Chương 20

Đúng thời khắc con dao kia sắp đâm đến ngực Vân San thì đằng sau tên sát thủ bỗng nhiên có một lực rất mạnh kéo lại.

Nương theo ánh trăng bạc ngoài trời hắt vào, Vân San thấy mờ mờ bóng dáng của hai người đang vật lộn, con dao trên tay tên sát thủ vẫn vung lên vung xuống sáng loáng. Khắp căn phòng không có tiếng người nói, chỉ có những âm thanh do đánh nhau phát ra, một vài đồ vật rơi bị vỡ loảng xoảng.

Không cần đoán cũng biết, người có thể đến cứu cô kịp lúc như thế này chỉ có thể là Trịnh Hạo Vũ.

Không hiểu tại sao lúc này trong lòng Vân San xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, nhưng cũng vừa hạnh phúc. Chỉ cần là anh đến, chắc chắn cô có thể sống rồi. Mà dù có không thể sống tiếp đi chăng nữa thì đây cũng đâu phải là lần đầu tiên, khi chết còn có Trịnh Hạo Vũ ở bên cạnh cũng đã cảm thấy tốt lắm rồi.

Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy an tâm hơn rất nhiều, sau đó lấy hết can đảm với tay bật công tắc đèn trong phòng, rồi cầm lọ hoa trên tủ đầu giường, dự định giúp Hạo Vũ một tay. Đèn vừa bật sáng, Vân San liền nhìn thấy Trịnh Hạo Vũ đang nắm chặt bàn tay cầm dao của tên sát thủ, chuẩn bị đâm ngược trở lại, hai giây sau, đèn lại đột nhiên vụt tắt, cả căn phòng lại rơi vào một khoảng không gian tối om.

Ở phía bên kia, Trịnh Hạo Vũ không thèm quan tâm đến sáng hay tối, anh dùng hết lực đâm dao xuống yết hầu tên sát thủ, dao vừa kề đến cổ, bỗng nhiên phía bên ngoài lại xuất hiện một tên nữa. Tên này không nói không rằng một câu, cũng không thèm ra tay cứu đồng bọn của mình mà chạy thẳng đến phía Vân San, cầm dao đâm xuống.

Khi ấy, Trịnh Hạo Vũ chẳng còn thời giờ mà đắn đo cái gì, cũng không thể vừa gϊếŧ tên nằm dưới đất, lại vừa ngăn được tên vừa mới tới kia. Rút cục, anh chọn một cách...

Vân San nhìn thấy trong bóng đêm có thêm một con dao sáng loáng liền sợ hãi lùi lại, chưa đầy ba giây sau, con dao ấy bổ nhào về phía cô, lạnh lùng cắm xuống.

Không khí bị dao xé ra tạo thành một tiếng vun vυ"t, tốc độ nhanh đến mức Vân San còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị đâm rồi.

Nhưng bị đâm rồi...tại sao không thấy đau!???

Rõ ràng là dao đã đâm trúng vào vật gì đó nhưng cơ thể cô lại không hề có một cảm giác gì, dù chỉ hơi nhói nhói cũng không có. Lúc đó, Vân San không dám chần chừ nghĩ thêm, ngay lập tức nâng lọ hoa trên tay lên, mò mẫm đoán vị trí bổ xuống.

Lọ hoa đập trúng vật cứng, vỡ thành từng mảnh rồi rơi xuống nền gạch tạo thành một âm thanh hết sức chói tai. Phía bên người đối diện chỉ kịp kêu lên "Á" một tiếng, ngay sau đó lại tiếp tục xuất hiện âm thanh người vật lộn.

Chừng hai phút sau, bỗng nhiên có một tiếng thét rất to truyền đến, chưa đầy một phút kế tiếp lại xuất hiện thêm một tiếng thét thứ hai.

Vân San sợ người bị thương là Hạo Vũ cho nên vội vàng bò xuống, vừa bò vừa gọi tên anh, nước mắt rơi lã chã:

"Vũ, anh đâu rồi? Anh không sao chứ? Vũ"

Trong đêm tối, Trịnh Hạo Vũ nghe tiếng Vân San gọi như vậy thì đột nhiên lại cảm thấy rất đau lòng, anh buông con dao trong tay xuống, hơi bối rối lên tiếng:

"Ở đây. Không sao rồi". Nói xong, anh còn sợ cô sẽ đi đến phía mình cho nên nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Đứng yên đó, phía bên này nguy hiểm".

"Vâng".

Vân San đang dò dẫm di chuyển, khi nghe anh nói như vậy cũng ngoan ngoãn dừng lại, tuy nhiên chỉ chưa đầy mười giây sau cô đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm đến gần mình, là mùi hương đặc trưng của đàn ông cực phẩm.

Ngay sau đó, một bàn tay rất lạnh nắm lấy bàn tay cô, trong căn phòng tĩnh mịch, Vân San có thể nghe rõ tiếng tim đập của người ấy. Trầm ổn và vững vàng, đàng hoàng và khí phách.

"Có sao không?". Giọng nói của Trịnh Hạo Vũ rất gần, hơi thở thơm mát thanh lạnh phảng phất trong không khí.

"Em...không sao ạ".

Vân San vừa nói đến đó thì đèn điện trong nhà sáng trở lại, tiếp theo là một đoàn người mặc vest đen ùn ùn tiến vào. Khi ấy trong lòng cô đã nghĩ: đông người như vậy thì chết chắc rồi.

"Sếp, xin lỗi anh, bọn em đến muộn rồi. Sếp có sao không?". Một người mặc vest đen đi đến, cúi thấp đầu, dù không dám nhìn thẳng vào mắt của Trịnh Hạo Vũ nhưng giọng nói vẫn đem theo mười phần run sợ.

Không sợ mới lạ, đại ma vương là ai chứ? Một năm trả cho bọn họ bao nhiêu tiền chỉ để bảo vệ an toàn hai khu biệt thự này, vậy mà hôm nay lại có thể để hai tên nhãi nhép lọt vào dễ dàng như vậy. Nếu hôm nay đại ma vương có mệnh hệ gì, cả trăm cái mạng của bọn họ cũng đền không nổi.

Trái lại với suy nghĩ của mấy người vệ sĩ, Trịnh Hạo Vũ không hề nổi giận, anh chỉ buông tay Vân San ra, đứng dậy, bình thản trả lời:

"Không sao, dọn dẹp đi".

Lúc này, Vân San mới biết đây là vệ sĩ của Hạo Vũ, trong lòng không khỏi thở phào một tiếng. Cô quay đầu lại nhìn mấy tên sát thủ đang nằm lăn lộn dưới đất, khi ấy mới phát hiện ra rằng: bọn chúng đã bị cắt sạch gân tay lẫn gân chân, máu me vương vãi khắp nơi.

Thật ra Trịnh Hạo Vũ giữ lại mạng cho bọn chúng chỉ có hai lý do: một là để khai thác thông tin, hai là anh không muốn gϊếŧ người trong căn phòng này. Nói đúng hơn là: nếu hai tên sát thủ kia chết ở đây, sau này Vân San ngủ ở đây sẽ bị ám ảnh.

Khi hai tên sát thủ vừa bị chuyển ra ngoài thì một người vệ sĩ bỗng hốt hoảng lên tiếng:

"Sếp...vai...của anh".

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi quay lại, Vân San cũng ngay lập tức nhìn về phía vai của Trịnh Hạo Vũ, trên đó một dòng máu đỏ vẫn chảy tong tong xuống sàn. Anh bị thương rồi!!!

Trong đầu Vân San lúc này chợt xẹt qua hình ảnh lúc mình bị đâm nhưng không hề thấy đau, rõ ràng là có tiếng dao cắm vào da thịt nhưng lại không có cảm giác gì, lẽ nào một dao đó là Trịnh Hạo Vũ đỡ cho cô? Tại sao anh lại phải đỡ cho cô? Anh bị đâm như vậy mà đến một tiếng kêu nhỏ cũng không hề có. Cái người này...

Nghĩ đến đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy trái tim cứ bị thít chặt lại, đau đến mức không tài nào thở nổi, nước mắt bỗng dưng tuôn ra như suối:

"Vũ, anh sao rồi? Có đau không?". Dứt lời, Vân San quay sang phía mấy người vệ sĩ đứng bên cạnh, bởi vì hoảng hốt nên nói năng có phần lộn xộn: "Gọi xe cấp cứu, làm ơn gọi xe cấp cứu".

"Không sao đâu. Gọi bác sĩ đến nhà được rồi". Sắc mặt Trịnh Hạo Vũ vì mất máu mà trở nên hơi tái, tuy nhiên giọng nói của anh vẫn có khí chất đến mức người khác nghe xong chỉ có thể y lệnh răm rắp.

Chưa đầy mười lăm phút sau, một vị bác sĩ lớn tuổi đã có mặt ở căn biệt thự. Khi ông ta khử trùng và khâu ba mũi trên vai của Trịnh Hạo Vũ xong cũng đã gần bốn giờ sáng. Lúc bác sĩ đi rồi, Vân San vẫn không dám rời anh một bước, thỉnh thoảng còn len lén đặt tay lên ngực anh, xem tim anh có còn đập không. Mặc dù biết rõ với vết thương như vậy, Hạo Vũ sẽ không thể chết được, tuy nhiên cô vẫn rất sợ. Nỗi sợ này không đơn thuần giống như lúc cô sợ chết, mà là sợ mất đi một người, thà cô chết để đổi lại cho người ấy sống, cô còn thấy dễ chịu hơn.

Cuộc đời này quá ngắn mà tình cảm lại quá dài, tình yêu khi mới bắt đầu vô cùng đẹp đẽ diễm lệ, nhưng khi biệt ly lại đau đớn hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Bởi vì để ý cho nên sợ mất đi, bởi vì quan tâm cho nên thấy đau lòng. Loại cảm xúc đặc biệt này trong tim Vân San chính là như thế.

Trịnh Hạo Vũ sau khi bị ngấm thuốc mê liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ở phía bên cạnh giường, cũng có một người vì anh mà mất ngủ!!!