- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 1 - Chương 11
Vong Ám
Quyển 1 - Chương 11
Chap 11
“Bác ơi! Bác ơi! Cứu cháu bác ơi!”
Tôi không dám đi, tôi nhìn cái cục đá ấy, nó bám rong rêu lên trông hơi ghê, mà sao nó lại nằm đây? Chẳng nhẽ lại là nó mang đến đây à? Khϊếp không kia chứ, bây giờ lại còn đem đá đi ném người ta nữa chứ, tôi lùi lại phía sau, nắm thằng An mà tôi sợ, đầu nó chắc phải nặng lắm, máu nó túa ra thì thôi, mà tôi ngó quanh sao cái bệnh viện gì mà bác sĩ y tá không thấy một ai, đáng lẽ bây giờ phải có người qua lại trực ca chứ sao chả thấy ai, tôi nắm nó đi vào chờ thang máy, đưa nó xuống dưới cấp cứu chứ trong bệnh viện mà bị thương không có bác sĩ thì nó có lạ đời không
Tôi chờ thang máy, máu thằng An nó cứ trào ra, tôi móc điện thoại ra gọi cho bác, nhưng đổ chuông mãi mà không thấy bác bắt máy, tôi chờ mà nóng ruột, lát thang máy mở ra, tôi thấy có y tá đẩy thuốc ra, tôi kêu luôn
“Chị ơi, giúp bạn em, nó bị bể đầu!”
Chị ấy nhìn rồi giơ tay sờ, bỗng dưng thằng An nó táp vào tay người ta, mà cứ như chó điên vậy, nó nghiến mà chị hét cái thất thanh, chị đau đớn mà tôi giật mạnh nó ra, tát vào mặt nó chát chát mà nó không nhả, chắc nó điên mất hay sao, tôi nắm đầu nó rồi tát, tát thật mạnh, tôi thấy nó trợn mắt lên trắng hếu, tôi biết nó bị người ta nhập rồi, tôi phun nước miếng vô tay rồi chà vào mặt nó, nghe nói ma nó sợ dơ, tôi làm đại xem sao, chứ không lẽ bây giờ tuột quần ra tiểu trước mặt cô y tá thấy nó kì quá, nhưng không ăn thua, nó không chịu dừng lại, tôi hoảng loạn khi thấy nó cắn người ta đến đổ máu, mép nó giật giật, nó gầm gừ rồi khóe môi nó chảy máu ra, máu chị chảy chị đau mếu máo, tôi gào lên
“An ơi! Mày nhả ra, không tao đánh mày chết!”
Từ xa tôi thấy bác chạy lại, tôi mừng rơn, bác hét
“Tránh ra!”
Bác chạy lại, tay cầm sợi dây như cái roi mây, bác quất mạnh vào lưng của thằng An, nó nhả tay chị ra, nó xỉu tại chỗ, mà khi nó xỉu, tôi thấy có một cái bóng thoát ra khỏi người thằng An chạy mất hút, tôi đỡ chị y tá lên, tay chị chảy máu để lại mấy dấu răng sâu hút, tôi xót chị lắm, chị khóc quá trời, tôi bế chị vào thang máy, bác cõng thằng An, chúng tôi xuống phòng cấp cứu dưới tầng một, tôi và bác đứng bên ngoài chờ, chị y tá được đưa đi sát trùng rồi khâu vết thương, tôi đi theo canh chị, chị khóc hoài làm tôi thấy có lỗi lắm, tôi nắm chặt tay lại rồi xin lỗi chị, chị cứ khóc, tôi ngồi nhìn chị mà không biết dỗ làm sao, tôi giơ tay ra lau nước mắt cho chị, chị bảo chị sợ, rồi tôi ôm chị, chị nép vào tôi sụt sùi khóc, tôi vỗ vai chị, kêu chị vậy thôi chứ chị còn trẻ, tầm hai mốt thôi chứ bao nhiêu, chị còn trẻ mà, chắc thực tập, tôi xin lỗi chị nhiều, trả tiền phí cho chị, còn đưa số điện thoại cho chị, bảo mai tôi dẫn chị đi khám lại, nếu chị cần gì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đón chị, chị cầm rồi chị đi về, tôi chỉ tiếc tôi không đưa chị về được, tôi đành bắt cho chị chiếc taxi
Lúc vào thằng An nó tỉnh rồi, đầu chảy máu nhưng không sao, không ảnh hưởng nhiều đến hộp sọ, chụp CT rồi bác sĩ bảo không sao, bác sĩ nói chỉ bị ngoài da, tôi hỏi
“Sao lầu bốn không ai trực à bác sĩ? Lúc bạn cháu nó gặp chuyện, cháu tìm mà không thấy bác sĩ hay y tá nào trực hết ấy!”
Bác sĩ nhìn tôi vẻ mặt kì lạ, bác sĩ hỏi
“Lầu bốn? Lầu bốn làm gì có người mà cháu lên ở, lầu đó chỗ cất dụng cụ cũ của bệnh viện mà, không có chỗ cho bệnh nhân ở đâu cháu!”
“Ủa chứ hồi chiều có anh bác sỹ dẫn cháu lên trên đó mà!”
Bác trợn mắt lên hỏi tôi
“Ai dẫn cháu đi? Cháu biết tên không? “
“Cháu có biết đâu! Cháu gặp anh ấy dưới ảnh bệnh viện, anh ấy hỏi tên cháu rồi dẫn cháu lên nhận phòng ấy chứ, cháu đã biết anh ấy là ai đâu ạ! Thấy mặc áo bác sĩ nên cháu đi theo!”
“Mà anh ấy trẻ với đẹp trai lắm!”
Bác nhìn tôi rồi bác im lặng, bác đi ra đóng cửa lại, bác mở ra trong cái tập hồ sơ rồi bác nói
“Chuyện này cháu giữ kín giúp bác, ai có hỏi cháu cứ nói là bác dẫn cháu đi nhé, còn về bạn cháu, bác sẽ chịu tiền viện phí!”
“Ủa nhưng mà bác ơi!”
Bác giơ tay về phía cửa, bác mời tôi ra ngoài, tôi ra ngoài mà vẫn còn thắc mắc là tại sao bác lại chịu tiền viện trợ cho thằng An, chuyện này thì liên quan gì đến bác mà bác chịu, tôi ra ngoài, dẫn thằng An lên phòng, đi ra tới cửa thì bác taxi đi lại, bác bảo với tôi
“Duy, mày bị ma nó dụ rồi Duy!”
“Là sao bác?”
Tôi hốt hoảng rồi hỏi lại
“Cái đứa mà dẫn mày lên lầu bốn nhận phòng không phải là người đâu, nó dụ mày lên để nhập xác mày đó, nhưng mày cầm cái túi vải nên nó không nhập được, nó nhập thằng An, nãy tao đánh nó văng ra, nó mặc cái áo bác sĩ, tao đã đoán được nó là đứa dụ mày rồi, nó còn chửi tao là nhiều chuyện, mai nó quay lại đánh tao đấy!”
Tôi nghe mà bàng hoàng, vậy anh bác sĩ trẻ đó đã chết rồi à, anh ấy dụ mình lên đó, vậy liên quan gì đến bác bác sĩ trong kia, bác ấy lúc nãy nghe tôi kể mà bác có biểu hiện rất lạ, tôi chắc là hai người đó có liên quan đến nhau, mai tôi nhất định hỏi rõ chuyện này, không phải tự nhiên mà ông ta lại đòi trả tiền viện phí được, tôi và bác đưa thằng An về phía, ráng ngủ lại một đêm chứ bây giờ làm sao
Thôi thì chịu, không biết đêm nay có cái gì xảy ra không
Tôi và bác đưa thằng An về phòng, nó bảo nó đau, bác sĩ cũng bảo là không sao, chỉ là khâu trên đầu khâu sống không thuốc tê nên đau, mà cũng đáng đời nó lắm, ai bảo nó già mồm, nói loa loa như vậy bảo sao không chọc điên cô ta, nện luôn cục đá vô đầu, tôi có thương thật nhưng lại hơi hả dạ, tôi bảo
“Mày thấy tao nói chưa? Tao nói rồi mà mày không nghe, vừa lòng tao hết sức!”
Nó ngẩng mặt lên rồi nói
“Tao ngã thôi, đéo có cái gì làm hại được tao cả, mày bớt xàm”
Nó gân cổ lên cãi, tôi nói đến vậy mà không nghe nữa thì chịu, nó uống thuốc giảm đau rồi nằm xuống, lăn qua lăn lại hai ba cái là nó ngủ luôn, tôi nhìn bác rồi bác kêu
“Thôi mày xuống ngủ với tao, bạn mày cho nó nằm trên đó đi, cho rộng rãi thoải mái”
Tôi nghe theo leo xuống ngủ với bác, tôi ngó ra cửa, bác khóa chắc chắn, treo mấy sợi dây ngang, kèm theo mấy lá vàng vàng, như vàng mã người ta hay đốt cho người chết, nhưng nó có hình dạng kì lạ hơn, nó ngoằn ngoèo và rối rắm, tôi thấy nó bay bay, nhìn theo mà mắt tôi hoa cả lên, bên tai là tiếng vi vu vi vu, tôi ngủ quên lúc nào không hay
Tạch, tạch, cạch cạch, tôi nghe thấy âm thanh phát ra, lâu lâu lại tạch tạch rồi cạch cạch, như tiếng búa gõ vào cửa, hay sàn nhà? Hay?
“Cửa?”
Tôi mở choàng mắt ra, tôi liếc quanh phòng, phòng tối om, chắc là bác đã tắt điện đi rồi, tôi ngó ra xem cửa vẫn còn khóa không, ngó ra vẫn yên tâm là cửa vẫn an toàn, nhưng có cái làn gió nhẹ nào đó đã lướt qua, nó làm sợi dây và những mảnh giấy bay nhẹ lên, tôi hơi lạnh, quay qua nắm cái chăn rồi đắp lên, kéo nhẹ nhàng sợ bác sẽ bị đánh thức, tôi nhẹ nhàng nhẹ nhàng kéo, khi kéo lên được một đoạn thì thấy nó kẹt lại, kéo không lên thì tôi mới bật dậy, tôi ngồi dậy xem nó vướng ở chỗ nào để gỡ, tôi kéo kéo rồi cũng kéo ra được, bác gác cái chân lên nên vướng, tôi kéo được rồi định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng định mệnh đời tôi, nó cứ mất dạy với tôi như thế mãi, cứ ngủ đến sáng có phải tốt không, tự nhiên bây giờ tôi lại thức, tôi bị cái gì nhỉ
Tôi nghiến răng rôi trùm mền lại, má nó ngay trước mặt có nguyên cái bóng ngồi to lù lù thế kia làm sao dám nằm nữa, tôi ngồi mà không dám thở mạnh, sợ nó quay mặt lại thì bỏ mẹ, dẫu biết có bác nằm kế bên, tôi vẫn sợ, tôi sợ vì nó đang làm cái hành động gì kia, như thể đang đóng đóng cái gì vô tường ấy, lâu lâu lại cạch cạch, cạch cạch, tôi ngồi mà không dám nhìn ra, nó là cái gì vậy, tôi giơ tay ra kéo kéo chân bác, bác ngủ say mà không hay, tôi kéo kéo mạnh, mạnh tý nữa, nghe cái xoẹt, tôi cứng đờ, tôi thấy nó dừng lại, hình như là nó nghe, tôi giả vờ mơ ngủ rồi nằm uỵt xuống, giả bộ mơ ngủ rồi ôm lấy bác, tôi bóp tay bác, bóp thiệt mạnh rồi bác giật mình hét lên
“Đậu má!”
“Bác ơi!”
Tôi mừng rơm kéo tay bác rồi chỉ về hướng trước mặt, chỗ cái bóng đen đó rồi nói
“Bác coi cái gì kia?”
Bác xoa xoa mắt rồi nhướng mắt lên nhìn, bác tốc mùng chạy ra bật đèn lên, tôi hơi bất ngờ tý, tôi thấy thằng An nó ngồi đó, thì ra là nó, nhưng trán nó bây giờ u một cục, sưng tấy lên, thì ra cái âm thanh kia là do nó đập đầu vào tường, cái đầu nó sưng to, tôi định kêu thì bác đặt tay lên miệng ra hiệu im lặng, bác nhìn nó rồi lấy cái khăn trắng treo gần đó, bác giơ ra sau lưng nó, tôi nhìn qua cái khăn, tôi thấy bóng của hai người, tôi trợn mắt lên nhìn bác, tôi giơ ra hai ngón tay cho bác coi, ám chỉ có hai người
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 1 - Chương 11