Cao Dã nghe Kỳ Thành nói xong tên tuổi, dung mạo và nơi ở của người nhà lão đánh xong thì liền cùng bộ khoái Tiểu Minh bắt đầu tìm hiểu bọn họ.
Nhưng mà liên tiếp vài canh giờ sau, hai người bọn họ cơ hồ không có một chút thu hoạch nào.
Đang muốn kết thúc công việc để về nha môn, lại ở trên đường thành tây gặp Lưu Hành.
Lưu Hành nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy tới: “Bổ đầu, ta đang tìm ngươi đây! Mau cùng ta trở về, trong nha
môn đã xảy ra chuyện rồi!
Đại khái hiểu biết qua tình huống hiện tại, Cao Dã liền đi theo Lưu Hành vội vàng chạy về nha môn, vừa vào, hắn lập tức chạy vào phủ đường, không dừng chân chào hỏi mấy người Hoàng Tam canh giữ ở cửa.
Hoàng Tam không để ý, vừa gọi vừa đuổi theo: “Bổ đầu, không nghĩ tới bọn họ thật đúng là dám làm nha!”
Cao Dã gật đầu: “Kỳ thật cũng không ngoài ý muốn, hôm nay người Lan gia
tới kích trống minh oan, nháo ra động tĩnh như vậy, họ Vinh kia không có khả năng không biết, đại nhân áp dụng thái độ không thụ lí, bên ngoài tuy là như giữ gìn Vinh gia nhưng kỳ thật, vô hình bên trong cũng coi như cho bọn họ áp lực!”
“Xin chỉ giáo thêm?” Lưu Hành bước chân như bay đã đuổi theo Cao Dã, ghé mắt nghi vấn.
Cao Dã đi nhanh như gió, ánh mắt vẫn một mực khóa chặt ở chỗ đèn sáng cách đỏ không xa: “Các ngươi nghĩ đi hôm nay trên công đường, Lan Sĩ Hoành đã nói rõ ràng sáng tỏ như vậy, đại nhân vẫn không thụ lí, vì sao?
Bởi vì không có chứng cứ thiết thực chứng minh Vinh Thăng An có tội, vu khống, hắn tự nhiên không muốn mạo hiểm, dù sao đắc tội người Vinh phủ, giống như đắc tội nửa cái triều đình!
Vì con đường làm quan chính mình, hắn lựa chọn như thế cũng chẳng có gì là lạ!
Nhưng nếu có chứng cứ thiết thực, dù chỉ là một hai phong thư ám chỉ Vinh phủ….”
Nghe Cao Dã nói vậy, Lưu Hành bỗng nhiên phản ứng lại: “Bởi vì dính tới một mạng người Kỳ Sơn, nếu trong thư nhà thật sự viết rõ mấy năm nay hắn vẫn luôn làm việc ở Vinh phủ, như vậy nếu chúng ta muốn điều
tra chân tướng Kỳ Sơn bị hại thì nhất định phải bắt đầu từ Vinh phủ!
Mà một khi bắt đầu điều tra, những bí mật mà bọn họ không muốn người biết sẽ có khả năng bị bại lộ!”
“Không tồi, cho nên bất luận như thế nào, vì để không bị cuốn vào phong ba, bọn họ nhất định sẽ mạo hiểm nếm thử!”
Hiểu được, trên mặt Hoàng Tam Lưu Hành không khỏi có chút đắc ý, mà càng nhiều là trào phúng khinh thường Vinh Thăng An.
Nhưng hơi hơi cười mấy hồi sau, bọn họ lại không hẹn mà cùng trầm mặt
xuống.
Hiện giờ, người Vinh phủ chui đầu vô lưới cũng có nghĩa, đại nhân bọn họ không thể không thẩm thụ án này.
Mà chân tướng án kiện, bất luận có điều tra rõ hay không đều sẽ sinh ra ảnh hưởng với con đường làm quan của hắn.
Tức là nói, vụ án này, xuất lực càng nhiều, sẽ càng không lấy lòng….
Thấy rõ ràng lợi hại trong đó, Hoàng Tam Lưu Hành nhìn nhau, bước chân không khỏi có chút chậm lại vài phần.
Cao Dã không cỏ lưu ý đến tâm tư
hai người vẫn đi nhanh về phía trước như cũ,
Vừa vào công đường đã thấy ba nam tử mặc đồ đen bị áp trói ở giữa phủ đường, xung quanh đứng đầy nha dịch, đều không chớp mắt canh giữ mấy người này.
Bọn nha dịch nắm chặt bội đao bên hông, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm khỏi vỏ, chỉ cần mấy người này có tâm tư chạy trốn thì sẽ rút đao hoàn toàn “Chế phục” bọn họ.
Nhìn thấy Cao Dã, bọn nha dịch đồng thời vấn an, sau đó thối lui hai bước, mở đường cho Cao Dã.
Đến gần sau, Cao Dã không có lập tức bắt đầu hỏi, trước nương theo ánh đèn đánh giá mấy tên mặc đồ đen, sau đó mới ngồi xổm thân trước mặt một người trong đó, nhưng mở miệng hỏi lại không liên quan đến Kỳ Sơn hoặc lão đánh cá đã chết:
“Trong phủ các ngươi có người nào tên Vệ Minh Thiên không? Trên mặt thê tử của hắn có một nốt ruồi thịt, trên cằm con trai thì có một vết sẹo dài chừng một tấc…”
Vừa nói, Cao Dã vừa khoa tay múa chân, vẻ mặt người bị hỏi mờ mịt, người nghe Cao Dã hỏi chuyện cũng không rõ nguyên do.
Vệ Minh Thiên tức là con trai của lão đánh cá Vệ Đại Hải, hôm nay tri phủ tuyên bố lui đường không sau lâu, bọn họ nghe thấy Cao Dã hỏi qua Kỳ Thành.
Lúc sau, Cao Dã cũng vẫn luôn ở cùng bộ khoái Tiểu Minh lục soát toàn thành tìm mấy người này.
Nhưng phần lớn chỉ biết ba người bọn họ, 5 năm trước thì biểu diễn kỹ nghệ trong vườn trà thành tây, lúc sau thì giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có người nào gặp lại bọn họ nữa.
Kỳ Thành cũng nói, nếu không phải cách mỗi đoạn thời gian, sẽ cỏ người
đưa tiền trợ cấp cho lão đánh cá, bọn họ chỉ sợ sẽ cho rằng, một nhà ba người kia sớm đã không còn ở nhân thế.
Mà mấy người mặc đồ đen trong nội đường nghe tên Vệ Minh Thiên trong miệng Cao Dã đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Mà khi Cao Dã miêu tả xong đặc thù hai mẹ con, một người vừa bị hỏi không quá xác định hỏi lại một câu: “Quan gia ngươi nói chính là Vinh Minh diễn khẩu kỹ sao?”
Nói đến Vinh Minh, sắc mặt mấy người rõ ràng đều có điều hòa hoãn, một bộ dáng “Thì ra là hỏi bọn hắn”
nhưng không có người ứng lại, tựa hồ câu hỏi vừa rồi chỉ là ảo giác của Cao Dã.