- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 2 - Chương 16
Vong Ám
Quyển 2 - Chương 16
Quay lại nháy mắt với Bông, Duy mang dép rồi bước ra cửa, còn khép cửa lại đàng hoàng, Duy tẻ qua bên phòng con thay vì đi uống nước như đã nói với Thi, Duy mở cánh cửa phòng con ra rồi nhìn xuống gầm giường, Duy quỳ xuống rồi giơ tay ra, Duy nói
“Ai vậy?”
Trong không gian im lặng đó, có một bàn tay vạch cái chăn trải trên giường ra, nó phủ xuống gầm giường, rồi ló ra một khuôn mặt nhỏ bé, đó là Bông, thằng bé bảo
“Ba ơi, suỵt, có một con quái vật đang nằm trên giường con!”
Duy giật mình, giơ tay nắm lấy thằng bé kéo ra, rồi bế nó chạy qua phòng mình, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy tiếng thét của Thi
Duy bật tất cả đèn lên rồi có một cái bóng đen chạy ra khỏi phòng, Thi chạy lại ôm hai cha con rồi thở hổn hển
Duy vuốt tóc cô rồi hỏi
“Sao em biết đó không phải con mình? “
“Em là mẹ, em biết đâu là con mình, em biết từ lúc nó đứng ngay cửa rồi, sợ anh lo nên để anh ra khỏi phòng trước, em đã đuổi nó đi rồi! “
Quay lại thì Bông nó đã ngủ, hai người bế con lên giường rồi đắp chăn lại, lật tay chân nó xem xem có bị thương ở đâu không, Thi bảo
“Anh à, nó hình như là trẻ con đó!”
“Ừ, là lỗi của anh!”
Thi hơi khó chịu, hỏi chồng
“Là sao?”
“Lúc chiều có một sản phụ được chuyển vào sanh, nhưng do khô nước ối nên thai nguy kịch, lúc anh tới cấp cứu lôi em bé ra thì đã chết lâm sàn, anh cố gắng mãi nhưng vô ích, nó chết trong tay anh, do anh về chủ quan không để ý nên để nó theo về nhà, chắc là nó ghét anh!”
“Sao nó vào được? Nhà chúng ta…”
“Anh vào cửa sau!”
Cô thở dài, vuốt ngực rồi nói với giọng trách móc
“Cũng may, chứ nếu nó làm hại Bông thì anh chết với em đấy, đã bảo môi trường làm việc của anh rất nhạy cảm rồi, anh không thể chuyển khoa sao? Em không cấm anh làm bác sĩ, nhưng chỗ cấp cứu sản phụ rất đáng sợ, cứu được không nói gì, không được lại bị thù có khi rước cả họa về nhà, nhà mình có con nhỏ đó anh à, anh nghe em được không? “
“Anh biết rồi, chẳng qua anh xin hoài mà không được, họ bảo chờ có bác sĩ giỏi thay thế mới cho anh đi, bây giờ anh là người quan trọng trong khoa cấp cứu, không tự tiện được đâu em!”
Cô hận hực rồi nằm xuống cạnh con, tay vuốt cái bụng lên xuống của nó, Duy nằm xuống đặt tay lên tay vợ thì bị hất ra
“Yên cho con nó ngủ!”
“Anh biết rồi! Em ngủ đi!”
Sáng hôm sau
“Bông à!”
“Dạ con ra đây! Chào mẹ con đi học! “
Duy và Bông lên xe, Thi đứng ngoài cửa vẫy chào hai cha con, vừa lái xe Duy vừa nói
“Tối ngủ ngon không con trai?”
“Dạ, cũng được ạ, mà ba đã bắt con quái vật đó chưa ạ?”
“Đương nhiên rồi, ba là ai cơ chứ?”
“Ba là siêu nhân! “
“Đúng rồi đấy, nhưng đây là bí mật nhé, đừng kể cho bạn trên lớp nghe!”
“Con không kể đâu, chúng nó sẽ cười con đấy ba!”
“Đúng rồi, đừng kể!”
Duy mỉm cười rồi liếc qua con trai, mặt nó ỉu xìu xuống rồi thở dài
“Sao đấy?”
Duy hỏi thằng bé, nó lắc đầu, bảo
“Ba này, con nói ba nghe motorj chuyện nhá!”
“Ừ con cứ trình bày đi!”
“Ba biết bạn Somi không ạ, bạn cùng bàn với con ấy ạ, ba đón con ba thấy bạn ấy hay ra vẫy tay với con ấy!”
“À con bé tóc bím đấy à?”
“Vâng!”
“Con bé nó làm sao?”
“Bạn ấy nghỉ học hai ngày rồi ba ạ, không biết có phải do quái vật đã bắt cóc bạn ấy không nữa?”
Duy bật cười, bảo
“Không đâu, chắc bạn ấy bệnh ấy, hoặc là làm nũng thôi, con gái ấy mà! Mà hay Bông làm bạn ấy giận?”
“Không, bạn ấy bị quái vật bắt đi rồi, con không gặp lại được bạn ấy nữa đâu!”
Duy nhíu mày, thằng bé nói với giọng rất nghiêm túc, bây giờ Duy mới hỏi một cách đàng hoàng
“Sao con cứ khẳng định là bạn ấy bị quái vật bắt cóc vậy, trẻ ngoan không được bịa chuyện nhé!”
“Con không có bịa đâu ba ạ, chính miệng bạn ấy đã nói cho con nghe cơ mà!”
“Bạn ấy nói gì với con?”
“Bạn ấy bảo có một quái vật theo bạn ấy, lúc ba mẹ bạn ấy không đến rước được, khi về một mình, bạn ấy toàn bị quái vật xấu xí kia đi theo!”
“Hm??? Vậy sao bạn ấy lại biết là quái vật vậy?”
“Không giống người bình thường đấy ạ, thì là quái vật còn gì?”
“Vậy sao nữa nào?”
“Lúc đang học bạn ấy còn hay nhìn ra ngoài, còn chỉ con là quái vật đó đang nhìn bạn ấy từ bên ngoài, nhưng con thì không thấy được, lạ ba nhỉ?”
“Ooh??? Khá lạ, rồi sao nữa nào?”
“Bạn ấy bảo, đó là bà kẹ, bạn đã nói cho ba mẹ bạn ấy nghe rồi, nhưng họ không để ý ấy, bảo là bạn ấy xem phim ít một chút, đừng có quấy phá, ba mẹ còn rất nhiều việc phải lo!”
“Vậy!!!”
“Sau hôm đó bạn ấy nghỉ học luôn ba ạ!”
“Èo, vậy con nghĩ là do bà kẹ kia làm à?”
“Dạ, đúng rồi ba!”
Duy suy nghĩ nghiêm túc về lời của Bông nói, lái xe tới trường Duy dặn con
“Bông này, giữ bí mật về câu chuyện của Somi nhé, nếu con cảm thấy có bà kẹ xuất hiện làm hại các bạn khác nữa thì về nói với ba, nhớ không? “
“Ba sẽ bắt quái vật phải không ba?”
“À ừ, đúng rồi đấy!”
“Vâng, đây là bí mật ạ!”
Thằng bé giơ ngón tay lên suỵt phát rồi chạy vào lớp, Duy vẫn tới bệnh viện như thường ngày, giở đống hồ sơ ra, tìm kiếm địa chỉ của sản phụ chết nhi hôm qua rồi tìm tới tận nhà, Duy muốn cảnh báo vong kia đừng theo quấy rối nhà mình nữa, nên đã lên chùa chỗ đã gửi vong ở đó, nhờ thầy trên đó làm phép giữ vong nó lại mới yên tâm quay lại bệnh viện làm việc
Xong ngày làm việc Duy có ghé qua trường học của Bông, hỏi tình hình bạn học Somi của Bông, và y như lời thằng bé nói, bạn học kia nghỉ đã hai ngày, và bây giờ vẫn không có tung tích, gia đình báo là đã mất tung tích bé từ lúc bé đi học về, và có gọi điện hỏi nhà trường, kiểm tra camera thì bé đã ra khỏi trường, nên gia đình đã báo cảnh sát sau 24 giờ mất tích, bây giờ vẫn chưa có tin gì
Nói chuyện được một lúc thì Bông chạy ra, vẫy tay với ba rồi chào cô giáo, nó hồ hởi rồi vào xe nói với ba nó
“Ba à, bạn Somi quay lại rồi! “
Duy nghe mà hơi ngạc nhiên, hỏi
“Bạn ấy, quay lại học rồi à?”
“Không ạ, con thấy bạn ấy đứng ngoài đường vẫy tay với con, may quá bạn ấy không bị bà kẹ bắt đi?”
Duy nghe con nói vậy thì hơi lo, radio đột nhiên vang lên, thông tin bé gái trường Tiểu học xxx lớp xx tên Somi bị mất tích hai ngày, và hiện tại bây giờ đã tìm thấy xác tại một căn nhà hoang ngoài ngoại ô, và đoán chừng là bị bắt cóc, vì một đứa trẻ không thể đi xa tới như vậy, và bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, hiện tại vẫn đang giữ xác điều tra thêm, mong mọi người có con nhỏ hãy cẩn thận với con mình và đưa cháu đi học an toàn, rước cháu về an toàn, tránh tình trạng đau lòng như trên
Duy nghe mà trái tim chợt run rẩy
“Con bảo gặp bạn Somi khi nào?”
“Mới trưa nay ạ!”
“Không xong rồi! “
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 2 - Chương 16