- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 1 - Chương 14
Vong Ám
Quyển 1 - Chương 14
Chap 14
Thằng An nó gọi điện cho tôi, sáng hôm nay chúng tôi sẽ đến trường, nó bảo sẽ qua đón tôi, tôi gật đầu
Lần trước tôi thuyết phục dữ lắm nó mới chịu đeo cái vòng tay ấy, cũng may là nó nghe tôi, hai đứa con gái thì dễ, chúng nó nghe tôi dụ thì làm ngay, tôi có nói vòng bình an thôi, đeo cho yên tâm, chúng nó cũng ậm ừ rồi đeo, tính ra chúng tôi chơi với nhau hơn năm rồi ấy nhỉ, cũng khá thân, chúng nó giống như anh em trong nhà vậy, tôi là con một, cái cảm giác một mình không anh em khá buồn chán, vả lại cái gì tôi cũng phải làm tốt, ba mẹ tôi có mỗi mình tôi, cái gì tôi cũng phải hoàn hảo, hoàn hảo để làm gì? Có cái cớ để ba mẹ khoe với bạn bè, ba làm công an, mẹ giáo viên, con trai đương nhiên không được quá tầm thường, thế đấy, lúc nào cũng học hành học hành, học đến khi nào trở thành con nhà người ta thì thôi
Cả tâm sự với ba mẹ tôi cũng không dám, cái chuyện chết đi sống lại mấy hôm nay cũng chẳng dám nói, tôi sợ ba mẹ chửi tôi điên, tôi không dám kể, mặc dù rất sợ, kể để ăn đòn thêm mà thôi
Hôm nay đến lớp, ba mẹ đi theo, chỉ để xin lỗi giáo viên chủ nhiệm, ba mẹ làm vậy vì muốn gia đình không có vết trầy nào, xin xin lỗi để mọi người kính nể nề nếp gia đình tôi ấy, tôi ngán nề với chả nếp này, nhiều khi muốn biến mất khỏi thế giới này cho xong, sống như tù vậy sống làm gì, ra đường mặt ai cũng như hoa, về nhà cãi nhau inh ỏi, họ chỉ giỏi diễn mà thôi
Cái chân tôi bó như thế, về nhà lại chẳng ai hỏi thăm câu nào, thật buồn cho tôi, họ mắng chửi, thậm chí là đánh, vì tôi lăn lộn ngoài đường hai ba hôm, thay vì hỏi tôi đã gặp những gì
Tôi chán lắm, tôi gọi điện cho thằng An, rủ nó đi nhậu, ở nhà hơi buồn
Bây giờ hơn ba giờ chiều, nhậu tầm hai tiếng nữa thì về, trời chưa kịp tối, tính vậy cũng được
Nó bắt máy, tôi nói
“An ơi mày qua rước tao!”
“Đi đâu? “
“Uống vài chai!”
“Mày bao à?’
“Tao bao, nhanh thằng chó!”
“Ok bạn tôi! Tao phi qua nhanh đây!”
Lát nó im lặng tí rồi nó nói
“Ủa…mày qua luôn rồi hả?”
Tôi chợt bất ngờ, tôi hỏi
“Là sao?”
Nó nói
“Mày đứng dưới đó kêu tao chi nữa, hâm à?”
Tôi hơi bỡ ngỡ, tôi cầm chắc cái điện thoại, tôi nói nghiêm túc
“Mày nói lại tao nghe!”
“Mày đứng dưới nhà tao kìa! Ủa mà khoan… Mày đang nghe điện thoại, vậy sao mày không cầm điện thoại? “
Tôi như giật điện rồi trợn mắt lên hoang mang, tôi nói
“Mày giỡn hả An? Tao đang ở nhà! “
Nó phá lên cười
“Mày giỡn hả, tao thấy mày nấp ngay cái cây rồi nha con chó, tao xuống tao đập mày một trận!”
Nó cúp máy, tôi hốt hoảng bật dậy, tôi đang ở nhà mà, vậy cái nó thấy là cái gì vậy, tôi hơi sợ, tôi run run gọi điện lại cho nó, tôi chờ chuông mà ruột gan nó nóng hết cả lên, mà nó không bắt máy, tôi chờ mà đi qua đi lại, cầu trời nó bắt máy
“Alo!”
“An ơi!”
Tôi nghe nó bắt máy mà thầm mừng, tôi hét lên cái hoảng loạn, nó nói
“Tao ra tới cửa rồi con chó, mày chết với tao!”
“An ơi nghe tao, đi vô nhà! Tao đang ở nhà, đéo có qua nhà mày đâu! Tao nói thật, mày vào nhà đi!”
“Ủa? Mày tưởng dụ được tao hả, mày nấp làm gì nữa, ra đi con!”
“An, tao nói mày nghe, tao đang ở nhà, tao cho mày nghe giọng mẹ tao, mày khoan mở cửa, mày lên nhà nhanh đi An!”
“Duy, mày làm tao sợ rồi nha, tao không có mù đâu, tao thấy rõ ràng là mày mà!”
“Mày thấy nó như thế nào? Đợi tao vô phòng mẹ, mày đi lên nhà đi, đừng mở của cho nó!”
“Nó nào? Mày mà? Mày nói cái gì vậy?”
Lát tôi giơ điện thoại ra cho mẹ, bảo mẹ thằng An tìm, mẹ alo rồi hỏi nó, được một câu tôi chộp điện thoại ngay, tôi nói gấp
“Mày nghe không? Tao đang ở nhà! Mày mau lên nhà đóng cửa lại!”
“Ê Duy, đừng giỡn nữa Duy, tao thấy sợ rồi đó, tao đang ở nhà một mình! “
Tôi hét lên
“Vào nhà khóa cửa lại, tao sẽ qua bên mày!”
Tôi nghe tiếng nó chạy bụp bụp, tôi nghe nó thở gấp hổn hển, tôi sợ mà xanh cả mặt, nó đóng cửa cái ầm rồi nó nói
“Duy ơi mày đùa tao phải không Duy, tao sợ quá, mày giỡn phải không? Mày đừng giỡn nữa! “
“An mày còn nhớ, lúc trước tao bảo có con nhỏ đi theo mình không? An mày tin tao, nó là có thật đó, tao không dối mày đâu An, nó là quỷ đó An, bác giúp chúng ta mấy hôm nay, mày không biết đâu, nhưng mày nghe tao, mày có đeo cái vòng tao đưa không? Mày khóa cửa lại, tìm chỗ an toàn mà nấp vào!”
Nó khóc lên, tôi biết nó tin rồi, nó nói
“Duy… Tao quăng cái vòng đó rồi! Tao quăng mất rồi! “
Tôi bảo nó mở call video lên quan sát, nó bảo với tôi là có cái gì giống tôi lắm, đang đứng ngoài cửa, giống một trăm phần trăm luôn, nó run run rồi nói
“Tao không dám đứng lên nhìn ra đâu!”
Tôi muốn nhìn xem xem rốt cuộc là giống như thế nào, tôi nhớ có lần tôi từ nhà bác về, bác đứng trên phòng vẫy tay chào tôi, vậy mà tôi hỏi lại bác lại nói không có, bây giờ tôi mới nhận ra sự trùng hợp giữa hai chuyện này, tôi nói nghiêm túc
“Mày mở call video lên, tao muốn nhìn nó ra làm sao? “
Nó tắt máy, lát nó gọi lại, call video, tôi thấy trong video nó quay, cảm nhận được sự run rẩy trên tay nó, video phóng to ra, run lẩy bẩy, tôi thấy có cái bóng đen đứng trước nhà nó, đứng ngay cánh cửa, tóc dài, da trắng, đầm hồng phấn, mắt sâu, là con nhỏ đó, vong đi theo ám chúng tôi mấy hôm nay, tôi nói
“An, mày thấy đó là tao à?”
“Ừ, y chan như mày vậy, mà người trông ghê lắm, ghê lắm, mắt trông như xác chết vậy, Duy ơi!”
Nó gào lên tên tôi, nó bảo là cái đó đang đứng trước nhà bấm chuông nhà nó, nó sợ lắm, tôi bảo nó tắt máy rồi gọi cho cảnh sát ngay, nó bảo nó sợ, không dám tắt, tôi cố trấn an nó, bảo nó tắt điện thoại rồi gọi cảnh sát ngay, cái vòng tôi cho là để trốn vong, bây giờ nó quăng mất thì không an toàn nữa, bây giờ có thêm người cho nó đỡ sợ, nó nói
“Tao gọi cảnh sát rồi tao gọi lại cho mày!”
Nó tắt máy, tôi ra xe ngay lập tức, tôi lái xe tới nhà nó, sợ là có chuyện, ít ra tôi có vòng, hi vọng cạnh nó thì sẽ bảo vệ luôn được cho nó
Lát nó gọi lại, nó khóc quá trời, nói mà nghe không rõ từ nào, tôi bảo nó trốn trong phòng, cảnh sát chưa tới thì đợi tôi qua, nó ừ mà vẫn run, tôi biết nó sợ như thế nào, tôi đã trải qua tất thảy mấy cái đó, cảm giác đầu tiên của tôi y hệt như nó, sợ hãi khóc lóc rồi run rẩy, bấn loạn và hoảng sợ, tôi cố lái nhanh nhanh, tôi vẫn giữ điện thoại, không tắt máy mà để đó, cho nó bớt sợ, lát đi được một quảng tôi nghe thấy nó nói
“Cảnh sát tới rồi, trước nhà tao rồi Duy!”
“Cảnh sát đang làm gì? “
“Cảnh sát không thấy nó Duy ơi, cảnh sát làm cái gì ấy, không có bắt nó, Duy ơi nó nhìn lên tao!”
Thằng An nó sợ lắm rồi, giọng nó ngày càng lạc đi, nó gào
“Duy ơi mày qua tao đi, nó là cái gì vậy Duy? Nó là gì vậy? “
“An, bác nói chúng ta đắc tội với nó, nó mới bám theo mà ám, An mày nói thật với tao đi, mày có làm gì đứa con gái nào không? Sao nó lại đi theo chúng ta! “
“Duy tao không biết, tao không có làm gì ai cả, Duy ơi, mấy người cảnh sát đi rồi, họ bấm chuông nhà nhưng tao không dám ra mở, họ đi rồi Duy! “
“An bình tĩnh đi, tao đang qua, tao đang qua nè, mày bình tĩnh đã, bây giờ mày nhớ kĩ lại, tao biết tao mới giúp được mày, nha An!”
“Duy, tao không nhớ, tao có làm gì đâu, nó là gì? Tao thề mà, tao không làm gì nó!”
Tôi lo cho nó, bây giờ ở nhà một mình, nó lại là người con nhỏ kia nhắm tới, bác không ở đây nên nó qua tìm thằng An ngay, nó chỉ dọa hay nó qua làm hại thằng An thì tôi không biết
“Duy ơi, nó lại bấm chuông kìa! Duy!”
“Mày bình tĩnh, mày đừng hoảng nữa, tao đang qua đây, tao không bay qua nhanh được, mày hiểu không? “
Tôi nghe tiếng nó thở gấp, nó hét lên
“Nó leo rào đi vào nhà rồi! Duy, làm sao đây? Duy cứu tao! Duy ơi! “
Rồi tôi nghe tiếng bộp bộp, điện thoại tắt máy, tôi gọi lại ngay, không liên lạc được
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 1 - Chương 14