Tuy rằng một năm trước thời điểm Kiều Kim Thư chết, bọn họ ở nông thôn không có cơ hội tiến lên xem náo nhiệt nhưng sự kiện kia gây xôn xao dư luận, mặc dù là không ra khỏi cửa hoặc là nằm liệt nằm trên giường bệnh cũng từng nghe thấy một ít.
Giờ phút này nghe được đối thoại giữa Cao Dã Hoàng Tam, lão đánh cá đầu tiên là cả kinh, sau đó là vẻ mặt xem kịch vui.
Tại Nghi Lan Thành, lúc trước ai cũng biết tri phủ Hách Minh Đường phán sòng bạc vô tội, nếu quả thật là tiểu thư Kim Thư Kiều gia trở về báo thù, đoạn không rõ công lý này, người cầm tiền lại không làm việc đàng hoàng khẳng định cũng phải ăn không ít đau khổ, đặc biệt là cái gã tri phủ béo kia….
Nghĩ đến Hách Minh Đường, trên mặt lão đánh cá phẫn nộ càng thêm rõ ràng, trong đầu đều là từng đoạn “Oan giả sai án” mà hắn gây ra.
Đặc biệt mấy năm trước, nếu không phải bởi vì hắn thì bạn già của ông sẽ không phải sắp chết còn phải bồi thường cho người ta một số tiền lớn,
còn bị con dâu ghét bỏ mang theo cháu trai rời khỏi làng chài nhỏ đi nơi khác mưu sinh.
Nhiều năm như vậy, chỉ cách một đoạn thời gian bọn họ mang cho chút ngân lượng, cũng không thường tới gặp nhau, làm hắn nếm đủ cô tịch thanh lãnh.
Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có ngưò’i tó’i thu thập những người “Thị phi bất phân” “Trung gian kiếm lời nhét vào túi tiền riêng” “Tham quan ô lại”, mặt mày lão đánh cá hớn hở, ức chế trong lòng không nhịn được mà run rẩy hưng phấn.
Đám người Cao Dã chuyên tâm bàn
bạc thế nên đã quên mời hắn đi ra ngoài phủ đường chờ đợi, giờ phút này nghe được động tĩnh, lại thấy hắn vô cùng vui vẻ không khỏi có chút há hốc mồm.
Ý thức được không phải ai cũng sẽ bị những lời đòn đãi nhảm nhí làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía, suốt ngày hoảng sợ, Cao Dã xấu hổ buông Hoàng Tam ra, lau lau nước miếng trên người hắn sau đó nghiêm mặt nói:
“Lão nhân gia, ngươi vui sướиɠ khi người gặp họa như vậy, là coi rẻ quan phủ, nhẹ thì trượng hình, nặng thì ngồi tù!
Niệm tình ngươi hôm nay “tích cực” phối hợp tra án, ta tạm thời không truy cứu nhưng nếu ngươi…..”
Cao Dã chưa nói xong, lão đánh cá đã phủi tay đứng lên, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn bất luận kẻ nào trong đường, bộ dáng cực kỳ khinh thường, tựa hồ muốn nói: Ta coi rẻ đấy, các ngươi có thể làm gì ta?
Muốn đánh một trận rồi nhốt ta vào tù sao?
Thấy như thế, bọn người Cao Dã kinh ngạc, có mấy người tuổi trẻ khí thịnh, thật sự muốn ra tay bắt ông ta lại đánh đều bị Cao Dã giơ giơ tay lên ngăn cản: “Người già rồi tính tình quái
đản, hắn cũng không có ý xấu gì!
Nói xong, Cao Dã theo bóng dáng lão nhân nhìn sắc trời: “Lão Lưu, thời điểm không còn sớm, một mình hắn đi không an toàn, ngươi sắp xếp người tiễn hắn đi!”
Lưu Hành đáp lời rồi chắp tay lui ra ngoài, không mấy hồi liền truyền đến tiếng lão nhân không kiên nhẫn khiển trách: “Ta không cần các ngươi đưa! Giả mù sa mưa! Tránh ra! Đừng đi theo ta!”
Mấy nha sai còn lại nghe tiếng đều không vui, mở miệng muốn than oán, Cao Dã lại ngăn không cho bọn họ nói, lại nói ngày mai còn muốn bôn ba
kêu bọn họ đi nghỉ ngơi trước, bản thân lại lôi kéo Hoàng Tam tiếp tục hỏi kết quả điều tra.
“Ngươi nói phu nhân Lưu phủ kia mấy ngày gần đây, tổng cộng chế tạo hai cái kim trâm? Còn giống nhau như đúc sao?”
Hoàng Tam gật đầu: “Bởi vì thật sự quý trọng cho nên ông chủ tiệm trang sức nhớ rõ rành mạch, không có sai!”
Ngày mười bốn tháng chín, nha môn bắt đầu làm việc không lâu sau, đám
người Cao Dã Hoàng Tam Lưu Hành liền dựa trên kết quả điều tra hôm qua thương nghị đối sách, lúc đang muốn ra nha môn tiếp tục đi tìm hiểu rìu, kim trâm cùng lai lịch Kỳ Sơn thì trống ở cửa phủ nha không ngừng có tiếng gõ “Thịch thịch thịch” vang lên.
Mấy người nghe tiếng kinh hãi, chưa kịp đổi bộ quần áo mới liền thấy bộ khoái Tiểu Minh canh gác hôm nay vội vàng đưa người đánh trống tiến vào.
“Kỳ Thành?”