- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 2 - Chương 15
Vong Ám
Quyển 2 - Chương 15
Một ngày, hai ngày, ba ngày, nó chịu đựng được ba ngày, rồi sức lực cuối cùng, nó không ngoi lên thở nữa, nó rút người lại rồi thầm nghĩ tới mẹ nó, nó mỉm cười rồi lặng lẽ chết đi, trong làn nước trong vắt đó, những bong bóng li ti thoát ra từ mũi nó, là hơi thở cuối cùng nó thở ra, và nó đã chết, những ngày sau đó nước vẫn được bơm vào, chỉ là không biết tại sao, nước bơm tới chân nó máy lại hư, nên chỉ bơm được nửa bồn, vì xác nó không chạm nước nên nước vẫn trong và sạch bình thường, và chẳng ai lên kiểm tra, thế là xác nó vẫn cứ treo lơ lửng trong cái bồn nước đó, ngày qua ngày, đợi chờ người phát hiện ra
Thằng An khẽ cựa quậy, xung quanh nó là tiếng lộp cộp rất to, nó thức nhưng người thì không nhúc nhích được, có cảm nhận được sự bó sát vào người, mở mắt ra mới thấy nó bị bao bọc bởi một lớp ni lông dày, rồi nó cảm thấy khó thở
Duy đứng bên ngoài, nhìn vào, người ta vất vả lắm mới đẩy nổi cái hòm của An, vừa đẩy vào được vài bước,Duy chợt giật mình, nghe tiếng cọc cạch phát ra, hét lên
“Khoan, khoan đã!”
Duy chạy lại cái hòm rồi áp tai vào nghe,nghe có tiếng động, trợn mắt lên rồi hét
“Mở ra! Mở ra đi, làm ơn mở ra đi!”
Mọi người đều nhìn bằng ánh mắt kì quặc
“Nó bị làm sao vậy nhỉ?”
Duy lắc vai họ, khẩn thiết cầu xin họ, an tin, nó vẫn còn sống, có âm thanh của nó phát ra
“Bạn cháu còn sống, chú ơi, mở hòm ra, mở ra!”
“Mày điên à? Bạn mày chết rồi, sống nỗi gì?”
“Cháu nghe bên trong có âm thanh phát ra, chú tin cháu đi, cháu nghe, cháu nghe!”
Chú gãi đầu rồi lắc đầu, bảo nó hóa rồ rồi, nó áp tai vào nghe, nghe âm thanh gõ lên cạch cạch rất nhanh, giống như đang rất gấp vậy, nó gấp gáp lắc tay chú mạnh hơn
Bên trong An nó bị ngộp nên tay nó xé cả lớp ni lông ra, gõ mạnh vào cái quan tài, nó không biết tại sao lại bị nhốt trong đây, nhưng bây giờ quá ngộp, không thở được
“Chú ơi, chú nghe thử đi, cháu nói thật, bạn cháu còn sống, chú mở hòm ra đi!”
Chú nhíu mày, rồi hai ba chú áp tai vào nghe
Chả hiểu sao Duy nghe thấy mồn một mà các chú lại không nghe, áp vào là một khoảng không gian im lặng
“Thằng điên này, tao có nghe gì đâu!”
Duy nghe, tiếng gõ cốc cốc mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đẩy các chú ra, quyết tâm tìm hiểu rõ chuyện này, bao nhiêu chuyện kì quái xảy ra, bây giờ có thêm chuyện này, không phải là không có khả năng, nếu nó còn sống, tôi sẽ cứu nó, nếu nó chết, Duy nó nghĩ có cạy quan tài ra thì cũng chẳng mất gì, nghĩ vậy, Duy vẫn mong An sẽ còn sống, mặc dù phản khoa học như thế nào, Duy tìm cái gậy, hoặc cái gì đó bằng sắt, chạy lại, trên tay đã có sẵn, vừa chạm đến, mọi người đã lôi Duy ra, Duy gào khóc họ vẫn không quan tâm
“Mày đừng làm loạn, cho người ta làm việc, biết nó là bạn mày, khó chấp nhận, nhưng mày nghĩ đi, nó chết mấy hôm rồi, cảnh sát pháp y người ta phanh thây nó ra rồi, mày nhắm nó sống kiểu gì? Mà nó có sống, người ta đặt nó trong hòm mấy ngày qua, quấn bao nhiêu lớp vải, ni lông, đóng bao nhiêu là cây đinh, nó thở được không? Mày đi học tới ngần này, mấy cái đơn giản như vậy mày không biết sao?”
“Nhưng mà…”
“Duy ơi… D…u…y!”
An chịu không nổi nữa nên gào lên, chẳng phải vừa hôm trước đi theo thằng Duy lên Tây Nguyên sao, bây giờ lại nằm trong quan tài
Duy nghe giọng thằng An, nghe An gào lên yếu ớt, Duy giật người chạy lại chỗ cái hòm, nghe rõ rành rành, nó phát ra giọng thằng An, đập tay vào hòm cái ầm, Duy hét như đứt giây thanh quản
“Mở ra, mở ra, tôi chịu trách nhiệm, mở ra, mở ra!”
Hai ba người ôm Duy lại, họ chửi bới, Duy quẩy đạp mạnh mẽ cố thoát ra, tôi hét mà miệng ra cả máu, gào đến kiệt quệ
Lát sau người ta cho hòm vào lò thiêu, Duy như chết sững, nghe lửa táp vào cái hòm bốp chát, nghe giòn tan, lát sau Duy nghe thằng An rêи ɾỉ đau đớn
“Duy ơi, cứu tao với, nóng quá, thả ra đi! Thả ra, Duy ơi! Duy….!”
“An ơi! Làm sao bây giờ? “
“Mấy chú dừng lại đi, làm ơn đi mà! Các chú có nghe thấy không? An nó còn sống đó! Làm ơn thả nó ra!”
“A… A… Nóng quá, nóng quá, nóng quá, Duy ơi tao nóng quá, thả tao ra đi!”
Tôi trợn mắt lên, các chú nhìn Duy chỉ lắc đầu, các chú nói
“Mày đi khám đi con!”
“An ơi! Các chú gϊếŧ bạn cháu rồi, nó chưa có chết đâu, nó nóng lắm, thả nó ra đi!”
Rồi sau đó, cái hòm tàn trong đống lửa, không còn nghe An nó kêu nữa, chỉ còn tiếng thịt da cháy khét, xương giòn tan trong lửa kêu tách tách
Thân thể của An bị co lại, gân tay gân chân đều rút lại với nhau, mặt mũi biến dạng thành mặt quỷ, trông thật khủng khϊếp, Duy quỳ xuống rồi gào thét lên
“A…a…!”
Duy bật dậy giữa đêm khuya, tiếng hét lớn đến nổi vang vọng cả một căn phòng, bật dậy trong tình trạng mồ hôi ướt lã chã, Thi giật mình bật lên rồi giơ tay mở đèn, vỗ vai Duy rồi khẽ hỏi
“Gì vậy anh, anh mơ thấy cái gì hả?”
Duy thấy vợ lo lắng, mắt vẫn nhíu lại vì mê ngủ, ôm vợ vào lòng mà tim vẫn đập lên liên hồi
“Ừ, ác mộng thôi, không có gì đâu em!”
“Anh ngủ đi, dạo này công nhận căng thẳng lắm hả?”
“Ừ, chắc vậy, thôi em ngủ đi nha!”
“Dạ, anh ngủ đi, em sang phòng con xem nó có bị đánh thức không rồi em về!”
Cứ nghĩ con sẽ giật mình khi Duy hét lúc nãy, Thi chuẩn bị xỏ dép thì đã giật mình, ngoài cửa phòng có một bóng người đứng ngoài đó, cô giật mình rồi hỏi
“Bông? Con không ngủ được à?”
Cô đi lại bế con, Bông là tên ở nhà của thằng bé, cô bế nó lên giường rồi nó quay qua ba nó bảo
“Ba ơi, trong phòng con có một con quái vật! “
Duy xoa đầu con rồi bảo
“Thế hôm nay Bông ngủ ở đây nhé, ba sẽ qua bên kia bắt con quái vật và quăng ra đường! “
“Dạ được ạ! Nó nằm ở dưới gầm giường ba ạ!”
Thi nhíu mày rồi quay ra hỏi Bông
“Con nói gì với ba vậy?”
“Dạ không! Bí mật của đàn ông đấy mẹ, hôm nay con sẽ ngủ với mẹ nhé!”
“À ừ, vậy cũng được! “
Duy nói
“Em và con ngủ đi, anh đi uống nước đã nhé!”
“Dạ, nhanh nha, mai anh còn phải tới bệnh viện đấy!”
“Anh biết rồi!”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Vong Ám
- Quyển 2 - Chương 15