- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 1 - Chương 2
Vong Ám
Quyển 1 - Chương 2
Chap 2
Vong trên cổ
Tôi chạy theo thằng An, tôi cố gào lên cho nó nghe, nhưng dường như nó không nghe, cứ như vậy mà đùng đùng tiến về phía trước, bác tài xế vẫn chạy sau tôi, bác ấy hét lên
“Mày là ai? Còn không mau đi tao chém cho bay hồn vía bây giờ”
Thật tôi nghe mà lạnh lưng, cứ ngỡ bản thân tôi nhìn nhầm, tôi quay lại nhìn bác, bác chạy nhanh lên chỗ thằng An thì nó ngã uỵt xuống, bác cuống cuồng kêu tôi, tôi lại đỡ nó với bác, người nó đầy mồ hôi, lạnh ngắt, bác kêu
“Nhanh đỡ nó về, trúng gió là chết”
Thế là hai bác cháu đỡ nó về, bây giờ mới bắt đầu thấy đau đau, mà tối quá nên không biết tại sao, lúc vào tới xe bác kêu tôi đỡ nó vô xe nhanh, mà giọng bác ấy run run, nghe có vẻ sợ hãi cái gì, tôi thắc mắc nhìn bác, bác cũng nhìn tôi, rồi bác nói
“Về nhanh, rồi tao nói mày nghe”
Tôi gật đầu rồi chạy ra bên kia mở cửa xe, đi ngang cái đèn xe đang sáng, tôi nhìn xuống chân, ngay cái chỗ tôi cảm thấy đau buốt, tôi thấy máu chảy rỉ ra, tôi định vạch ống quần lên xem, nghĩ rằng lúc nãy do chạy the thằng An mà bị cây quẹt phải, nhưng mới giơ tay ra đã nghe bác la lớn
“Nhanh đi, lên xe nhanh”
“Dạ”
Tôi chạy lên xe đóng cửa cái rầm, bác thắc dây an toàn, tôi nhìn ra kia, bất giác giật mình, tôi thấy có ai đứng trước đầu xe, tóc dài thường thượt, tôi hét thì bác nhìn ra, bác nói
“Thôi chết rồi, chết rồi”
Tôi sợ quá mà đu qua bên cái cửa xe, bác bỏ cả dây an toàn mà vồ ga, tôi hét phía trước có người mà bác vẫn vồ ga chạy, một cái vèo xuyên qua màn đêm, tôi hốt hoảng quay lại phía sau nhìn, tôi thấy rõ ràng cô gái kia vẫn đứng ngay giữa đường, người không bị làm sao, mà còn quay mặt phía chiếc xe của chúng tôi, cảnh tượng đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy, tôi quay qua bác hỏi
“Bác ơi, bác cũng thấy đúng không bác?”
“Mày ngồi im, nó đi theo tụi mày đó”
Tôi nghe vậy tay chân cứng đờ, nó là ai, bác nói nó mà nó là ai, tôi lặng im, trái tim như đập điên cuồng hơn, bác lái được một quảng xa mới bắt đầu chạy chậm lại, bác nói với tôi
“Tụi mày đã làm gì nó? Để nó phải đội mồ mà bám theo tụi mày như vậy?”
“Dạ? Bác nói vậy là sao ạ? Nó là ai hả bác?”
Bác dừng xe hẵn, bác nghiêm mặt nhìn qua tôi, bác lặng lẽ cố nói chậm lại cho tôi nghe
“Mày thấy cái gì trên lưng thằng bạn mày không?”
“Bác, bác cũng thấy sao bác? Con tưởng con nhìn nhầm, vậy là con không nhầm hả bác, vậy là…”
Lúc này bác to tiếng hơn, bác hỏi tôi
“Vậy tụi mày làm gì nó, để nó đi theo?”
Lúc này tôi hoang mang tột độ, bác nói như vậy tôi có hiểu cái gì đâu, tôi nói
“Cháu có làm cái gì đâu bác, cháu còn không biết nó mà bác nhắc là ai nữa là”
Bác thở dài rồi nói
“Tao nói cho mày nghe, nó là ma đó, là ma nữ, nó bám lên tới cổ thằng bạn mày là thằng bạn mày sắp chết rồi, tao không có tào lao hay bói toán mê tín đâu, tao nói mày tin hay không thì tùy mày, nó đã ngắm vào nhóm tụi mày rồi thì có chạy đi đâu nó cũng bám, bây giờ tụi mày cứ ở yên đây, không thể về nhà, về là chết ngay”
Tôi bắt đầu hoang mang về những gì bác ấy nói, quả thật không tin cũng phải tin, nãy rõ ràng là bác ấy thấy, tôi cũng thấy, vậy làm sao mà không tin cho được, nhưng bây giờ bác ấy lại dừng xe ngay khúc đường tối như này lại khiến gai ốc nổi đầy mình, tôi quay qua bác kêu bác lái xe đi, bác đưa tay lên miệng rồi suỵt, tôi trợn mắt lên ngồi im bất động, bác giơ tay ra nhẹ nhàng lấy trong xe ra cái túi nhỏ, bác lấy ra mấy cái giấy vuông vuông dán lên cửa kính, dán rất chậm và nhẹ, làm xong bác giơ tôi mấy cái ra hiệu làm giống như bác, thế là tôi làm theo, vừa giơ tay ra định dán lại thấy mấy cái sợi dài dài bay qua, đứng hình vài giây tôi quay qua bác, bác bụm miệng tôi, bác nhìn tôi trấn an, tôi lại run run giơ tay ra dán vào cửa, một gương mặt lạnh tanh thâm xì hiện ra ngay cửa kính, tôi hét lên thì bác giật giấy trên tay tôi nhanh như chớp dán mạnh vào cửa kính, bác quay qua bảo tôi
“Nhanh, dán cửa kính phía sau xe”
Tôi nhanh như chớp nhảy ra sau, dán vào tất cả các cửa kính của xe, quay lại mà mặt tôi cắt không còn một giọt máu
Tôi và bác ngã người ra sau ghế mà lau mồ hôi, bác thở hổn hển nói với tôi
“Nó đến tìm chúng mày đó, mày mà ra khỏi xe là nó tóm tụi mày ngay”
“Nó là cái gì vậy bác?”
“Tao nghĩ nó không phải ma nữa rồi, nó chắc là quỷ luôn rồi”
Bác nói xong rồi quay mặt ra ngoài, bác nhìn dáo dác rồi quay lại nói
“Tối nay chỉ có thể ngủ trong xe thôi, nó đứng chờ bên ngoài kia, tao dán bùa rồi! Bây giờ nó nhìn vào không thấy nhưng nó biết tụi mày ở đây rồi! Đêm nay nó phá cho mà xem!”
“Bác ơi! Bác giúp chúng cháu với!”
Bây giờ chúng tôi là những người chết đuối mà bác lại là cái phao duy nhất mà chúng tôi có thể vớ ngay lúc này, bây giờ mà bác kêu tôi làm gì tôi cũng làm
Bác kêu tôi ra phía sau ngồi, phía trước nguy hiểm, tôi nghe theo, bác thì nằm sát xuống hai cái ghế, tôi không hiểu nhưng cũng làm theo, tầm mười mấy phút bên ngoài im ắng thì bỗng tiếng lạo xạo, rồi tiếng đá lộp cộp, tôi nép người bên cửa kính mà không dám nhìn ra, lát hơn nửa tiếng thì có tiếng cười khúc khích, tôi thấy sởn gáy, quay qua nhìn hai đứa bạn đang ngủ mà miệng chúng nó nhếch lên cười khúc khích nghe ớn cả tóc gáy, tim lại thình thịch đập mạnh, bác nằm im nãy giờ chỉ nghe mỗi tiếng thở nặng nhọc, tôi biết bác thức, bây giờ ai mà ngủ được với cái tình trạng này, rồi lát lâu sau, không nhắm chừng là bao lâu, tôi nghe thằng An nó nghiến răng, cót két cót két, mồm hừ hừ, hừ hừ
Như bình thường là tôi đã la toáng lên rồi chứ không nằm im như này được, thề là ứa nước mắt thiếu điều mà tè ra quần nữa thôi!
Tầm lâu lâu sau ấy, không biết là mấy giờ, chỉ thấy bên ngoài tối đen như mực, mà cái đèn đường thì xa, nó chiếu ánh sáng mờ mờ vàng vàng thấy mà hiu quạnh làm sao, bỗng xoảng một phát cái kính trước xe nó nứt ra mấy vệt dài, bác giơ tay ra trước mặt tôi, ra hiệu nằm yên, từ xa xa có một bóng người đi lại, tay cầm cái gì đó như cục đá to, tóc bay bay, mặt đen xì xì, tiến lại xe tôi, bác ngó ra bác quay qua tôi nhìn lom lom
“Nó tới rồi! “
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 1 - Chương 2