Chương 14

Quý Thời Ngộ thu hồi ánh mắt âm u, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.

Tuy rằng Quý Thời Ngộ là năm sao, nhưng không thể kiếm tiền ở chỗ cậu ta được, cuối cùng vẫn phải dựa vào Yến Từ.

Làm cách để giúp Yến Từ trở nên tốt hơn đây?

Tùy tiện tiếp cận sẽ làm cậu ta nghi ngờ, vậy…

“Dì Tô, dì giúp cháu làm hai rương nước trái cây đi.”

Dì Tô kinh ngạc nói: “Thính Thính muốn làm gì?”

“Đưa cho bạn học, gần đây bọn họ học tập rất mệt mỏi.”

Dì Tô vui mừng ra mặt: “Thính Thính thật hiểu chuyện, học được cách quan tâm bạn học rồi, bây giờ dì lập tức chuẩn bị.”

Tuy dùng cách này chủ yếu là để tiếp cận Yến Từ, nhưng được người lớn hiểu chuyện, cô vẫn có chút đắc ý.

Dư Thính cắn muỗng, phát hiện Quý Thời Ngộ đang nhìn cô.

Cô lập tức hiểu lầm, bực tới mức lông mi run rẩy, không tự nguyện đẩy ly sữa bò qua, “Này.”

Ly sữa bò nguyên chất, trắng y hệt đầu ngón tay cô.

Bỗng nhiên Quý Thời Ngộ nhớ tới lúc còn nhỏ, khi cậu mới đến đây tràn ngập sợ hãi, Dư Thính mặc váy công chúa xinh đẹp, chủ động đưa đồ uống trong tay cho cậu, làm cậu thấy được một tia ấm áp.

Thời gian trôi qua, tất cả đã thay đổi.

Quý Thời Ngộ bưng ly sữa lên nhấp môi, trong lòng gợn sóng.

Dư Thính mang theo hai rương đồ uống đến trường.

Sức cô không lớn ,tiện tay túm lấy hai bạn học cùng lớp hỗ trợ.

“Trời nóng, tớ mang đồ uống cho mấy cậu.”

Ngoại trừ Cố Song Song và Địch Nguyệt, Dư Thính không còn người bạn nào hết.

Tính tình cô kiêu căng, ai cũng không dám làm bạn với cô, đột nhiên hôm nay cô đem nước đến cho bạn học, ai cũng thấy ngạc nhiên.

Tuy là hơi kỳ lạ, nhưng bạn học trong lớp không ai dám không cho cô mặt mũi.

Hai rương vừa đủ cho học sinh trong sinh, cô cầm chai đồ uống cuối cùng cẩn thận đi đến trước bàn Yến Từ.

Cậu đang nhìn chằm chằm con ve trên cây ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động, ánh mắt thẳng tắp dừng trên mái tóc xanh mượt của Dư Thính.



Trong nháy mắt Yến Từ nhớ ra cô là ai.

Dư thính đặt đồ uống lên bàn cậu: “Này.”

Chai đồ uống này là nước trái cây được nhập khẩu, sẽ không giống loại nước trái cây mười mấy tệ mà người bình thường hay uống.

Cậu không nói lời nào, Dư Thính tiếp tục nói: “Tất cả bạn học trong lớp đều có phần, cậu giữ lại uống đi.” Nói xong ngồi xuống chỗ của mình.

Một giây sau, một bóng đen phủ xuống từ đằng sau.

Dư Thính ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trầm lặng như băng tuyết của thiếu niên.

Cậu chậm rãi đặt chai đồ uống lên bàn cô.

Cùng với âm thanh của chai được đặt xuống, tâm Dư Thính cũng trầm theo.

Lần đầu tiên cô có ý tốt với bạn học, nhưng, nhưng lại bị từ chối?

“Cậu không thích cái này?” Dư Thính chịu đả kích, không nhịn được hỏi nguyên nhân.

Yến Từ hạ khóe môi, không hiểu vì sao cô lại kích động như thế.

“Cậu viết ra đây, cho tôi ít nhất 3 lý do tại sao lại từ chối.”

Dư Thính không buông tha, xé một tờ giấy nháp đặt trước mặt cậu.

Sợ cậu không có bút, chủ động lấy cây bút màu hồng nhạt đưa cho cậu.

Yến Từ rũ mắt chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt, sau lại nhấc mí mắt lên.

“Cậu viết đi.” Dư Thính hết kiên nhẫn, bắt đầu ra lệnh.

Cô thật sự bá đạo.

Mấy vị bạn học bên cạnh không dám lên tiếng, ánh mắt đồng tình nhìn cậu bạn đáng thương thiếu cảm giác tồn tại này, cũng không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà lại bị đại tiểu thư dây dưa.

Một lát sau, Yến Từ thỏa hiệp.

Tay trái cầm bút, từ từ viết xuống ba chữ ——

‘Cậu không có.’

Chữ cậu rất đẹp, đường cong lưu loát không giấu được vẻ cứng cáp.

Dư Thính đọc xong lại không hiểu.

Cậu không có?



Cậu không có là ý gì?

Dư Thính trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ lại lời nói ban nãy của mình.

Đôi mắt cô trừng to, đặt cằm lên bàn học của cậu, nhìn vào hai mắt cậu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ý của cậu là… Tất cả bạn học đều có, chỉ có tớ không có?”

Yến Từ gật đầu.

Dư Thính không nghĩ tới tiểu đáng thương từ chối cô vì lý do này.

Cô lập tức bật cười.

Vừa lúc thiên thời địa lợi, một tia nắng theo ô cửa sổ chiếu vào đôi má lúm đồng tiền của cô, tựa như đang điểm xuyến thêm chút xinh đẹp trên khuôn mặt cô.

Hàm dưới Yến Từ căng chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng cứng đờ.

Cậu đọc không hiểu bộ mặt cảm xúc của con người, chỉ biết giờ phút này, khi nhìn thấy đôi má lúm của cô gái, nhịp tim không khống chế được đập nhanh hơn.

“Cậu uống đi, nhà tớ còn rất nhiều, cho cậu thì cậu cầm đi.”

Dư Thính đem chai đồ uống đặt lại trên bàn cậu.

‘Cậu không có.’

Cậu lặp lại ba chữ này trên giấy, viết thêm lần nữa ‘cậu không có’.

Không nhiều không ít, vừa vặn đủ ba lý do Dư Thính yêu cầu.

Dư Thính bĩu môi, đem trà hoa hồng trong bình nước đổ đi, sau đó mở chai đổ phân nửa nước trái cây vào bình, cuối cùng đem nửa chai còn lại đưa cho cậu.

“Vậy được rồi chứ? Toàn bộ bạn học trong lớp đều có.”

Yến từ nhấp môi như muốn nói gì đó, cuối cùng im lặng, miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy cậu uống một ngụm đi.”

Yến Từ do dự vài giây, cầm lấy chai đồ uống mở ra. Động tác có chút vụng về, ngón tay phối hợp không tốt lắm, Dư Thính thấy hơi ngứa mắt, dứt khoát đoạt lấy, mở nắp chai ra đưa cho cậu, “Cậu uống đi, cậu cao lớn như vậy mà đến cái nắp chai cũng vặn không ra.”

Yến từ im lặng nhận lấy, chậm rì rì uống một ngụm.

Dư Thính hài lòng.

Tiểu đáng thương nhận nước của cô cũng chính là nhận ý tốt của cô, sau nay chắc chắn sẽ không từ chối cô nữa.

Cô thỏa mãn quay lên, lấy sách giáo khoa chuẩn bị vào học.