Chương 21

Cuối cùng chọn nhặt nửa ngày, Yến Từ đã mua được hai củ khoai tây và một bịch rong biển nhỏ.

Cậu đi đến gian hàng bán thịt, lấy tiền ra, chỉ vào hai miếng thịt sườn nhỏ.

Rau đã mua xong, thịt cũng mua xong, hai người men theo đường cũ đi về nhà.

Thời điểm đi ra ngoài Dư Thính vẫn như cũ túm lấy góc áo Yến Từ, lần này cô nhẹ nhàng hơn nhiều, thỉnh thoảng lướt nhìn các gian hàng.

"Yến Từ, bên này có người bán kẹo bông gòn." Nói xong liền nuốt nước miếng.

Cơ thể Dư Thính không tốt, đầu bếp trong nhà đều dựa theo khẩu phần ăn nghiêm khắc mà chế biến. Bình thường muốn ăn vặt cũng phải lén ăn, chưa bao giờ được ăn kẹo bông gòn hay tàu hủ thúi.

Ánh mắt của cô có dùng cụm từ trông mòn con mắt để diễn tả.

Yến Từ liếc mắt, rất nhanh thu hồi tầm mắt, dẫn Dư Thính đi lại đó, chỉ vào bên trong: "Muốn vị nào?"

"Vị sơn trà."

Yến Từ đầu, lấy 5 xu mua một cây.

Dư Thính xé mở bọc nilon bên ngoài, kẹo bông vừa ngậm vào miệng là tan ngay, có vị sơn trà chua ngọt, ngon đến nỗi không nói nên lời.

Ước mơ được như ý nguyện, Dư Thính lập tức vui vẻ hơn rất nhiều: "Yến Từ, cậu không ăn sao?"

Yến Từ lắc đầu.



"Đúng rồi, hình như con trai không thích ăn ngọt."

Yến Từ lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, ánh mắt hơi trầm xuống, thần sắc cũng trầm xuống vào phần.

Không phải cậu không thích ăn, chỉ sợ vị kẹo trong trí nhớ bị hương vị khác thay thế.

Đó là lần duy nhất trong cuộc đời cậu ghi nhớ một vật gì đó.

...

Yến Từ làm cho Dư Thính món khoai tây hầm xương sườn.

Nhà rất nhỏ, mùi thơm của món ăn thoang thoảng.

Vốn dĩ Dư Thính không đói bụng, kết quả bị mùi thơm này làm cho thèm thuồng.

Một người chờ đợi rất nhàm chán, quyết định đi vào phòng bếp nhìn Yến Từ nấu cơm.

Thiếu niên chuyên chú rửa sạch rong biển, mười ngón tay thon dài bị nước lạnh làm cho đỏ ửng, vô ý lộ ra vài phần gợi cảm.

"Yến Từ, cần tớ giúp cậu không?"

Cậu lắc đầu.

"Ồ." Dư Thính ăn không ngồi rồi, đứng bên cạnh nhìn cậu bận rộn.

Yến Từ lấy một cái nồi khác chuẩn bị làm món canh rong biển trứng gà.



Động tác trôi chảy, rất nhanh đã làm xong.

Xương sườn khoai tây được hầm thơm phức, canh rong biển cũng thế, hương vị màu sắc đầy đủ.

Dư Thính không nhịn được, lập tức ăn hai chén cơm.

So với Dư Thính thì Yến Từ ăn rất chậm.

Toàn bộ thịt sườn đều không chạm vào, đều để lại cho Dư Thính, cô không thích ăn canh cà rốt, Yến Từ đều gắp cho mình.

Cuối cùng Dư Thính cũng ăn no căng, cảm thấy thỏa mãn liếʍ liếʍ khóe môi.

Yến Từ bỗng nhiên đứng dậy, đi vào phòng bếp lấy một lọ Yakult đặt trước mặt cô, ngồi xuống tiếp tục ăn nửa chén cơm còn lại.

Dư Thính ngoan ngoãn uống hết lọ Yakult.

Cô uống rất có nhịp, rũ mắt quan sát chất lỏng di chuyển trong ống hút, giống như bạn học nhỏ.

Yến Từ không nhịn được chú ý.

Đột nhiên cảm thấy cô cũng không phải rất khó nuôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Từ: Dễ nuôi, nhưng tốn tiền.