói này trong lúc đôi mắt lim dim gần nhắm lại.
"Anh, anh từ chối lon coca em tặng."
"Anh đầu có. Doyoung mà mua coca cho anh, thì anh mừng hết..."
"Anh đừng có vờ vịt." Doyoung lại ngắt lời Junkyu, đưa bàn tay nhỏ lên chặn vào miệng anh.
"Anh, anh còn, không chịu đi ra ngoài ăn sinh nhật với em."
"Anh sẽ đi ăn sinh nhật với em mà. Gần tới sinh nhật em rồi nhỉ?"
Doyoung lại quay phắt mặt lại nhìn Junkyu một lần nữa, nhìn anh như một người ngoài hành tinh.
"Anh còn chia tay em vào đúng ngày sinh nhật."
-
Những giấc mơ của Junkyu và Doyoung chính là ký ức của một phần quá khứ trong kiếp trước của mỗi người. Tuy nhiên, con người thường có xu hướng quên đi mọi lỗi lầm mà bản thân gây nên, chỉ nhớ những thứ người khác làm mình đau khổ. Vì thế, dù mơ thật là nhiều, Doyoung cũng chưa bao giờ mơ thấy cảnh mình đi với một người con gái khác mà làm khổ Junkyu. Tương tự, Junkyu cũng không thể nào nằm mơ thấy cảnh mình vô tình đến mức nói lời chia tay đúng vào ngày sinh nhật người yêu.
Trong suy nghĩ của Doyoung hiện giờ, Junkyu luôn là người xấu, luôn là người làm em buồn mà không có điều ngược lại.
Ban đầu Junkyu không biết được điều này. Khi anh nghe được việc Doyoung cũng gặp những giấc mơ tương tự, anh tự hỏi tại sao những giấc mơ đó lại làm em khóc ướt nhòe cả gối được. Có phải là cuộc chia tay chóng vánh tối ngày hôm đó chỉ là một hiểu lầm hay không? Doyoung lúc rời khỏi nhà anh với chữ "Được." đã rất kiên quyết, rất bình tĩnh, nên Junkyu cứ ngỡ rằng em chẳng hề để tâm.
Thế nên bây giờ, khi nghe thấy mấy lời trong lúc mơ màng của Doyoung, anh lại bất thình lình đơ ra tại chỗ, không biết phải xử lý thông tin này ra làm sao. Tại sao em lại nói như vậy? Các chuỗi mắc xích hiện từng lớp từng lớp trong đầu Junkyu không hề liên kết với nhau một xíu nào.
Junkyu vỗ nhẹ vào bầu má đỏ ửng của Doyoung. "Ý em là sao? Em mơ thấy như vậy à?"
Đôi mắt đang dần nhắm tịt lại vì buồn ngủ của Doyoung lại vì bất ngờ mà mở ra ngay lập tức, xong nhìn thấy người trước mặt, em lại lim dim. "Anh, anh trong mơ, ai cũng vậy, đều là đồ tồi."
"Em nói xem, anh còn làm gì tồi nữa?"
"Anh biến mất cả một tuần liền rồi quay lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra."
Thông tin này rõ ràng là thuộc về kiếp này, Junkyu thở phào nhẹ nhõm, có lẽ em chỉ mơ được tới chừng đó chuyện buồn.
"Anh thả thính người khác tùm lum."
"Anh đâu có."
"Lại vờ vịt. Anh, anh đánh đàn rất hay."
Junkyu bật cười, mọi suy nghĩ hoang mang lẫn buồn tủi cứ vậy mà tan biến hết. Anh đóng cửa ghế phụ lại rồi bước về phía ghế lái. Sau khi ngồi yên vị và khởi động xe xong xuôi, anh nghe thấy tiếng Doyoung lẩm bẩm bên tai.
"Đánh đàn hay quá, làm tim em rơi mất một nhịp rồi."
-
**Trời vào mùa hạ, mưa to như muốn đổ nhào cả một cành cây to. Doyoung vẫn đang nằm ở trong căn phòng nhỏ của mình, cả người quấn trong một lớp chăn dày cộm. Trước mặt em là chiếc TV đang chiếu một bộ phim tình cảm, đang chiếu đến đoạn nhân vật nam chính khóc lóc hét to 'Anh yêu em nhiều lắm.' Doyoung cũng vì một câu đó mà nước mắt chảy thành một hàng dài trên má, đôi môi đỏ ửng dính chặt vào nhau, miếng bắp rang bơ ngọt đang tan trong miệng bỗng cũng trở nên mặn chát.
Kể từ khi chia tay với Junkyu, ngày nào em cũng sống như thế này. Em thậm chí còn chẳng có hứng muốn lên trường học nữa, mặc kệ là bây giờ đã gần tới kỳ thi, mặc kệ là vẫn còn thật nhiều bài vở chưa hoàn thành.
Doyoung yêu Junkyu từ khi em học cấp ba, chia tay tròn một năm khi em chỉ vừa đi được nửa năm nhất đại học. Trong cả quãng thời gian kéo dài một năm đó, chưa bao giờ Junkyu nói câu anh yêu em rất là nhiều.
"Người đàn ông vô tâm đến thế, yêu làm gì?" Doyoung nói thầm thì trong miệng với nữ diễn viên trong bộ phim, hai hàng nước mắt cứ vậy mà tuôn ra thêm một lần nữa.
Bên ngoài mưa vẫn không ngớt, nam chính bộ phim quay lưng lại, miệng thầm thì điều gì nhưng lại bị tiếng mưa đè nén không nghe thấy được. Doyoung cố gắng vặn âm lượng lên thật to, để rồi nghe thấy tiếng nói đυ.c ngầu phát ra trong âm thanh của từng giọt mưa rơi lã chã.
"Anh sai rồi, xin hãy quay về bên anh đi."
Doyoung cảm thấy quá quái lạ. Không hiểu sao giọng diễn viên nam trong bộ phim lại giống giọng của Junkyu nhiều đến như vậy. Em hạ âm lượng TV xuống một chút, rồi dỏng tai ra nghe kỹ từng lớp âm thanh của không gian.
"Anh nhớ em nhiều lắm, Doyoung à."
Doyoung bất ngờ đứng phắt dậy, cả người lạng quạng trong chiếc chăn to đùng. Em tiến lại gần chiếc ban công, vén bức rèm mỏng ra để nhìn xuống.
Junkyu đứng dưới lề đường, ngước nhìn lên cửa ban công của phòng em. Anh mặc một chiếc áo mưa mỏng không đủ để che chắn, cả người chìm trong biển nước mưa. Đôi mắt anh đỏ hoe, giây phút nhìn thấy em xuất hiện, anh đưa hai bàn tay lên miệng, chụm lại thành một cái loa phát thanh lớn.
"Kim Doyoung. Anh yêu em."**