Lính ở nha phủ nghe được tin tức liền đuổi tới, lúc ấy những hàng xóm láng giềng đã vây đầy bên người Tả Nhị Lang xem náo nhiệt.
Nương tử Tả gia nghe tin xong liền bỏ đống quần áo đang giặt ở hồ, lảo đảo chạy tới, chưa chạy đến gần mà hai mắt tối sầm chết ngất, được người nâng đến y quán, bất tỉnh nhân sự hồi lâu.
Hai vợ chồng không có con, mẹ già 80 chân cẳng cũng không nhanh nhẹn chỉ có thể ở trên giường khóc lóc, ngóng trông lo lắng suông.
Hoàng A Quyên đi theo phía sau nhóm sai dịch, nước mắt nước mũi tùm lum, nơm nớp lo sợ không dám tới gần.
Lúc trước những người ngăn đón Hoàng A Quyên nói bà ngôn ngữ điên khùng, lúc này đều biểu tình khác nhau nhìn vết cào trên mặt trên người Tả Nhị Lang, không thể không tin.
Nhóm sai dịch vừa đẩy đám người đang vây xem ra vài thước, vừa đi vào nhìn kỹ thi thể nằm trên mặt đất.
“Báo bộ đầu người chết tên là Tả Tiến, là con trai thứ hai trong nhà nên được gọi là Tả Nhị Lang, là người gõ mõ cầm canh.
Xem mấy vết cào đỏ trên người trên mặt hắn vô cùng rõ ràng, tròng mắt cũng như muốn nhảy ra ngoài hay là, thật sự là Kiều Kim Thư kia trở về lấy mạng?”
Người được gọi là bộ đầu đang nắm đao khoanh tay đặt trước ngực, nhìn sang phu canh cuối cùng đem ánh mắt dừng ở xung quanh thi thể.
“Trên cổ có vết hằn của sợi chỉ rõ ràng như vậy, ngươi lại nói với ta là hắn chết trong tay nữ quỷ sao? Phụ nhân tóc dài kiến thức ngắn báo án cũng liền thôi đi, nàng thấy không rõ, chẳng lẽ ngươi cũng xem không rõ à?
Hoàng Tam, ngươi làm bộ khoái đã bao nhiêu năm rồi, còn tin mấy cái yêu ma quỷ quái nữa sao?”
Hoàng Tam xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, không dám đáp lại.
Ánh mắt Cao Dã lạnh thấu xương, quét một vòng mọi người ở đây, tiếp tục hỏi: “Đã là người gõ mõ cầm canh, sao bên người lại không có dụng cụ gõ mõ cầm canh?”
“Chắc là lúc chạy trốn, rớt mất……”
Thanh âm Cao Dã vững vàng cả giận nói: “Rớt mất? Rớt ở chỗ nào? Còn không mau đi tìm!”
Một đám bộ khoái theo tiếng mà hành động, vội vàng lĩnh mệnh dọc theo phố hẻm mà tìm.
Lúc Hoàng Tam lãnh người rời đi, Cao Dã mới tự mình ngồi xổm xuống bên cạnh Tả Nhị Lang, lật qua lật lại thi thể hắn lặp đánh giá nhiều lần.
Đám người ở ngoài, có một người phụ nữ xinh đẹp tầm 30 tuổi đang yên lặng lui ra sau.
……
……
Gần buổi trưa, mặt trời treo cao, sắc mặt Tri phủ Hách Minh Đường uể oải ngồi ở bên bàn xử án, trừng mắt không kiên nhẫn liếc đám người Cao Dã phía dưới.
Cao Dã, Hoàng Tam và một đám nha dịch phân ra đứng ở hai bên công đường.
Ở giữa là thi thể Tả Nhị Lang, Lệnh sử chính khom người ở một bên kiểm tra thực hư.
Sau gần một nén nhang mới thu tất cả dụng cụ lại hành lễ bẩm báo với Tri phủ.
“Đại nhân, lúc trước khi người chết xác thật đã chịu kinh hách nghiêm trọng nhưng hắn không phải chết do oán linh lấy mạng!”
Tri phủ trừng mắt nhìn Cao Dã liếc mắt một cái, “Điểm này, Cao bộ đầu đã nói với bản quan rồi, ngươi tra lâu như vậy mà cũng không tra ra chỗ khả nghi nào khác à?”
Lệnh sử sợ hãi, cong eo hạ người càng thấp hơn: “Nạn nhân bị gϊếŧ vào khoảng giờ Tý đến giờ Sửu đêm qua, trên cổ có vết hằn của chỉ ngân rõ ràng, xem hướng lòng bàn tay cùng với đặc điểm đầu ngón tay, hẳn là bị người bóp chết từ phía sau, đại khái là như vậy……”
Vừa nói, lệnh sử vừa đưa ánh mắt sang Cao Dã, nói một câu đắc tội rồi liền vòng đến phía sau Cao Dã, khoa tay múa chân mô phỏng lại động tác cho tri phủ coi.
Có điều thân hình Cao Dã cao lớn, Lệnh sử căn bản với không tới cổ hắn, Cao Dã chỉ có thể nửa ngồi xổm xuống.
“Đại nhân, mời ngài xem, tình hình lúc ấy có khả năng cao là thế này này.”
Lệnh sử nói xong, tri phủ không chút để ý ừ một tiếng, Cao Dã đứng lên, thần sắc nghiêm túc: “Đại nhân, nếu như đúng theo lời của lệnh sử nói, vậy thì này án liền không dễ làm!”
“Sao lại nói vậy?”
“Tả Nhị Lang thân cao bảy thước, nếu muốn đánh lén từ sau lưng thậm chí siết cổ hắn đến chết vậy thì chiều cao người hành hung nhất định phải cỡ bảy thước thậm chí là cao hơn. Trước mắt chúng ta có thể nhận định hung thủ là nam, mà theo tình trạng tử vong đã từng chịu kinh hách quá độ, trước ngực trên mặt lại có vệt đỏ trải rộng, bởi vậy có thể chứng minh, khi hắn bị người ở phía sau siết chặt cổ thì đồng thời có người…… Hoặc là nói có “quỷ”, ở phía trước hắn …… Mà quỷ kia, có khả năng cao là nữ tử.”
Đến lúc này, Tri phủ đang ngồi lười nhác bỗng trừng mở mắt, ngồi thẳng thân mình, không vui hỏi Cao Dã: “Mặc dù là kinh hách quá độ nhưng sao có thể thuyết minh chính là có nữ quỷ tác quái?”
Đối với câu hỏi này, Cao Dã sớm đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, vì thế cung cung kính kính báo cáo lại hết những manh mối lúc trước tra xét được cho tri phủ.
Căn cứ theo lời của những nhà xung quanh, đêm qua sau khi tiếng gõ mõ canh ba vang lên không bao lâu liền nghe được vài tiếng bén nhọn kêu khóc của người chết.
Tuy rằng lúc đó mọi người đều đã đi vào giấc ngủ nhưng tiếng kêu gào liên tục vâng lên nên vẫn có người nghe rõ nội dung mà nạn nhân hô: “Quỷ…… Quỷ! Kiều Nhị tiểu thư…… Hoàn hồn!”
Lúc bọn họ mở cửa ra xem sao thì lại không nhìn thấy bất luận bóng người khả nghi nào nên chỉ coi như nằm mơ, cũng không để ở trong lòng.
“Cho nên, ý ngươi là người này chết là do có nhiều người hợp mưu lại sao? Trong đó còn có quỷ hồn Kiều Kim Thư đã chết một năm trước à?”
Cao Dã vội vàng phủ nhận: “Ti chức không phải có ý này, có lẽ là hung thủ mượn lời nói trong miệng người chết cố ý làm cho chúng ta nghĩ lầm rằng kẻ gϊếŧ người chính là oán linh Kiều Kim Thư để thoát tội!”
“Vậy các ngươi tra ra hung thủ chưa?”
Cao Dã vùi đầu thấp hơn, khóe mắt liếc liếc Hoàng Tam đứng thẳng ở phía sau cách mình một bước, không có đem tội hành sự bất lực đổ lên đầu người khác: “Bẩm đại nhân, ti chức vô năng, tạm thời chưa phát hiện ra tung tích người khả nghi.”
……
……
Sắc trời tối dần, một phụ nhân phong vận mỹ miều ăn mặc mộc mạc bán xong sọt cá khô nhà mình, bắt đầu đeo sọt trở về ngôi làng nhỏ ven biển ở ngoại ô phía đông.
Trên cái sọt bọc một miếng vải đen, người ngoài nhìn không thấy bên trong là cái gì.
“A Hương, bán xong cá khô rồi sao?”
Ở cửa thôn, mấy bà lão đang thu củ cải nhìn thấy A Hương, cười khanh khách tiếp đón nàng.
Cách đó không xa, mấy phụ nhân bọc khăn trùm đầu cong eo cắt lúa mạch ở đồng ruộng cũng đứng dậy.
A Hương nhìn sang mọi người hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu, nhưng cũng không dừng lại lâu mà nâng bước nhanh hơn đi về phía ngôi nhà tranh của mình.
Không nhận được câu trả lời nhưng nhóm phụ nhân không chỉ có không cảm thấy A Hương vô lễ ngạo mạn, ngược lại lại lắc đầu thương tiếc: “Hai mẹ con đều là người đáng thương, haizz!”
Bà lão thở dài, tay đang thu củ cải lại lần nữa dừng lại, nói nhỏ với mấy người phụ nữ kia không cần lắm mồm, nói là nếu để các nàng nghe thấy sẽ lại thêm một hồi thương tâm.
A Hương đeo sọt về nhà, mở cửa đi vào rồi gắt gao khóa trái cửa lại.
Thắp sáng đèn, lấy miếng vải đen từ trong sọt ra.
Trong phòng, vị cá khô cùngmùi hôi thối phát ra từ một cổ thi thể chết, hỗn tạp gay mũi làm người ta khó có thể chịu đựng được.
Nhưng A Hương không có nửa điểm không thích ứng.
Một là bởi vì hơn mười năm nay nàng vẫn luôn bán cá khô kiếm sống, sớm đã quen với mùi tanh này;
Thứ hai, mùi hôi từ thi thể không phải ai khác mà chính là cô gái nhỏ Tuế Hòa mười sáu tuổi đã chết từ một năm trước.
Tuế Hòa nằm thẳng tắp trên giường, bất luận là nhìn thế nào cũng đều là một khối thi thể không có một chút sự sống nào.
Nhưng chỉ có A Hương biết, một khi sắc trời sẩm tối, khối thi thể vốn tuyệt sắc khuynh thành này, hiện tại gầy như que củi da nhăn thịt khô sẽ một lần nữa trợn mắt ngồi dậy.
Có lẽ là do mỗi đêm đều sẽ “Xác chết vùng dậy” nên trên người Tuệ Hòa tuy rằng tỏa ra mùi hôi thối nhưng lại không có sinh dòi, vì vậy dù đã chết một năm nhưng thân thể vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
A Hương ôm sọt đi đến mép giường, đứng lặng đờ đẫn, tầm mắt dừng ở tường đất bên cạnh đã bị nàng chặn lại chỉ còn một chút lỗ nhỏ khe hở.
Nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn đổi thành đen, nàng liền khẽ mỉm cười, lấy một cây sáp ong thô dài từ trong sọt ra, cõi lòng đầy chờ mong đưa tới bên miệng Tuệ Hòa.