- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vong Ân
- Chương 55: Ngéo tay
Vong Ân
Chương 55: Ngéo tay
Ban đêm khi ngủ thì đỡ, ban ngày vừa tỉnh dậy, là thường xuyên sặc sụa, phảng phất tim gan phèo phổi đều phải văng ra, cả người biến gầy một vòng, tinh thần uể oải, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn chẳng có huyết sắc gì.
Yến gia kiếm sống bằng dược liệu, Yến nhị gia cũng xem như hiểu chút về y lý, vốn ông không cảm thấy ho khan phong hàn có bao nhiêu đáng sợ, hiện giờ cũng phải hốt hoảng, mỗi ngày sáng sớm ghé thăm viện Yến Hoài, mắt trông Yến Hoài bệnh tật ốm yếu, lại quáng quàng sai quản gia đi mời đại phu tái khám.
Nhưng đã mời tận hai vị, vẫn không kiểm tra được rốt cuộc do nguyên nhân gì, mạch tượng Yến Hoài vững vàng hữu lực, thật sự không tương xứng cái bộ dáng bệnh thảm của hắn.
Đại phu hai mặt nhìn nhau, đối Yến nhị gia ăn ngay nói thật: “Chuyện này…… Nhị công tử mạch tượng không giống như đang bệnh ạ.”
Bên kia Yến Hoài bỗng dưng bộc phát một tràng ho tê tâm liệt phế, Quý An đương chăm chú hai người trình bày bệnh tình, vừa nghe Yến Hoài húng hắng ho lập tức không rảnh lo, gấp gáp rót cho Yến Hoài chén nước ấm, thực cẩn thận đút: “Thiếu gia uống chậm thôi.”
Yến nhị gia nghe thế càng đau lòng, hành lễ với đại phu: “Hai vị đã vất vả, nếu nói không phải bệnh, không biết như thế nào khuyển tử cứ mãi ho khan như vậy? Kính xin hai vị lại bắt mạch toàn bộ thử, chẩn kỹ thêm chút xem. ”
Trận ho thật sự dọa người, hai lang trung cũng không dám chắc chắn, sôi nổi tiến lên khám lại mạch, cực kỳ cẩn thận nghiêm túc, nhưng kết luận vẫn như cũ, là mạch tượng không hề dị thường.
Chẩn không ra, liền khai không đúng thuốc, nhưng lại không thể không kê đơn, cuối cùng chỉ có thể chọn phương thuốc ôn hòa bổ dướng, hai người thảo luận với nhau, quyết định bốc một cái trong số đó, đưa cho Yến nhị gia đi hốt.
Yến Hoài nhìn quản gia đưa tiễn lang trung về, lại lấy khăn tay che lại, ho tiếp, duỗi tay túm Yến nhị gia: “Cha, ta không có việc gì đâu, tẩu tử sắp sinh, ngài đừng viết thư về nhà báo cho nương, làm nương không duyên cớ lo lắng.”
Yến nhị gia cho dù thực trầm ổn cũng gồng gánh được trách nhiệm, nhưng con trai nhỏ là uy hϊếp của ông.
Ông cùng Yến phu nhân kết hôn sinh con, tôn trọng nhau như khách, tình cảm vợ chồng vẫn luôn cơm lành canh ngọt, nhớ thời điểm Yến phu nhân mang thai Yến Hoài, hai mẹ con liền tặng ông một trận hồi hộp, chỉ mành treo tim, lúc sau Yến Hoài sinh ra, Yến phu nhân đáy bị tổn thương, không thể có con được nữa, vì thế Yến nhị gia đối với Yến Hoài càng nhiều thêm vài phần nuông chiều.
Ông ngồi ở đầu giường, mày nhăn thành hình chữ xuyên: “Sao không thể không có việc, ngươi nhìn ngươi xem, gầy thành cái gì rồi! Có phải không ăn uống đàng hoàng đúng không?”
Yến Hoài cười xua xua tay: “Không có mà, Bình An suốt ngày lăm le ta, ăn ít một miếng đều không cho.”
Yến nhị gia kêu Quý An tới hỏi chuyện: “Thiếu gia ngươi sáng nay ăn món gì?”
Quý An nhiều ngày nay cũng thực khổ sở.
Nguyên bản nghe lang trung nói rằng Yến Hoài bệnh không đáng trở ngại, cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, đến hôm nay thấy Yến Hoài bệnh ào ạt nghiêm trọng, cố tình đại phu còn chẩn không ra, trong lòng như đè tảng đá bự, nôn nóng sốt ruột.
Màu xám xanh, bệnh hoạn, như ngọn nến tàn, sức sống cạn sạch.
Cậu run rẩy duỗi tay đẩy đẩy Yến Hoài, muốn đánh thức hắn, lại chỉ chạm đến lạnh lẽo đầy tay.
Quý An mỗi khi từ trong mộng bừng tỉnh, đều dáo dác tìm kiếm Yến Hoài đang an ổn ngủ bên cạnh, giật mình hãi hùng, thực cẩn thận vươn ngón tay thử hơi thở của hắn, mới có thể từ trong giấc mơ kinh hoàng hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu trộm khóc vài lần, không dám để Yến Hoài biết.
Buổi tối hôm trước cũng vừa khóc, đến bây giờ nhìn kỹ vẫn thấy vết sưng đỏ chỗ vành mắt, đành phải rũ đầu đi lên trước hai bước, bẩm báo Yến nhị gia: “Thiếu gia…… Thiếu gia chỉ uống một chén cháo thôi ạ.”
Yến nhị gia tức khắc lộ ra biểu tình không hài lòng, phân phó người đi nấu canh bồi bổ, lại càm ràm hắn: “Ngươi đang bệnh, phải ăn nhiều mới chóng khỏi chứ.”
Nhưng Yến Hoài lại mất tập trung.
Quý An tuy cúi đầu, nhưng hắn loáng thoáng nhận thấy đôi mắt Quý An không thích hợp.
Vì thế, chờ Yến nhị gia dông dài hoàn tất, Yến Hoài liền nói mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, chỉ chừa mỗi Quý An trong phòng hầu hạ, cửa vừa đóng đã nhanh chóng bật dậy, đem người gọi đến trước mặt, tỉ mỉ đánh giá mắt cậu: “Ngươi khóc có phải không?”
Quý An nhấp miệng lắc đầu: “Không có ạ.”
Cậu chống cặp mắt sưng húp, bảo không khóc thực sự ai tin.
Yến Hoài tăng thêm chút sức, kéo lấy cổ tay Quý An ôm vào trong ngực: “Là ta không tốt, làm sợ ngươi, An An, ta bảo đảm ta sẽ không sao?”
Mùi đàn hương dễ ngửi trên người Yến Hoài, mấy ngày nay trở thành vị thuốc vừa hăng vừa đắng, Quý An ngửi thấy, nhức nhối ập tới trong lòng, bị Yến Hoài vỗ về như vậy, mũi nhỏ chua xót: “Chính là thiếu gia cứ luôn ho.”
“Ho mới tốt chứ.”
“Nhưng đại phu không biết thiếu gia mắc bệnh gì, cũng khai không được thuốc.”
“An An quên à? Ta cũng biết chẩn bệnh mà, bọn họ không biết cách trị, ta biết.”
“Nhưng……” Quý An vươn cánh tay vòng lấy cổ Yến Hoài, bông mềm dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng, “Nhưng ta sợ thiếu gia trị không hết, sẽ……”
Cậu chưa dứt lời, Yến Hoài đã minh bạch, đem người ôm chặt hơn nữa: “Sẽ chết? Không đâu An An, nếu bệnh ta nặng đến như vậy, sao dám ôm ngươi nào.”
Những lời này kí©h thí©ɧ Quý An, cậu bữa rày luôn nơm nớp lo sợ, rốt cuộc không nhẫn nại nổi nữa òa khóc, một bên dùng sức hướng lòng ngực Yến Hoài chui rúc, một bên thút tha thút thít không thành câu: “Ta không muốn, thiếu gia mặc kệ có bị bệnh cũng không cần đẩy ta ra, thiếu gia…… Thiếu gia nếu là…… Nếu là…… Ta bồi thiếu gia ô……”
Sự tình lo lắng nhất vẫn xảy đến, Yến Hoài thầm thở dài, ngón cái vuốt vuốt ngón trỏ thứ hai hai cái, sau đó nhẹ nhàng xoa lưng Quý An dỗ cậu: “Ngoan, chúng ta đều sẽ sống thực tốt, ta còn muốn dạy An An nhận biết tên thảo dược mà, có phải hay không?”
Quý An ôm Yến Hoài hồi lâu. cảm xúc mới dần dần bình phục, cậu khóc đến cái nũi nhỏ thở không xong, ấm ức: “Thiếu gia không thể gạt ta.”
Cậu khóc nhiệt tình quá, đầu cũng lộn xộn cả lên, căn bản không phát hiện người vừa nãy còn khụ như sắp chết, lúc này không ho một tiếng, nói lâu như vậy cũng không có bao nhiêu bộ dáng khó chịu, cậu chỉ vươn tới ngón tay út, cố chấp đòi hỏi: “Muốn ngéo tay.”
Yến Hoài bị dáng vẻ bướng bỉnh của cậu chọc cười, lấy cái khăn sạch giúp Quý An lau khô nước mắt, rồi cùng cậu móc ngón tay, thân mật thỏ thẻ: “Ngéo tay câu lời hứa, ta không lừa An An, chỉ thích An An thôi, được không?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vong Ân
- Chương 55: Ngéo tay