Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vội Vã Mùa Hạ

Chương 35: Ngàn lần đau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong gian phòng đầy lạnh lẽo không chỉ bởi hơi máy lạnh với hơn 7 độ thổi vào và cảm giác khi bước chân vào căn phòng này người đàn ông đó thấy rõ không khí tĩnh mịch, u ám bao trùm hết nơi đây.

Từng bước đi về phía giường bệnh và người đàn ông đó ngắm nhìn ông Long bằng con mắt hân hoan, hứng thú và không ngừng cười lớn. Mặc kệ cho người đang nằm trên giường bệnh chẳng còn nhịp thở, đôi mắt cũng đã nhắm chặt lại nhưng người đàn ông đó cứ vậy mà lớn tiếng:

Haha! Ngay từ đầu ông không nên như vậy.

Đôi tay ấy hung hăn nắm mạnh vào phía cổ kia mặc sức bóp chặt bởi người đàn ông đó không biết ông Long đã chết rồi nên vẫn hành động như thế

Mắt trợn trắng lên trần nhà người đàn ông đó cứ vậy mà điên cuồng trong mới suy tư và hành vi của chính mình. Bỗng tiếng điện thoại vang lên khiến người đàn ông chợt tỉnh lại và hoang mang trước hành động của bản thân, đôi tay vừa mới nắm cổ ông Long không ngừng run rẩy, cơ thể lùi mạnh về phía sau và gương mặt đầy vẻ hoảng hốt, hoang mang đến mức miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Không! Không! Là ông bỏ mẹ con tôi, chính ông đã rời bỏ gia đình này nên ông phải nhận cái chết đó.

Sự hoảng loạn càng nhiều nhưng điều đó khi đạt đến kɧoáı ©ảʍ con người lại rơi vào sự mê muội và đắm chìm trong khao khát muốn được chạm vào, thể hiện cái mong muốn của chính mình.

- Haha! Nếu ông xem tôi như thằng con thực sự và quan tâm tôi như đứa con trai kia của ông thì có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hết thảy điều do sự tham lam của ông nên mẹ con tôi mới làm vậy.



Tôi bần thần sau khi hoàn thành mọi thủ tục nhận người để về an táng, đôi tay run rẩy cầm lấy tờ giấy báo tử dù biết bản thân không có mối quan hệ gì với người đàn ông đó nhưng cảm giác đau đớn của com tim cứ từng chút tiết ra, mắt trực trào muốn rơi lệ và sóng mũi cay xè.

Cố gắng bảo bản thân ổn nhưng quá khó. Lại lần thứ hai tiếp diễn nhưng chẳng phải điều tốt đẹp gì cả, nhìn phía hành lang bệnh viên phía trước cũng có rất nhiều khóc vì người thân, người họ yêu thương đã ra đi. Những tiếng gào thét vang lên, cái ngã khuỵu ra sàn bệnh viện rồi lại có người đã ngất đi khi nghe tin tức đó.

Đau! Bất lực! Hiện rõ trên từng nét mặt, từng giọt nước mắt. Câu nói đau lòng “Chúng tôi đã cố gắng hết sức” rồi tiếp theo cái ứ đọng là lời “Mình về nhà thôi, ông đã mệt mỏi nhiều rồi.”, “Yên nghỉ nhé!”.

Đang rơi vào suy tư của chính mình, những cảm xúc quặn thắt của lòng được tôi giữ lại cho mình nhưng khi nghe lời nói vang lên. Một cái bóng xuất hiện trước mặt tôi và tay không ngừng kéo tôi rồi hỏi:

- Lan Anh, ông ấy đâu rồi. Làm ơn! Nói cho dì biết đi. Làm ơn!

Sau lời nói uất nghẹn là cái khuỵu xuống trước mặt tôi. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi không tưởng tưởng được và cũng không ngờ dì ấy lại hành xử như vậy.

Từng tiếng khóc của bao lần kìm nén không chịu đựng được nữa rồi. Nó bộc phát mạnh mẽ, từng tiếng đau xé cả tâm của người nghe, tiếng động đó phá tan cái suy tư của tôi, hòa cùng sự ồn ào bên phía hành lang một màu u tối, đơn độc và đau lặng vang lên. Không ai nói một lời, chỉ có tiếng khóc.

Tôi cũng ngồi xuống cùng dì ấy, ôm chặt dì vào lòng. Bởi tôi biết dì Loan chính là người phải chịu đựng nhiều cú sốc và nỗi đau nhất. Nếu tôi đau một có lẽ dì ấy đau đến mười lần. Mỗi lần như một nhát dao tiến thẳng đến tim mà chẳng hề thăm dò hay chậm tay lại cứ vậy mạnh mẽ đâm mạnh mà chẳng nề hà, suy nghĩ.

Và dì ấy đã phải chịu đựng, chịu cảm giác như thế không một tiếng kêu la, không một sự khổ sở hiện lên mặt vì sự giấu mình quá mức tài giỏi nhưng cảnh giới của sự phá vỡ chính là hàng ngàn con ong vỡ tổ, bao cảm giác vỡ vụn và mặc cho những điều xung quanh cứ vậy mà sóng ồ ạt kéo về. Chẳng rút đi cứ vậy ứ đọng.

- Dì ơi! Con đưa dì đi gặp chú ấy nhé.

Chẳng phải là chú ấy gặp dì mà hiện tại chỉ có dì ấy mới có thể găp được chú, được ngắm nhìn chú lần cuối cùng.

Câu nói đó chính dì cũng đã hiểu được kết quả của vấn đề. Điều không muốn cũng ngờ đến cũng đã lần lượt xuất hiện và cái ngất đi đã xảy ra. Nhưng có lẽ chính nó là cách tốt để khiến dì không nặng lòng suy nghĩ nữa.



Hai thân hình nhỏ nhắn một lớn một trẻ ôm nhau đã được người đàn ông núp phía sau bức tường trông thấy. Tay nắm chặt đến mức nỗi đầy gân xanh, rất muốn đấm mạnh vào tường như lực kìm lại và gương mặt khó chịu, bất lực hiện hữu.

Rất muốn chạy lại ôm, rất muốn được dỗ dành nhưng không được. Ngàn lần nếu anh chạy đến có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được câu trả lời thật sự. Nếu anh xuất hiện chắc chắn sẽ khiến mọi công sức đổ sông, đổ biển từ bao giờ. Anh âm thầm trở lại nhưng cũng sẽ đi nhanh. chỉ có thể âm thầm ngắm, chỉ có thể lén lút nhìn người mình nhớ thương từ xa như vậy.

- Đi thôi

Một bàn tay đặt lên vai anh và sau đó kéo mạnh anh đi lên chiếc ô tô đen kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »