Dư Thính chậm rãi chạy ra ngoài từ cửa sau, hành lang yên tĩnh chỉ có mình Yến Từ đang đứng, trong phòng học là âm thanh đọc sách lanh lảnh, cậu không nói chuyện, đứng sát vào tường, rũ mắt nhìn sách, lông mi rũ xuống che đi ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Dư Thính sợ bị giáo viên phát hiện, thân thể nhẹ nhàng di chuyển đến trước người Yến Từ, sau đó ngẩng đầu, ngón tay búng một cái lên sách của cậu.
Sách giáo khoa bỗng nhiên nhiều thêm một khuôn mặt, đôi mắt long lanh, sợi tóc nghịch ngợm dán sát vào hai bên gương mặt.
Yến Tư sửng sốt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Dư Thính không thể tưởng tượng được, thấp giọng: “Yến Từ, tớ đổi kiểu tóc rồi nha, cậu thật sự không nhận ra tớ sao?”
Ánh mắt Yến Từ chuyển động, phát hiện cô quả thật đã cắt tóc ngắn.
Rất xinh đẹp, giống như công chúa trong truyện cổ tích mà bà nội từng cho cậu xem, kiểu tóc của cô y hệt kiểu tóc của nàng công chúa đó.
Nhưng mà ——
Nàng công chúa kia không xinh đẹp bằng cô.
Nhịp tim Yến Từ mất khống chế, ngón tay dùng sức, móng tay gần như đâm vào sách.
Dư Thính không nhìn thấy, ỷ vào cậu thân cao chân dài, công khai đứng bên cạnh cậu, tránh đi tầm mắt giáo viên, sau đó nói: “Tớ chờ cậu lâu rồi, sao cậu lại đến muộn vậy?”
Yến Từ chỉ chỉ chính mình, ánh mắt mê mang, giống như là đang tự hỏi sao Dư Thính lại chờ cậu.
“Đúng vậy, tớ đang đợi cậu.” Cô vuốt mái tóc ngắn của mình, “Cậu xem, tớ và cậu đều cắt tóc ngắn rồi, đẹp không?”
Yến Từ nghiêm túc đánh giá, gật đầu.
Cậu không gật đầu còn đỡ, gật đầu một cái, Dư Thính thấy có chút buồn bực: “Nếu cậu thấy đẹp, vậy tại sao khi nãy lại không nhìn tớ?”
Yến Từ bị hỏi, gương mặt sững sờ.
“Rất khó coi hả?” Dư Thính cắn môi, không nhịn được nghi ngờ có phải dì Tô khen cô chỉ để cô vui hay không.
Yến Từ lấy bút ra, viết từng nét: ‘Đẹp.’
Dư Thính lập tức nở nụ cười: “Vậy cậu thích không?”
Ngòi bút Yến Từ dừng lại.
Màn đen của mực nước chậm rãi lan rộng trên trang sách.
Cậu thích.
Nhưng lại không dám thích.
Lông mi Yến Từ khẽ run, dùng bút vẽ lên sách.
Một người tóc ngắn và một người tóc dài, bởi vì bút không có nhiều màu sắc rực rỡ, cho nên Yến Từ đã viết chữ ‘lục’ trên đỉnh đầu của người tóc dài.
Hai người tay trong tay, tươi cười ngốc nghếch.
Dư Thính lập tức bị chọc cười, cầm lấy cây bút chỉ vào người que diêm kia, đang muốn viết tên Yến Từ thì đột nhiên dừng lại.
“Chữ Yến viết như thế nào?”
“...”
Cậu bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, bàn tay ấm áp đột nhiên cầm lấy tay phải đang cầm bút của Dư Thính, giữ lấy tay cô chậm rãi viết tên mình xuống.
Một to một nhỏ, một đứng một ngang, thong thả mềm nhẹ viết ra một chữ Yến trên giấy.
Yến Từ cong eo xuống thấp, thấp đến mức Dư Thính có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cậu.
Thật là đẹp.
Cô chưa bao giờ biết là ngũ quan của con trai lại đẹp đến mức có thể dùng hai từ tinh xảo để hình dung.
Lòng bàn tay cậu rất to, rất mỏng, dính sát vào mu bàn tay cô.
Dư Thính lập tức cứng đờ, sớm đã vứt chuyện ban nãy ra sau đầu.
Chữ Yến đã viết xong.
Lúc này Dư Thính mới chú ý đến những nét chữ tinh tế của cậu trên sách, sau mỗi đề mục đều có đánh dấu, hiển nhiên đều là để làm bút ký.
Mà hai cái hình vẽ cùng chữ Yến xiêu vẹo đã phá hoại trang sách đẹp đẽ.
Cậu tuyệt đối không phải là loại người giống như những người khác đã đánh giá.
Cậu rất sáng lạn, chẳng qua khe hở quá tối, làm cho những tia sáng kia không cách nào xuyên ra bên ngoài, cũng làm cho những đôi mắt bên ngoài không nhìn thấu được bên trong.
Dư Thính ngẩng đầu lên: “Yến Từ, nếu cậu dạy tớ viết, vậy tớ sẽ dạy cậu phát âm tên của cậu.”
Tay Yến Từ trượt xuống một khoảng nhỏ không dễ thấy.
Dư Thính quyết tâm hừng hực: “Cậu xem cậu làm bút ký ngữ văn tốt như vậy, nếu có thể nói chuyện lưu loát, nói không chừng có thể tham gia diễn thuyết vào ngày chào đón học sinh mới nha.”
“Nào, cậu nói theo tớ, Yến, Từ.”
Dư Thính kéo tay Yến Từ đặt lên cổ cô, “Chú ý phát âm của tớ, Yến, Từ.”
Lòng bàn cậu cảm nhận rõ sự chuyển động ở cổ.
Đối với Yến Từ mà nói, cậu chạm được vào âm thanh, chỉ âm thanh thuộc về Dư Thính.
Giáo viên cũng đã chú ý tới tình huống bên này.
Dư Thính an phận một chút, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Yến, Từ, hai chữ này rất dễ phát âm, cậu nói thử đi.”
Ánh mắt Yến Từ lập lòe, nay khi tiếng chuông ra tiết vang lên, mới chậm rãi mở miệng ——
“Thính… Thính.”
Hai chữ mềm mại cọ qua tai.
Trong phút chốc, thế giới bỗng nhiên yên tĩnh, cô chỉ nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cậu, còn có âm thanh do cậu phát ra.
Thính Thính.