Nha Hi bước xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe dưới nhà chuẩn bị rời đi. Khi xe đã đi khỏi, Nha Hi mới bước ra ngoài, trời cũng tối đã đến lúc cho Tiểu Nhi ngủ, bước ra cửa phòng nhìn thấy trên tay cầm cánh cửa treo một ly trà đào, Huỳnh Nha Hi mang ly trà đào vào bên trong phòng đặt ở chiếc tủ trang điểm cạnh giường.
Những ngày sau đó, anh đều đến rất đều đặn, mỗi lần đến sẽ mang theo một món ăn khác nhau, anh thường đến vào khoảng 7h tối đến tầm 8h sẽ rời đi. Mặc dù không gặp được Nha Hi, bởi vì cứ gần lúc anh đến cô sẽ trốn vào phòng, Dư Thế Phàm vẫn kiên trì đến được hai tuần.
Hôm nay, là ngày thứ ba sau hai tuần kiên trì, Dư Thế Phàm không có đến, bỗng nhiên anh không đến nữa khiến cho Nha Hi cảm thấy kì lạ, còn có một chút trống vắng. Huỳnh Nha Hi lắc lắc đầu phủi bỏ suy nghĩ, anh không đến đáng lí ra cô nên cảm thấy thoải mái mới phải, đỡ phải nghe anh trình bày, cô đang giảm cân nhưng mỗi lần anh đến đều mang cho cô đồ ăn.
Có lẽ là do anh bận việc cho nên không đến, nhưng mà bận gì lại đến ba ngày. Nha Hi không biết bản thân đang nghĩ gì nữa, khi anh đến thì không đón nhận nhưng khi anh không đến nữa, trông lòng có một chút lo lắng. Không phải là anh có chuyển gì đấy chứ? Người ngạo mạng như anh phước cũng lớn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu, nghĩ vậy Nha Hi trèo lên giường, hôn con gái một cái.
Nhìn con bé Tiểu Nhi, Nha Hi rất nhớ Tiểu Nha, không biết con bé như nào rồi nhỉ? Mấy lần anh đến có nhắc chuyện con bé không chịu bú bình, sau đó anh không nhắc bữa nên cô nghĩ con bé đã bình thường với việc đó.
Cuối xuân tháng tư chuyển dần sang tháng năm mùa hạ, mùa Sài Gòn với cái nóng gay gắt ấy vậy vẫn có những cơn mưa bất chợt, ta gọi nó là cơn mưa đầu mùa. Hôm nay là một ngày nắng nhẹ, bầu trời có một chút âm u, trông như đang buồn bã màu tối sụp nhưng lại không có mưa, chỉ tí tách rơi vài giọt rồi lại tiếp tục âm u.
Buổi trưa nhưng lại chẳng có một tia nắng, Nha Hi ở trong bếp nướng bánh bông lan, pha một ít trà hoa sen mang ra phòng khách cùng với ba mẹ vừa xem tivi vừa chơi với Tiểu Nhi. Chỉ vừa nếm được một chút trà ngon, tách trà vẫn còn mới tinh bốc ra khói, trước cổng có một chiếc xe đậu lại.
Thấp thoáng bóng dáng của hai người trung niên đó chính là ông bà Dư, ông Huỳnh liền mở cửa đi ra cổng mời hai người vào. Nhìn thấy ba mẹ Dư, Nha Hi vui vẻ nâng môi cười, ý định đi pha một ấm trà mới thì bị bà Dư gọi lại.
"Nha Hi."
"Dạ?" Huỳnh Nha Hi dừng lại động tác rời đi, tay cầm ấm trà nóng đặt xuống bàn.
Vẻ mặt bà Dư trông mệt mỏi, có vẻ xuống sắc, không còn vui vẻ như mọi khi gặp cô, thậm chí còn có một chút nghiệm trọng.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" Nha Hi lo lắng, nhìn bà hỏi, bà Dư như sắp khóc đôi mắt đỏ hoe "Tiểu Nha nhập viện rồi."
Huỳnh Nha Hi ngạc nhiên mở to mắt, ông bà Huỳnh cũng ngay lập tức phản ứng "Con bé bị làm sao?"
"Bị làm sao lại nhập viện?" Nha Hi lúc này mới mở miệng hỏi, hai bàn tay bối rối chỉ muốn tìm một cái gì để nắm.
"Từ khi con đi thì Tiểu Nha không chịu bú bình, không bú một giọt sữa nào, chỉ có khi Thế Phàm dỗ con bé mới chịu uống một ít" Bà Dư như đứa trẻ mếu máo muốn khóc "Nó uống ít sữa hẳn đi, sụt cân, không có Thế Phàm ôm là không chịu bú không chịu ngủ, cách đây năm hôm nó bắt đầu sốt li bì. Bác sĩ đến nhà chít hai hôm vẫn không hết, còn co giật cho nên cả nhà mang nó vào bệnh viện. Bác sĩ bảo so suy dinh dưỡng, thiếu nlgủ, sốt cao dẫn đến viêm phổi."
Huỳnh Nha Hi ngây người, hoàn toàn không biết chuyện gì cả, Dư Thế Phàm chỉ có mấy lần nói với cô rằng Tiểu Nha bỏ bú, sau đó thì không nhắc đến nữa. Cô còn tưởng rằng con bé đã quen với việc đó, và vẫn khoẻ mạnh. Nha Hi xoay qua xoay lại muốn lấy áo khoác cùng túi xách để đi đến bệnh viện, nhưng hoảng hốt khiến cô không biết đường xoay "Anh ấy không có nói với con..." Huỳnh Nha Hi vội nắm lấy tay bà Dư.
"Đưa con đến chỗ con bé."
Bà Dư vội gật đầu dẫn cô đi ra xe, bà Huỳnh ôm Tiểu Nhi trên tay cũng vội đi lên lầu lấy áo khoác mặc, lấy khăn đắp cho Tiểu Nhi rồi vội vàng cùng ông Huỳnh đi theo xe của nhà họ Dư đến bệnh viện.
"Thế Phàm không muốn con lo lắng nên không nói cho con" Ngồi bên cạnh Nha Hi, bà Dư lúc này đã rơi nước mắt "Mấy nay nó ở bệnh viện suốt, mà Tiểu Nha vẫn chưa khỏi, mẹ lo quá."
Nha Hi đỡ lấy vai bà, cô cảm thấy bản thân thật sự rất tội lỗi, chỉ vì chuyện của cô và anh, hại đứa nhỏ đến như vậy, người làm mẹ như cô thật không xứng đáng.