Kết thúc tiết học, Dư Thính đi toilet dặm lại son môi.
Chưa kịp vào cửa đã nghe âm thanh ầm ĩ đứt quãng truyền ra, ngẫu nhiên có tên Dư Thính xen vào trong mấy câu mắng chửi.
“Bề ngoài không ra gì nhưng thủ đoạn câu dẫn đàn ông chơi đến thành thạo a.”
“Hạ Thất Tịch, cô nghĩ cô có tư cách giành đàn ông với Dư Thính sao?”
Dư Thính lập tức đi vào, ba nữ sinh vây quanh dồn Hạ Thất Tịch ở trước bồn rửa tay, trong số đó còn có người giật tóc cô, khuôn mặt non nớt đau đến vặn vẹo.
Toilet chỉ có vài người ra vào, tất cả đều không dám đυ.ng vào vũng nước đυ.c này nên hờ hững rời khỏi đây.
“Tô Anna, cậu đang làm gì?” Dư Thính liếc nhìn bộ dạng khốn đốn khổ sở của Hạ Thất Tịch, nhíu mày.
Tô Anna quay đầu lại, ngẩn người, lập tức thu lại vẻ ương ngạnh, nụ cười có ba phần nịnh nọt: “Dư Thính, tớ giúp cậu…”
“Cậu giúp tôi? Cậu giúp tôi cái gì?” Dư Thính ngắt lời, “Cậu dám dùng tên tôi đi gây sự khắp nơi, người khác không biết còn tưởng tôi xúi giục cậu mất.”
Cha Tô Anna tự thành lập một công ty nhỏ, có một hạng mục hợp tác với Dư gia, nếu có thể hợp tác cùng Dư gia, trong nhà sẽ nhiều thêm không ít tiền bạc.
Bởi vậy Tô Anna thường xuyên lấy lòng Dư Thính.
Dư Thính thấy phiền, không nghĩ tới cậu ta sẽ ‘nhiệt tình’ giúp cô dạy dỗ Hạ Thất Tích.
Nửa thân trên của Hạ Thất Tịch ướt sũng, tóc dính sát vào gương mặt.
Cô cắn chặt môi, hai mắt đỏ ửng.
Dư Thính nhướng mày, thầm mắng đồ yếu đuối.
Cuối cùng đi đến trước mặt Tô Anna, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương nắm lấy cái ót cậu ta, dùng sức ấn vào bồn rửa tay ngập nước.
Chuyện vừa xảy ra khiến cho Hạ Thất Tịch cùng những người xung quanh trừng to mắt.
Tấm gương sạch sẽ phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ, cánh tay nhỏ nhắn nhưng sức lực không nhỏ.
Tô Anna không ngừng giãy giụa, tay chân quơ lung tung lộ vẻ khốn đốn.
Người bên cạnh không dám ngăn cản, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Rầm ——
Dư Thính kéo người lên.
Cô nhìn vào gương, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi nuôi chó đều phải nhìn xem chúng có nghe lời hay không! Cậu chưa được sự cho phép của tôi, làm sao dám lấy tên tôi tuỳ tiện cắn người?”
Tóc tai Tô Anna hỗn độc, môi xanh tím, bàn tay chống đỡ cơ thể run nhè nhẹ.
Lúc này Dư Thính mới nhớ đến phải thể hiện mình là một người tốt.
Cô chậm rãi buông Tô Anna ra, cúi người rửa tay: “Nhà của chúng tôi là làm ăn, không phải từ thiện, cha cậu có thể cùng chị tôi hợp tác đều hoàn toàn nhờ bản lĩnh của ông ấy; nếu không chiếm được tức là tài năng không bằng, cho nên cậu có ra sức lấy lòng tôi cũng vô dụng, sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy cậu rất phiền.”
Tô Anna nào dám cãi lại.
Cô ta không cam lòng nhéo đầu ngón tay, cuối cùng mặt mày xám xịt rời khỏi toilet.
Hạ Thất Tịch đáng thương vẫn chưa rời đi.
Dư Thính vừa thấy gương mặt này đã muốn nổi giận, nếu không phải trên đỉnh đầu cậu ta có bốn viên đá, cô mới không thèm quan tâm đến tiểu bạch hoa này.
“Cảm, cảm ơn cậu…”
Dư Thính: “Phiền chết đi được, cậu khóc lóc cái gì, làm như tôi bắt nạt cậu không bằng.”
Hạ Thất Tịch khóc nức nở: “Xin… Xin lỗi.”
Dư Thính không nhịn được trợn mắt: “Người khác bắt nạt cậu thì cậu cứ đánh lại, hai tay để làm kiểng à?”
Cô lắc đầu: “Vất vả lắm tôi mới thi vào trường này, nếu gây chuyện sẽ bị đuổi học.”
Dư Thính không để ý: “Có sao đâu, thành tích của cậu không phải tốt lắm sao? Học ở đâu chả được.”
Hạ Thất Tịch nhu nhược nói: “...Tiền thưởng ở đây cao.”
“...”
Dư Thính cứng họng, từ trên cao nhìn xuống, nhớ tới gia cảnh của Hạ Thất Tịch rất không tốt, nghe Cố Song Song nói ngày nghỉ Hạ Thất Tịch phải đứng ở ven đường phát tờ rơi.
Cô lớn lên trong nhung lụa, tuy chưa bao giờ được nghèo nhưng miễn cưỡng hiểu được đôi chút.
—— có một loại người, sẽ vì cái ăn mà khom lưng.
Đầu tóc Hạ Thất Tịch ướt nhem, nước chảy xuống vào trong cổ áo làm cho quần áo dính sát vào cơ thể.
Dư Thính mất kiên nhẫn kéo kéo khoé miệng, đưa khăn tay của mình qua: “Cho cậu, lau đi.”
Khăn tay tơ lụa được chế tác tinh xảo, liếc qua một cái cũng đủ biết giá tiền bằng mấy tháng sinh hoạt của người nghèo.
Hạ Thất Tịch không dám nhận, lên tiếng từ chối: “Không cần, sẽ làm dơ khăn của cậu.”
Dư Thính lại trợn mắt: “Cậu có phiền không nha? Khăn tay được sản xuất nhằm phục vụ cho nhu cầu của con người, nếu không tôi mua nó làm gì? Rảnh rỗi à? Mau cầm đi, còn lằng nhằng nữa thì tôi đánh cậu bây giờ.”
Đại tiểu thư nhéo nhéo khăn tay, ngữ khí hùng hồn.
Hạ Thất Tịch bị doạ sợ, nơm nớp lo sợ cầm lấy khăn tay lau sạch vệt nước.
Khăn tay có mùi thơm, dính nước vào mùi thơm càng đậm thêm.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Dư Thính.
Thành thật mà nói thì nhìn Dư Thính có vẻ rất ngoan, khi hung dữ trên khuôn mặt cũng không nét dữ tợn, chỉ lộ ra vài phần kiêu căng. Cô rất đẹp, cho dù kiêu căng cũng không làm người ta chán ghét.
Hạ Thất Tích biết Dư Thính không thích mình, so sánh với những con nhà giàu khác, sự chán ghét của cô hiện rõ trên gương mặt.
Hôm nay là lần đầu tiên Dư Thính chủ động giúp đỡ cô.
Điều này làm cô thấy rất ngạc nhiên.
“Dư Thính, tối hôm qua tớ nghe thấy cậu và Quý Thời Ngộ nói chuyện với nhau.” Nói xong, vô cùng cẩn thận quan sát cô.
Dư Thính lạnh nhạt: “Ồ, cho nên?”
Hạ Thất Tịch lấy hết can đảm nói: “Thật ra là giáo viên sắp xếp tớ và Quý Thời Ngộ chung một tổ học tập, chúng tớ không giống với những tin đồn bên ngoài, cho nên… Cậu đừng hiểu lầm, đừng bắt cậu ta ngủ dưới tầng hầm.”
Càng nói, âm thanh càng nhỏ lại.
Tâm trạng của Dư Thính trực tiếp xấu đi, khoảng cách giữa việc bĩnh tĩnh và tức giận chỉ là 0.
“Cậu là con rết à? Sao ở đâu cũng có một chân vậy.”
Dư Thính lười nói chuyện cùng cô, quay người rời đi.
Hạ Thất Tịch không dám lắm miệng nữa, sợ hãi rụt rè đi phía sau cô.
Hai người vừa bước ra tới cửa thì Quý Thời Ngộ vừa đi đến.
Đầu tiên cậu nhìn đến Dư Thính cao ngạo, sau đó chuyển ánh mắt đến Hạ Thất Tjch cả người chật vật, khuôn mặt lạnh xuống.
Quý Thời Ngộ vòng qua Dư Thính, cởϊ áσ khoác đồng phục phủ lên vai Hạ Thất Tịch, tri kỷ bảo vệ cô gái ở sau lưng, ngăn cản hai người tiếp xúc.
Khi rời đi, Quý Thời Ngộ để lại cho Dư Thính một ánh mắt, cái gì cũng chưa nói, lại giống như cái gì cũng đã nói.
Dư Thính trừng mắt, con hàng này nghĩ cô bắt nạt người của cậu ta?
Tức chết tức chết tức chết mà.
Dư Thính tức giận quay về lớp học, hung hăng kéo ghế ngồi xuống.
Sống lưng đυ.ng phải một vật mềm mại, Dư Thính quay đầu trừng mắt, phát hiện Yến Từ vẻ mặt vô tội, tay trái chưa kịp rút lại bị kẹp giữa lưng ghế và bàn.
Cô dùng sức rất lớn, ngón tay thiếu niên bị kẹp đến đỏ bừng.
Dư Thính sửng sốt, vội vàng xê dịch ghế về phía trước.
Thiếu niên tính tình tốt rút tay về, không nói gì mà kéo bàn ghế lui về sau, chừa ra một khoảng trống lớn ở đằng sau Dư Thính.
Dư Thính: “...”
Dư Thính: “Tớ không cố ý, tớ chỉ đang tức giận.”
Dù sao đây cũng là công cụ người cấp SSR của cô, cô phải đối xử tốt một chút.
Yến Từ vừa nghe, lại lui về sau 1cm.
Dư Thính trầm mặc hồi lâu, bất mãn nói: “Cậu không hỏi tớ vì sao tức giận à?”
Hình như cô nghe được tiếng thở dài thì phải.
Sau đó thiếu niên cầm bút, viết ra mấy chữ: “Vì sao lại tức giận?”
Khoé môi Dư Thính rũ xuống, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Có nói với cậu cũng vô dụng, cậu cũng không biết cách dỗ tớ.”
Cô quay đầu, chừa lại cho Yến Từ một cái đầu xanh mượt.
Yến Từ nhíu mày, ánh mắt mờ mịt không biết nói gì, cuối cùng cúi đầu như có điều suy nghĩ, giống như là đang hạ quyết tâm, vô cùng căng thẳng.
Hôm nay đã hoàn thành hết nhiệm vụ, cộng với điểm số trước kia là được 20 tệ.
May mắn, chuyện Dư Thính bắt nạt Tô Anna xem như gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, là hành vi chính nghĩa nên không bị trừ điểm danh dự.