Nghe được lại là chết người, còn có bá tánh thành bên tới minh oan, khuôn mặt Hách Minh Đường vốn u sầu, giờ phút này bị ồn ào đến tâm phiền ý loạn, trong thanh âm tràn đầy không vui, giơ tay chỉ vào Kỳ Thành quỳ gối một bên: “Ngươi nói trước!”
Kỳ Thành cúi đầu sợ hãi: “Thảo dân Kỳ Thành, khấu kiến đại nhân!”
Lúc Kỳ Thành ngẩng đầu, Hách Minh Đường hơi hơi rũ xuống mắt nhìn thoáng qua: “Nga, bản quan nhận ra ngươi, ngươi là huynh trưởng của người chết hai ngày trước đúng không?”
“Bẩm đại nhân, đúng ạ! Thảo dân không có đơn kiện, đánh trống là vì…”
Kỳ Thành bởi vì tri phủ nhận ra chính mình, trong lòng một trận vui sướиɠ mà khi hắn xoay người chỉ vào thi thể lão đánh cá đã được kiểm tra xong, muốn giải thích thì mặt Hách Minh
Đường đã đừng ở bên kia, nhìn kia mấy người thành khác trầm giọng bảo mau nói đúng sự thật.
Nam tử còn nhỏ tuổi cúi đầu thi lễ sau đó cung kính đáp: “Hồi Tri phủ đại nhân lời nói, thảo dân Lan Sĩ Hoành, đến từ Đông Lâm Hỗ Châu, hai người này là cha ruột mẹ đẻ thảo dân.
Lần này đánh trống, là vì thỉnh đại nhân thay tỷ tỷ chủ trì công đạo! Do dự việc khẩn cấp nên chưa có đơn kiện.”
Lan Sĩ Hoành đáp đâu vào đấy, nói từng chữ cực kỳ rõ ràng, giờ phút này bởi vì dồn toàn lực mà huyết mạch sôi sục sắc mặt ửng đỏ, thoạt nhìn
còn có vài phần thanh tuấn.
Hách Minh Đường gật gật đầu, không có cưỡng cầu: “Vậy ngươi nói nghe một chút, thân tỷ ngươi tên họ là gì, lại có gì oan khuất cần rửa sạch?”
Lan Sĩ Hoành dập đầu rồi nói: “Bẩm đại nhân, gia tỷ thảo dân họ Lan tên Linh Nhi, gần ba mươi năm trước, nhà chỉ có bốn bức tường, ăn uống không tốt, vì giảm bớt gia dụng, cha mẹ đành phải gả tỷ tỷ cho một tiểu thương.
Tiểu thương kia họ Vinh, vốn cũng là người Đông Lâm Hỗ Châu, sau khi thành thân với tỷ tỷ xong thì trằn trọc kinh doanh ở các huyện thành, cuối
cùng cũng tạo nên gia nghiệp lớn mạnh.
Hai vợ chồng vốn cũng cầm sắt hòa minh nhưng mấy năm gần đây, họ Vinh kia ỷ vào trong tay giàu có liền bắt đầu mua nhà dưỡng thϊếp, bị tỷ tỷ phát hiện thì tàn nhẫn gϊếŧ hại nàng.”
Lan Sĩ Hoành càng nói càng kích động, đôi tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt lại lần nữa đỏ lên, cuối cùng thậm chí nghiến răng nghiến lợi tựa hồ ngồi bên cạnh chính là tỷ phu không bằng cầm thú kia, giống như muốn đứng dậy xé nát tên kia mới bằng lòng hả giận.
Lão phu thê phía sau hắn lại lần nữa
nghe được sự thật nữ nhi nhà mình đã chết, bi thống rống lên, tiếng khóc lão phụ nhân to hơn, suýt nữa đã ngất đi.
Hách Minh Đường cảm nhận được ánh mắt Lan Sĩ Hoành hung ác cũng nghe tiếng lão phụ nhân phiền lòng khóc thút thít nhưng giờ phút này hắn lại không có tinh lực phản ứng cái gì, bởi VI cả người hắn đều đang đắm chìm trong khϊếp sợ cùng lo lắng cực độ.
Nghe Lan Sĩ Hoành miêu tả, tuy rằng không có nói tên đầy đủ nhưng vị tỷ phu tàn nhẫn gϊếŧ hại Lan Linh Nhi kia có lẽ là nhà giàu có thể đếm được trên đầu ngón tay–đại tiểu thương
Vinh Thăng An thành tây lấy gạo thóc làm giàu.
Chẳng lẽ lúc trước Cao Dã nói “Chủ nhân của kim trâm có thể đã bị gϊếŧ” là sự thật sao?
Hách Minh Đường thực sự có chút không thể tiếp thu, phải biết rằng Vinh Thăng An kia tuy rằng chỉ là từ một tên nhà nghèo vô danh làm giàu, nhưng người sau lưng hắn có thể là đại nhân vật chỉ tay che khuất nửa bầu trời Nghi Lan Thành.
Nếu không thể xử lý thích đáng việc này, sau này con đường làm quan của hắn chỉ sợ sẽ chịu ảnh hưởng.
Bởi vì cảm thấy áp lực tăng gấp bội, Hách Minh Đường không tự giác đỡ đỡ mũ quan trên đầu, gương mặt tức thì nhỏ giọt mấy viên mồ hôi trong suốt.
Cao Dã đứng ở một bên, nhìn nghe được Lan Sĩ Hoành miêu tả, trong lòng hiểu rõ đồng thời lại cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng hắn bất động thanh sắc chỉ trầm mặc chờ đợi tri phủ.
Hoàng Tam nhi, Lưu Hành, đám người lệnh sử cũng đều an tĩnh đứng lặng, tùy thời chờ đợi phân phó.
“Ngươi nói Vinh Lan Thị bị gϊếŧ có căn cứ không? Hoặc là hiện tại thi thể
nàng đang ở đâu?
Điểm mũi chân suy tư thật lâu sau, đầu óc có chút hỗn loạn của Hách Minh Đường dường như nhìn thấy hy vọng, vội vàng hỏi.
Lan Sĩ Hoành tựa hồ đã sớm chờ hắn đặt câu hỏi, nhanh chóng trả lời:
“Sáng nay vào lúc trời còn chưa sáng, thảo dân cùng cha mẹ đuổi tới Vinh phủ thành tây muốn gặp tỷ tỷ lại bị chặn ngoài cửa, sau đó muốn gặp tên họ Vinh kia cũng bị chặn lại nói ban đêm ngày 12 khoảng giờ Tuất đã đi ra ngoài làm ăn, chưa về phủ!
Đại nhân, ngài nghe một chút, nào có
chuyện trùng hợp như vậy? Nếu thật là không có nhà thì mời chúng ta vào trong phủ tạm nghỉ, có cái gì không được?