Chương 54: Ngoại truyện

Ve trên cây kêu râm ran làm người sầu não. Nhưng bên trong lớp học lại im lặng như tờ, một cô gái trẻ tuổi

mặc trang phục màu đỏ đang đứng nói trên bục giảng.

Đấy là một ngày hè cuối tháng sáu, còn nơi đây là một trường cao đẳng trung học ở thành phố Tần.

Thời gian này vốn là lúc học sinh vừa kết thúc kỳ thi cuối chỉ hận không thể bung lụa, nhưng giờ đây, trong căn phòng có thể chứa ba trăm người

lại chật ních.

Đa phần ở đây đều là nữ sinh, cũng xen lẫn vài cậu nam sinh, còn một bộ

phận khác chính là lãnh đạo trường và giáo viên giữ trật tự.

Đứng trên bục giảng chính là Cao Ca – người tuyên truyền chống xâm hại.

Năm năm trước, Cao Ca kiện thắng con nhà giàu Triệu Bân, vụ án này đã

đưa đến sự chú ý rộng rãi khắp thành phố Tần, vào lúc chưa công bố bản

tuyên án, trong đại học thành phố Tần có không ít học sinh tự nguyện lên phố kêu gào vì Cao Ca, hầu như người dân thành phố Tần đều biết đến cô. Cũng vào năm năm trước, sau khi Cao Ca thắng kiện, cô liền bước lên con đường thuyết giảng chống xâm hại.

Những năm gần đây, dấu chân của Cao Ca trải rộng từ nam ra bắc, những

buổi diễn thuyết có không dưới trăm buổi, mới đầu là không ai biết đến

phải tự trả tiền hành động, còn giờ đây, Cao Ca đã thành lập nên một tổ

chức chống xâm hại của riêng mình, có mười hai người tuyên truyền giảng

giải, còn có cả phía truyền thông hợp tác nữa, vào tháng năm năm nay,

hiệp hội phụ nữ thành phố Tần còn biểu dương cô.

Lần diễn thuyết này, thật ra cũng do trường học cố thúc đẩy lắm mới

được, vì giờ đây Cao Ca rất bận, thời gian cũng không dư nhiều. Kỳ thực

thời gian này không hề thích hợp, đã có rất nhiều học sinh nghỉ học đi

du lịch cả rồi, bọn họ còn lo liệu có lấp kín được phòng hay không, kết

quả nửa tiếng trước giờ khai mạc, nơi đây đã không còn một chỗ ngồi.

Vì an toàn nên trường học không cho phép thêm người vào sân nữa.

Cao Ca trên bục giảng so với năm năm trước đã trưởng thành hơn rất

nhiều, lúc này cô đã kết thúc phần lớn nội dung bài giảng, chỉ còn lại

phần đặt câu hỏi cuối cùng, cô vừa tuyên bố thì lập tức có không ít cánh tay giơ lên. Cao Ca gọi hai người, đều là những câu hỏi rất thường gặp, chị có sợ không? Danh tiếng phải làm thế nào? Cao Ca đều trả lời cả.

Đến câu hỏi cuối cùng, Cao Ca đứng tại chỗ nhìn, cuối cùng trông thấy

một cô bé rất xinh xắn, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trông rất

cấp thiết. Cao Ca nói với cô ấy, “Em nào.”

Cô bé nhanh chóng cầm lấy micro, nhìn xung quanh rồi nói, “Chị có hối

hận không? Nếu chị không báo cảnh sát thì chị có thể sẽ yên ổn tốt

nghiệp, tìm việc làm, làm một người bình thường. Chứ không phải đi đến

đây, chia sẻ những điều ấy với chúng em. Em biết điều này rất vĩ đại,

cũng rất cần thiết, nhưng chị có hạnh phúc không?”

Đây là lần đầu tiên Cao Ca gặp phải câu hỏi này, lúc truyền giảng gần

như mọi người đều tập trung vào nội dung cưỡиɠ ɧϊếp, dĩ nhiên cũng có

người cảm thấy hứng thú với tâm lý quá trình mà cô đã trải qua, nhưng

hỏi cô có hối hận không thì lại là người đầu tiên.

Cao Ca không khỏi đưa mắt nhìn cô nữ sinh, ánh mắt của cô gái ấy vô cùng trong suốt đơn thuần, cô ấy nói, “Em... không có ý mạo phạm chị, chỉ là em thấy đau lòng quá. Em biết chị nói đúng, nhưng có lúc, im lặng cũng

sẽ bảo vệ mình.”

Rất rõ ràng, câu hỏi này cũng đã khiến nhiều người cảm thấy hứng thú, có không ít người nhìn lên Cao Ca.

Trái lại Cao Ca lại mỉm cười, khi cô cười lên trông rấ đẹp, cộng thêm bộ đồ đỏ mặc hôm nay lại càng rực rỡ hơn, cô nhìn cô bé ấy trước rồi nói,“Chị rất cám ơn vì em đã đau lòng, nhưng chị rất ổn. Những lời này cũng

không phải cổ vũ bản thân, mà là một kiểu giãi bày trạng thái bản thân.

Đúng thế, báo cảnh sát sẽ khiến chị mất đi rất nhiều thứ, danh tiếng,

bạn bè, cuộc sống yên tĩnh. Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu không báo cảnh

sát thì chị sẽ mất điều gì. Im lặng sẽ bảo vệ được mình, đồng thời cũng

giam cầm mình. Chị sẽ đánh mất bản thân, sẽ bị hủy hoại, chị sẽ trở

thành một người dù nhìn bên ngoài là bình thường nhưng trong lòng đã tự

động trục xuất bản thân. Lựa chọn của mỗi một người sẽ không giống nhau, chị cũng không cho rằng tất cả mọi người đều phải đứng lên, nhưng đối

với chị mà nói, những điều ấy là quan trọng hơn. Không phải vì bây giờ

chị sống rất tốt mà nói như thế, mà bởi vì chị đã từng là người như vậy

nên mới sống tốt.

Còn về hạnh phúc, được sống chung với người yêu được gọi là hạnh phúc

đúng không? Vậy thì hôm nay rất hợp để trả lời rằng, chị hạnh phúc. Bởi

vì, hôm nay chính là ngày chị kết hôn, cũng vì vậy mà cố ý mặc bộ đồ màu đỏ này. Bây giờ, có một chiếc xe đang đậu ở ngoài cổng chờ chị, đợi chị trả lời xong hết tất cả những câu hỏi này, chị sẽ ngồi lên đó để đi gặp chú rể của mình. Mà chú rể chính là luật sư đại diện lúc trước của chị, em nhìn xem, giờ đây rất hợp để nói một câu, đó là cuộc sống khép lại

một cánh cửa sổ thì chắc chắn sẽ vì bạn mà mở một cánh cửa sổ khác. Cánh cửa sổ này rất tốt, chị rất thích.”

Cô dứt lời, có lẽ vì nhắc đến Tống Phỉ nên mặt hơi đỏ, bên dưới đã có

rất nhiều thính giả kích động, có lẽ chẳng ngờ rằng lại trùng hợp như

thế, gặp phải ngày kết hôn của Cao Ca.

Cao Ca cười nói với họ, “Nếu vào lúc bình thường thì chị rất hy vọng

được giao lưu nhiều hơn với các em, nhưng hôm nay phải xin lỗi rồi, thời gian không đủ, chị phải đi trước vậy. Cám ơn các em đã đến.”

Cô vừa nói xong, chẳng biết là ai cất giọng la lên, “Tân hôn vui vẻ!”

Sau đó liền có không ít người hét lên theo, “Tân hôn vui vẻ.” Giọng

thiếu niên thiếu nữ trong vắt tươi trẻ, nghe rất xuôi tai, Cao Ca lại

cám ơn mọi người rồi mới xách đồ, đi về phía Lâm Thiến Thiến đang chờ ở

cửa.

Lúc gần đến nơi, chợt có một nam sinh hô lên, “Sớm sinh quý tử!” Nhất

thời, trong phòng học vang vọng đầy tiếng cười. Suýt nữa Cao Ca đã trẹo

chân, may mà có Lâm Thiến Thiến đỡ cô.

Xe được phép lái vào sân trường, hai người nhanh chóng lên xe.

Đây là xe đa dụng nên không gian bên trong khá rộng, Lâm Thiến Thiến vừa trách móc vừa đưa áo cưới đã chuẩn bị cho Cao Ca, “Cậu đúng thật là,

hôm nay là ngày gì rồi mà còn nhận diễn thuyết thế? Thời gian căng quá

đấy.”

Cao Ca vừa cởϊ qυầи áo vừa nói, “Không phải mới mười giờ thôi sao? Hôn

lễ là mười hai giờ mà, không sao đâu. Bên kia đã chuẩn bị xong chưa?”

Cao Ca nói rồi nhận lấy áo cưới mặc vào người. Sau đó ngồi xuống, thợ

trang điểm ngồi ở đằng sau lập tức đến, bắt đầu trang điểm giúp cô, một

người khác thì làm tóc cho cô.

Lâm Thiến Thiến tranh thủ trả lời cô, “Xong hết cả rồi, Tống Phỉ đã đến

nhà cậu rồi đấy, bọn họ đi chậm lắm, chúng ta đi nhanh lên là có thể đến kịp mười rưỡi để đón dâu.”

Cao Ca khen cô nàng, “Mình biết cậu đáng tin nhất mà.”

Lâm Thiến Thiến nghe thế thì bật cười, “Được rồi, không phải lần trước

cậu cũng vội chạy ngược xuôi chuẩn bị cho hôn lễ của mình sao?” Nửa năm

trước Lâm Thiến Thiến đã kết hôn, Cao Ca đặc biệt chạy về làm MC.

Cao Ca nói, “Đó là điều hiển nhiên rồi.” Vừa nói cô vừa cầm tay mình,“Ôi, hôm đó cậu có căng thẳng không thế? Sao tay mình lại lạnh vậy chứ.”

Lâm Thiến Thiến đưa tay ra sờ, đúng thế nhỉ? Trời nóng bức thế này mà

tay lại lạnh cóng. Cô nàng vừa giúp Cao Ca làm ấm vừa nói chuyện để cô

thả lỏng tâm tình, “Lúc đầu sẽ có căng thẳng, nhưng sau khi anh ấy kéo

tay mình thì không còn nữa. Cảm thấy mọi thứ đều đã có anh ấy, cậu yên

tâm đi, cậu cũng sẽ vậy thôi.”

Vậy ư? Cao Ca nghĩ đến Tống Phỉ, hẳn sẽ vậy rồi, lúc nghĩ về anh đều chỉ thấy an toàn.

Xe chạy đến nhà Cao Ca hết hai mươi phút. Mẹ Cao và dì giúp việc, còn cả các phù dâu đang đứng chờ, vừa thấy cô là đồng loạt vỗ ngực, “Cuối cùng cũng không trễ giờ, chị nói xem cái con nhỏ này ấy, lúc nào cũng vội

vội vàng vàng, làm tôi sốt sắng cả buổi sáng.”

Vừa nói xong thì có người gõ cửa.

Có người ở bên ngoài la lên, “Đến đón dâu!”

Ngay tức khắc cả phòng rối hẳn lên, Lâm Thiến Thiến vội đẩy Cao Ca vào

trong phòng, để cô ngồi yên trên giường đã sắp xếp sẵn, phù dâu bên

ngoài đã bắt đầu đưa ra đề thi. Mấy cô nàng này đều là ở văn phòng luật

sư, đều là đồng nghiệp với phù rể cả, vào lúc này đang còn đối chọi gay

gắt, miệng lưỡi hai bên đều không tệ, qua lại ba bốn hiệp mà vẫn chưa

phân thắng thua được, Lâm Thiến Thiến cũng sốt ruột, thấp giọng nói,“Làm ồn lên thế làm gì, mau để chú rể vào đi.”

Kết quả vào lúc này lại nghe thấy giọng Tống Phỉ nói, “Bên trong mở cửa thì tiền thưởng cuối tháng tăng gấp đôi.”

Nhất thời trong phòng náo nhiệt lên hẳn, chưa đến năm giây, Tống Phỉ đã

xuất hiện trước mặt Cao Ca. Năm nay người đàn ông này đã ba mươi ba, vào độ tuổi có sức quyến rũ nhất, anh bước đến thu hút ánh mắt của Cao Ca,

rõ ràng vẫn chưa kéo tay nhưng bao căng thẳng đã quên hế.

Tống Phỉ đứng trước mặt cô, trong tiếng ồn ào của đám quỷ bên cạnh, anh

quỳ một chân xuống, vươn tay ra với cô, “Cao Ca, anh đến cưới em về

nhà.”

Cao Ca không nén nổi đôi mắt ươn ướt.

Cô đưa tay qua, người đàn ông dùng lực kéo cô đến gần, hai người đứng

chung với nhau. Tống Phỉ đưa cô ra phòng khách, làm lễ với mẹ Cao rồi

thì dựa theo tập tục, anh ngồi xổm trước mặt Cao Ca, cõng Cao Ca lên đưa cô xuống lầu. Bờ vai anh vừa rộng lại dày, Cao Ca nằm bò trên đó rất

vững vàng, vào lúc người khác không để ý còn nói nhỏ, “Có mệt không

anh?” Tống Phỉ trả lời anh, “Cõng em thì làm gì có chuyện mệt?”

Hôn lễ chính thức được cử hành ở tòa cao ốc thành phố Tần.

Vì quan hệ của bố Tống Phỉ nên kích thước không lớn lắm, mời đến hầu hết là người thân bạn tốt. Bố mẹ Tống Phỉ đều đến cả, phía Cao Ca lại chỉ

có mẹ cô tham gia. Hai năm trước bố cô Cao Vu Thành có liên lạc, cũng đã nói chuyện kết hôn với ông, Cao Vu Thành gửi cho Cao Ca mười nghìn tệ

nhưng lại từ chối đến, chỉ nói với Cao Ca, “Con rể là luật sư Tống là

được rồi, nhưng bố không có mặt mũi nào gặp cậu ấy, bố không đi đâu.Con

nhớ chăm sóc mình đấy.”

Hình thức hôn lễ gần như là cố định không đổi, đầu tiên hai người tay

trong tay bước vào lễ đường, tiếp đến là người chứng hôn phát biểu,

tuyên thệ hôn lễ, trao nhau tín vật, sau đó mới là lúc cô dâu chú rể đọc diễn văn.

Tống Phỉ dùng tay phải nhận lấy micro, còn tay trái vẫn nắm Cao Ca không buông. Anh nhìn một lượt người bên dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại

trên mặt Cao Ca, “Tôi biết, hôn lễ mà đọc diễn văn thì phải cám ơn rất

nhiều người, cám ơn mọi người đã đến chơi, cám ơn bố mẹ đã nuôi dưỡng

con, cám ơn mọi người đã chúc phúc, tôi và Cao Ca đều không quên những

điều ấy. Nhưng hôm nay người tôi muốn cám ơn nhất, chính là vợ tôi Cao

Ca. Cám ơn em đã dũng cảm kiên cường, nếu không chúng ta sẽ không thể

gặp được nhau; cám ơn em luôn tin tưởng anh, nếu không chúng ta sẽ không thể nào hiểu nhau được; cám ơn em luôn kiên trì cố gắng, nếu không

chúng ta sẽ không thành công. Điều anh muốn cám ơn em nhất là, cám ơn em đã đến, đó là món quà tuyệt nhất trong cuộc đời anh. Cao Ca, anh muốn

cùng em mãi mãi đến già, anh muốn buổi sáng thức dậy có thể thấy gương

mặt đang say nồng của em, anh muốn lúc làm việc có em cùng bầu bạn, anh

muốn trong mỗi một giai đoạn của đời mình luôn có em ở đây, anh muốn khi chúng ta già đi, vẫn có thể cầm tay trao môi hôn. Cao Ca, em có đồng ý

không?”

Cao Ca đứng nơi đó, nhìn người đàn ông thâm tình này mà run lên, nhưng

cô không muốn khóc, cô chỉ muốn cười, là nụ cười phát ra từ đáy lòng,

cũng chẳng đợi MC đưa micro đến mà nói luôn, “Em đồng ý, anh Phỉ.”

- Kết thúc -