- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
- Chương 3
Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
Chương 3
Khương Tri được Tống Duẫn Hành đưa tới biệt thự của Tống gia.
Vừa vào cửa lớn, Khương Tri mới phát hiện, nơi này rộng như sân vườn của các nhà trong thôn vậy. Có điều vườn hoa xung quanh đã được người ta cắt tỉa tỉ mỉ, không hề giống như mảnh sân vườn trồng rau của bọn họ.
Xe dừng ở tầng một, Tống Duẫn Hành ném chìa khóa cho quản gia, tay phải tự nhiên nắm lấy tay Khương Tri. Lúc chuẩn bị gõ cửa thì cửa đã bị người ở bên trong mở ra trước.
"Chú nhỏ!"
Kèm theo giọng nữ cao vυ"t, một cô gái tóc dài ngang vai tung tăng lao ra. Trong ngực Tống Y Y còn ôm một đống đồ ăn vặt, trên người mặt áo lông in hình nhân vật hoạt hình, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi tắn.
Vừa nãy cô nhóc ở trong phòng ngủ nhìn thấy chú nhỏ lái xe về liền vội vàng lao xuống dưới lầu. Lúc này nhìn một nam một nữ đứng trước mặt mình, biểu cảm của Tống Y Y cứng đờ, miệng nhỏ há hốc thành hình chữ "O", nhất thời kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ.
Chú nhỏ của cô lại dẫn theo một cô gái về nhà, đây là tình huống gì vậy.
Đại não của Y Y vẫn còn đang hết sức vận động. Đối với phản ứng như bị sét đánh của cô cháu gái, Tống Duẫn Hành khẽ nhướng mày theo thói quen, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nắm tay Khương Tri đi vào, thuận tiện đóng của lại, giọng điệu hờ hững: "Hôm nay cháu không đi học à?"
Tống Y Y nhắm mắt đáp bừa "vâng" một tiếng, vừa tò mò quan sát. Cô gái trước mặt này nhìn qua có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cô, chú ý tới bàn tay đang nắm lấy của hai người, ánh mắt bát quái mang theo tia lửa của cô lướt lên trên.
Đây chính là có biến rồi.
Tống Duẫn Hành nhíu mày, ngón tay không nặng không nhẹ ấn lên trán Y Y một cái, "Hỏi cháu đấy."
Y Y hừ một tiếng, ôm trán, mặt mày tủi thân giải thích: "Hôm nay cháu được nghỉ."
Chú ý tới ánh mắt soi mói không hề che giấu của cô ấy, Khương Tri siết chặt vạt áo, lòng bàn tay lạnh lẽo phủ đầy mồ hôi, thấp thỏm lo sợ chào hỏi.
Y Y ở trước mặt cô cười thân thiện, ánh mắt hơi có ý tứ sâu xa khiến Khương Tri âm thầm cảm thấy sợ hãi.
Tống Duẫn Hành cởϊ áσ khoác ra, lấy một đôi dép mới màu xanh để xuống bên chân cô. Cảm nhận được sự lo lắng của Khương Tri, anh âm thầm liếc mắt nhìn Tống Y Y, thuận miệng hạ giọng an ủi Khương Tri: "Đừng sợ, Y Y nhỏ hơn em hai tuổi, là cháu gái của anh."
Nghe thấy chú nhỏ nói cô gái này lớn hơn mình hai tuổi, Tống Y Y há miệng kinh ngạc cả nửa ngày cũng không khép lại được. Trầm mặc nhìn khuôn mặt rất có khả năng lừa dối của Khương Tri. Tại sao cô nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy em gái này giống như còn chưa tốt nghiệp cấp hai nhỉ...
- ------------
Tống Duẫn Hành vừa vào tới nhà đã bị Tống lão gia gọi vào thư phòng. Tống Y Y có lòng tốt chạy theo kéo ống tay áo của chú nhỏ thật lòng dặn dò: "Ông nội nói muốn đánh gãy chân chú đấy."
"Chú phải chú ý an toàn." Tuy là ân cần, nhưng ý cười trên sự đau khổ của người khác trên mặt Tống Y Y đã sớm bán đứng cô.
Tống Duẫn Hành cong môi cười, cặp mắt đào hoa nheo lại, giọng trầm xuống lộ ra sự uy hϊếp: "Số lần cháu bị đánh thì ít hơn chú chắc?"
Đối diện với ánh mắt nguy hiểm của chú nhỏ, Y Y đột nhiên im bặt, không dám manh động. Tống Duẫn Hành quét mắt nhìn sang cô nhóc một cái, chậm rãi đi lên lầu, không phải là kéo dài thời gian một chút sao.
- -----------
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Y Y và Khương Tri. Cô gái vừa mới tới mặc quần áo có chút cũ kỹ, hoàn toàn không phù hợp với cách bài trí xa hoa tinh xảo trong căn nhà lớn này.
Khương Tri ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cả người thẳng tắp như học sinh tiểu học đang chăm chú nghe giảng bài. Y Y ngồi cách cô ấy không xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái một cái, luôn có cảm giác đã gặp được ở đâu rồi.
Suy nghĩ chốc lát, trong đầu Y Y lóe lên một cái, chợt nhớ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu tới rồi.
Nghĩ ra, cô vội vàng chạy tới, giống như quen thân ngồi sát bên cạnh Khương Tri. Tuy rằng cô gái trước mặt có gò má đỏ ửng, ăn mặc cũ kỹ nhưng Y Y đã từng nhìn thấy cô ấy. Trong thư phòng của chú nhỏ có một tập tài liệu, trong tài liệu có rất nhiều bức ảnh, người trong hình chính là cô gái này.
Ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cả người Khương Tri đang cứng đờ, tư thế ngồi giống như người máy, dáng vẻ lo lắng không dám nói một lời nào.
Y Y bật cười, thân thiện vỗ vỗ vai Khương Tri, cố gắng để cô ấy thả lỏng một chút, ôn hòa nói: "Em đã thấy chị rồi."
Nghe tiếng nói, Khương Tri quay đầu nhìn sang, không khỏi trợn tròn hai mắt, dáng vẻ có chút mơ hồ. Từng thấy, sao cô không hề có chút ấn tượng nào?
Y Y cười hì hì, khuôn mặt thần thần bí bí ghé sát vào tai cô ấy, nhỏ giọng hỏi: "Không phải chị tên là Khương Tri sao?"
Cô gái trước mặt ngây ngốc gật gù.
Vậy thì đúng rồi, Y Y cười tới mức khó đoán, giọng điệu có chút tự tin: "Vậy nhất định chị là bạn gái của chú nhỏ đúng không?"
Lời vừa nói ra, Khương Tri cứng đờ như vừa bị sét đánh.
- ---------
Trong thư phòng, Tống lão gia chống gậy đứng bên cạnh cửa sổ, có vẻ như ông đã đợi rất lâu rồi. Trong chiếc gạt tàn thuốc lá đặt trên bệ cửa sổ chất đầy tàn thuốc, xung quanh còn tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tống Duẫn Hành đóng cửa, nhìn bóng lưng già nua của người đàn ông đứng cách đó không xa, gọi một tiếng "Cha".
Tống Nghị Quốc chậm rãi xoay người, dung mạo kiên nghị anh tuấn hằn lên những dấu vết của thời gian. Ánh mắt nặng nề của ông đối diện với khuôn mặt bình thản của tiểu tử kia, hàng lông mày sắc như dao nhất thời nhíu lại, lửa giận bùng lên, giọng điệu gay gắt: "Tiểu tử anh chạy trốn cũng nhanh thật, không nói lời nào đã đi rồi?"
Giọng điệu của ông bi thương hơn ngày thương không ít. Chắc chắn chuyện Tống Duẫn Thư nằm viện lần này đã khiến ông bị đả kích không nhỏ, ánh mắt tràn đầy vẻ sầu não không thể che giấu.
Huyện W xảy ra động đất, gần đây ngày nào cũng lên bản tin, tuy đội cứu hộ đã tới nhưng dư chấn vẫn còn. Tống Duẫn Thư vất vả lắm mới được cứu ra, lúc này vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện. Thằng nhóc Tống Duẫn Hành không thèm nói một tiếng đã dứt khoát chạy tới cái huyện nhỏ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc kia. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, thì bộ xương già cỗi của ông liệu có còn sống nổi hay không?
Tống Nghị Quốc sầm mặt, cầm cây gậy đánh vào bắp chân của Tống Duẫn Hành, cao giọng quát: "Một chút quy củ cũng không có! Chị ba của anh còn đang nằm trong bệnh viện, anh nói xem, anh không báo lời nào đã chạy tới khu vực bị thiên tai, định cả hai người đều nằm viện mới khiến tôi vừa lòng à?!"
Ông vừa nói chuyện, vừa đưa tay lên dứt khoát vụt một cái thật mạnh lên lưng Tống Duẫn Hành. Ông vừa nghe tin thằng nhóc này chạy tới khu thiên tai, lo sợ cả một ngày một đêm, suốt đêm không chợp mắt. Lúc này nhìn thấy tiểu tử này trở về, lửa giận ngùn ngụt bốc lên.
Tống Duẫn Hành hơi cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì. Anh im lặng rên thầm một tiếng, đứng vững nhận từng gậy giáng xuống. Ông cụ đang nổi giận, xuống tay thật độc ác.
Cả đời Tống Nghị Quốc có bốn người con, con cả và con thứ hai đều là con trai, lúc sinh con thứ ba cuối cùng cũng có một cô con gái. Đáng tiếc là tính tình cô con gái này rất kì quái. Sau khi lớn lên rất thích phiêu bạt bên ngoài, từ sáng tới tối không ở trong nhà. Sau đó hai vợ chồng Tống Nghị Quốc lại sinh được một cậu con trai, Tống Duẫn Hành là con thứ tư trong nhà. Từ nhỏ đã hay mắc bệnh, thân thể yếu tới nỗi có thể so với Lâm Đại Ngọc*, không chịu nổi bão táp mưa sa, người trong nhà ai ai cũng nuông chiều anh. Tuổi tác của ba người anh chị lớn đều cách biệt nhiều so với anh, ngay cả cháu gái nhỏ cũng kém anh không tới mấy tuổi.
(Lâm Đại Ngọc: là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.)
Thấy con trai không nói lời nào, Tống Nghị Quốc hừ một tiếng hạ gậy xuống, lúc này mới từ từ nguôi giận, nét mặt giãn ra hỏi: "Anh đưa nha đầu tên là Khương Tri kia về đây?"
Mí mắt Tống Duẫn Hành khẽ cử động, thấp giọng "vâng" một tiếng.
Tống Nghị Quốc nghe xong gật đầu, hiểu ra một chút. Quả nhiên là tiểu tử này chạy đi tìm người, suy nghĩ một chút, ông không bận tâm lắm mở miệng: "Đón về cũng tốt, giờ chị anh còn đang nằm trong bệnh viện, để Khương Tri một mình ở đó, chắc chắn con bé cũng không yên tâm."
"Sau này cứ yên tâm để đứa trẻ này ở lại đi."
Tống Duẫn Hành cụp mắt lẳng lặng nghe xong, chỉnh lại cà vạt hơi lệch lạc, sau đó giọng điệu lạnh lùng nói: "Cha bảo hai vị trong nhà kia cách xa cô ấy ra là được."
Ban đầu Tống Nghị Quốc không hiểu hai vị kia trong miệng anh là ai, sau khi suy nghĩ kĩ, lại muốn giơ gậy lên đánh anh một cái. Tiểu tử này lại dám nói anh hai và chị dâu như vậy, không biết lớn nhỏ!
Tống Duẫn Hành ung dung tránh thoát một gậy kia, đi tới cửa còn không quên dặn ông cụ: "Lão gia người nhớ kiềm chế một chút, đừng dễ dàng nổi giận, hại thân thể."
- -----------
Sau khi nói chuyện với Tống lão gia, Tống Duẫn Hành xuống lầu tìm Khương Tri. Nhìn thấy hai cô gái trong phòng khách có vẻ như đang thì thầm gì đó. Nét mặt anh hơi khựng lại, ánh mắt dừng vài giây rồi cong môi cười khẽ. May là trong nhà có Y Y, Khương Tri sẽ không quá ngại ngùng.
Tống Duẫn Hành cũng không biết hai cô gái đang nói gì, đi tới định nghe xem thì Y Y liếc nhìn thấy anh, lập tức như chú khí ranh mãnh nhảy ra xa. Trước khi rời đi còn quay sang nháy mắt mờ ám với Khương Tri mấy cái. Khương Tri ngồi tại chỗ, gò má càng đỏ hơn.
Tống Duẫn Hành tưởng trong nhà nóng quá, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải là hơi nóng không?"
Trong đầu lướt qua lời nói của Y Y, Khương Tri cảm thấy vành tai như bị bỏng, vội vàng đỏ mặt lắc đầu, "Không nóng ạ."
Khương Tri nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Tống Duẫn Hành nhíu mày, tầm mắt dời sang cô cháu gái đang ngồi cách đó không xa. Quả nhiên Y Y đang cầm điều khiển từ xa, tuy rằng cô nhóc đang nhìn chằm chằm vào tivi nhưng ý cười ranh mãnh trên khuôn mặt còn chưa tan hết, vừa nhìn đã biết là không có chuyện gì tốt đẹp.
Tống Duẫn Hành nhìn cô nhóc bằng ánh mắt sâu xa, dẫn Khương Tri Lên lầu hai.
- -------------
"Sau em cứ ở lại phòng này. Anh ở trên lầu ba, có chuyện gì có thể tới tìm anh." Trước đó, Tống Duẫn Hành đã bảo dì giúp việc dọn dẹp căn phòng này, cũng mua thêm một chút đồ dùng hàng ngày cho Khương Tri.
Phòng mới của Khương Tri rất lớn, có cả nhà tắm và phòng thay đồ. Tất cả bày trí trong phòng đều được thay đổi mới tinh, so với căn nhà trước đây cô từng ở quả là khác nhau một trời một vực.
Tống Duẫn Hành đi trước cô, kéo tấm rèm cửa màu phấn hồng rất thiếu nữ để lộ ra ban công bên ngoài, còn kiên nhẫn hỏi xem cô có thích không. Nét mặt của Khương Tri có chút phức tạp, nghe Y Y nói, căn phòng này vốn là phòng ngủ của Tống Duẫn Hành, vì cô tới nên anh đã chủ động chuyển lên ở phòng khách trên lầu.
Khương Tri có bao lời cảm kích, cũng không biết phải nói thế nào, chẳng còn cách nào hơn là quay sang đối diện với anh gập người một góc 90 độ cực kì chuẩn mực, khom người, giọng điệu dịu dàng và chân thành: "Cảm ơn, Tống đại ca."
Tống Duẫn Hành cụp mắt nhìn cô, ngay khi Khương Tri vừa ngẩng đầu lên, anh thu lại ý cười, nghiêm túc dặn dò: "Không cần quá khách sáo, trước khi cô giáo Tống xuất viện, em cứ yên tâm ở lại đây.
Tống Duẫn Thư xem cô như con gái, vào ở trong Tống gia cũng là chuyện đương nhiên.
- ------------
Buổi tối, Tống Duẫn Hành nhận một cuộc điện thoại phải ra ngoài, trước khi đi còn không quên giơ tay gọi Y Y đến, giọng điệu cẩn thận trước nay chưa từng có: "Không được phép bắt nạt cô bé, còn phải nói chuyện với cô bé nhiều vào."
Y Y vừa nghe, hai mắt liền tỏa sáng lấp lánh: "Có phần thưởng gì không ạ?"
Đây chính là thời cơ tốt nhất để chiếm lấy lợi ích.
Tống Duẫn Hành cong môi, theo phản xạ muốn gõ lên đầu cô nhưng đành phải kìm lại, giọng lạnh nhạt: "Quy tắc cũ."
Y Y khua tay, vẻ mặt hảo sảng: "Thành giao!"
- ------------
Ban đêm, Khương Tri lăn qua lộn lại không ngủ được. Nghe ngoài phòng có tiếng gõ cửa, cô chạy ra mở cửa, cô gái bên ngoài mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, còn ôm theo cái gối hình tròn.
Y Y cười híp mắt chào hỏi cô: "Hai chúng ta ngủ chung được không?"
Khương Tri ngây ngốc, vội vàng gật đầu, để cô ấy đi vào.
Y Y đi vào phòng ngủ, thấy phòng ngủ hoàn toàn khác so với phong cách trước kia của chú nhỏ, "chà chà" hai tiếng, đối diện với ánh mắt tràn ngập tò mò của cô gái trước mặt.
Dù sao lúc trước Tống Duẫn Hành còn ở đây, không có bất kì ai được phép đi vào phòng ngủ của chú nhỏ. Có lần Y Y vào tìm đồ, bị Tống Duẫn Hành không nói hai lời, mặt mũi tối sầm, xách cổ như xách một con gà ném ra khỏi cửa.
Nhưng Khương Tri thì khác nha!
Vừa vào nhà đã được ở trong phòng ngủ của chú nhỏ, đãi ngộ đúng là hoàn toàn khác biệt. Tâm tình bé nhỏ của Y Y bị ai đó ném xuống đất chà đạp!
- -----------
Ban đêm, Y Y quấn quýt lấy Khương Tri tán gẫu trên trời dưới biển. Hỏi cô quen biết chú nhỏ từ khi nào. Khương Tri suy nghĩ một chút, chậm rãi trả lời: "Một năm trước từng gặp một lần."
Y Y kinh ngạc, "Hai người mới gặp nhau đúng một lần?"
Khương Tri lắc đầu một cái, ánh đèn ngủ màu cam vàng lọt vào đáy mắt cô, sáng lấp lánh như những vì sao, giọng cô nghiêm túc nói: "Thêm lần này là hai lần rồi."
Y Y tròn mắt nhìn, cảm giác vô cùng khó tin. Nghĩ tới những bức ảnh đặt trong thư phòng của chú nhỏ, có chút trầm tư.
Tác giả có lời muốn nói: nữ chính đã đủ 18 tuổi rồi, chênh lệch với nam chính 8 tuổi.
Editor cũng có lời muốn nói: Tống đại ca có chất thê nô ăn vào tận xương tủy. Chấp nhận nhường phòng ngủ của mình cho Khương Tri, thậm chí còn trang trí phòng màu hường cho cô nữa =)))) Trong thư phòng thì lén lút giấu ảnh của người ta từ hồi người ta còn là loli =)))
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
- Chương 3