Chương 29: Chương 29

Nha dịch đáp phải nhân tiện miêu tả các loại yêu cầu vô lý trong gần hai

cái canh giờ tới nay cùng mấy lời oán giận trào phúng, biểu tình rất không kiên nhẫn.

Cao Dã vỗ vỗ vai hắn, nói tiếng vất vả rồi cùng mấy người Hoàng Tam Lưu Hành vòng qua nha dịch vội vàng đi vào.

Vừa vào quả nhiên lại nghe được lão đầu thấp giọng oán giận, sắc mặt Cao Dã trầm trầm, không có không vui, khách khách khí khí nói: “Lão nhân gia, để ngài đợi lâu ròi!”

Lão đánh cá nhìn thấy một hàng sáu bảy người Cao Dã xoát xoát xuất hiện, quên phun bọt trà trong miệng mà trực tiếp nuốt xuống, có chút

hoảng loạn nhưng vẫn bất mãn đứng lên: “Quan gia, các ngươi cuối cùng cũng về, nhà ta còn rất nhiều chuyện phải làm đấy! Gọi ta tới đây chờ là để làm gì!”

Cao Dã lại nói vài tiếng xin lỗi hứa hẹn sau đó sẽ có bồi thường và bảo người hộ tống lão trở về, mới bình ổn oán khí trong lòng lão đánh cá.

“Lão nhân gia, hôm nay thỉnh ngài lại đây là muốn hỏi một chút, hôm qua ngài vớt cái tay nải lòng lợn kia ở đâu vậy, gần đó có chỗ nào khác thường không?”

Người đánh cá vừa nghe hỏi chuyện “lòng lợn”, trong lòng lão càng không

vui, nghĩ rằng thôn phụ Lý Nguyệt Nga đưa việc nhỏ chó ăn phải rồi chết nháo tới quan phủ rồi, cho nên tìm hắn tới “Vấn tội”, sau khi oán trách hai câu, xem biểu tình đám người Cao Dã nghiêm túc, biết không thể giấu giếm, vì thế thành thật trả lời:

“ở phía tây biển Hồng Hà, gần phiến

cỏ lau Thành Đông Bắc….Khác thì

cũng không để ý nữa!”



Nghi Lan Thành ba mặt núi vây quanh, một mặt hướng biển, lúc mặt trời lặn sẽ ánh lên sắc đỏ như lửa nên có tên Hồng Hà, bắt nguồn từ phía tây Nghi Lan Thành và cách sông Nha Tử khoảng hai trăm dặm về phía đông.

Sông Nha Tử xuyên qua Nghi Lan Thành đổ xuống biển Hồng Hà, xuôi theo hướng đông, nó đi qua Triêu Cửu, Mưu Lí, Tam Tang cùng 5 tòa thành trì và cuối cùng đổ ra biển Dương Minh, trải dài hơn 5.000 dặm, là con sông lớn nhất ở Cao Hòa Quốc.

“Thành Đông Bắc….”

Cao Dã ôm ngực chống cằm lặp lại lời lão đánh cá nói, địa hình Nghi Lan Thành hiện lên rõ ràng trong đầu.

Nếu có người ném xuống từ biển Hồng Hà, như vậy ba nhà Bạch, Lưu, Vinh gần biển nhất đều có khả năng; đương nhiên cũng không thể bài trừ

là Tống gia đồ cổ hướng nam cố tình đi xa làm việc.

Đáng tiếc cũng không biết tốc độ nước sông chảy, bao đồ vật kia trôi dưới nước bao lâu, mấy ngày gần đây còn từng mưa to nữa, nước chảy chảy xiết càng không thể đo lường, bởi vậy rất khó để suy luận loại trừ.

Chính hắn đi tra hình hoa văn kia có phải dấu ấn đặc biệt của nhà nào không nhưng cũng không có kết quả.

Nhưng Cao Dã không có nản lòng, hắn nghiêng đầu nhìn mấy người Hoàng Tam Lưu Hành, nâng má tiếp tục hỏi: “Bên mọi người có phát hiện cái gì không?”

Lưu Hành thấy mọi người do do dự dự tạm thời không muốn mở miệng, đặc biệt là Hoàng Tam từ khi hội hợp đến bây giờ, biểu tình vẫn luôn hoảng hốt, không có dẫn đầu đứng ra:

“Bổ đầu, ta hỏi qua thôn Hành Tri cùng làng chài nhỏ, trừ bỏ những người tạm không có ở nhà thì đều nói không có ai mất rìu! về phần những thôn khác cùng trong thành, còn chưa kịp bắt đầu…”

Cao Dã không hiện cảm xúc gì gật gật đầu, trầm giọng nói vất vả, lại suy tư mấy hồi, đột nhiên hỏi nói: “Có phải do phương pháp ngươi hỏi không đúng không? Nếu để bọn họ biết liên lụy án mạng, tự nhiên sẽ

không có người nguyện ý thú nhận! Ngày mai tra lại, cần phải nghĩ cách khác!”