Chương 6: Ngốc nghếch đáng yêu

"Xin hỏi cô cần gì ạ?" Nữ tiếp tân nhìn người phụ nữ trước mặt lễ phép hỏi, Huỳnh Nha Hi đặt tệp hồ sơ lên bàn tiếp tân nhẹ đáp "Tôi được nhờ mang hồ sơ này đến cho tổng giám đốc Dư."

"Dạ vâng, cô là...?"

"Huỳnh Nha Hi" Cô mỉm cười, sau đó liền có ý rời đi "Phiền cô mang cái này lên cho giám đốc, tôi còn có việc."

"Vâng..." Tiếp tân vừa vặn nở môi cười, gương mặt đang vui vẻ liền nghiêm túc cúi chào, Huỳnh Nha Hi nhíu mi tâm khó hiểu, bởi vì trông cô ấy không giống như là đang cúi chào Nha Hi. Huỳnh Nha Hi nhìn theo ánh mắt của nữ tiếp tân, xoay người về phía sau.

Là Dư Thế Phàm cùng một số đối tác đang đi tới, còn có bên cạnh là Trần Hân Hân. Nhìn thấy cô, đôi chân mày đen sắc xảo nhíu lại, anh nhìn thấy hồ sơ còn nằm trên bàn tiếp thị, đoán chắc rằng là mẹ anh bảo cô mang tới.

Đoán không lầm thì đây là lần đầu tiên anh thấy Huỳnh Nha Hi đến công ty của anh, anh còn tưởng cô không biết công ty này tồn tại luôn ấy chứ. Bởi vì suốt thời gian qua cô không bao giờ đi đến đây, Dư Thế Phàm đi đến gần.

Huỳnh Nha Hi lặng lẽ đứng một bên, lén nhìn Trần Hân Hân ở bên cạnh Dư Thế Phàm. Hai người họ, lúc nào cũng bên cạnh như hình với bóng như vậy sao? Quả thật, trông rất xứng đôi vừa lứa, một người đàn ông mang trên mình bộ tây trang lịch lãm, cùng cô trợ lý áo sơ mi trắng váy đen xinh đẹp.

Thật không còn gì có thể so bì, Huỳnh Như Hi lặng lẽ cúi đầu, hai bàn tay đan lại với nhau.

"Tổng giám đốc, đây là của Huỳnh tiểu thư mang đến" Nữ tiếp tân lên tiếng, cầm lấy tệp hồ sơ cẩn thận đưa cho Dư Thế Phàm.

Người đàn ông nghiêm mặt, cô gái lúc nào cũng chỉ lặng lẽ cúi đầu này, thật sự khiến người ta phải lo lắng, anh cầm lấy hồ sơ, ánh mắt lãnh đạm liếc sang cô gái họ Huỳnh kia, Dư Thế Phàm đưa ra tệp hồ sơ "Mang lên phòng tôi."

"Dạ vâng" Nữ tiếp tân nâng tay nhận lại hồ sơ, chỉ là đôi tay còn chưa chạm được tập hồ sơ đã bị giọng nói lạnh lẽo đóng băng.

"Không nói cô."

Huỳnh Nha Hi đứng một bên, vốn không để tâm đến vì lúc nào cũng không có đến lượt cô, đột nhiên một tệp hồ sơ màu vàng được đưa tới trước mắt Huỳnh Nha Hi, cô nâng đầu nặng trĩu ngước lên. Nhìn người đàn ông đang đưa hồ sơ cho mình một cách lãnh đạm, đôi mắt chớp chớp không hiểu ý.

"Mang lên phòng chờ tôi."

"..." Huỳnh Nha Hi đưa hai tay cầm lấy, Dư Thế Phàm cùng mấy người kia liền nhanh chóng rời đi. Hẳn là họ đi rồi, cô vẫn còn đứng ngây ngốc, đôi mắt nhìn theo những bóng dáng đã xa lần nữa chớp chớp.

"Huỳnh tiểu thư, mời lối này" Nữ phục vụ lịch sự gọi, nhưng cô gái này vẫn ngây ra nhìn theo bóng dáng đã đi khuất kia "Huỳnh tiểu thư?"

"..." Nha Hi dùng đôi mắt ngây ngô nhìn nữ tiếp tân, chớp chớp cùng một cái nghiên đầu ngốc nghếch.

"Giám đốc bảo cô lên phòng đợi ạ" Có ai có thể nói cho cô biết rằng vị tiểu thư này bị làm sao không? Trông cứ ngốc ngốc làm sao?

"À... Vâng" Huỳnh Nha Hi bừng tỉnh, bước chân chậm chạp đi theo nữ tiếp tân.

Vừa rồi chính miệng Dư Thế Phàm bảo cô đi lên phòng, cô không có nghe lầm đúng không? Vừa đi Nha Hi vừa ngây ngốc suy nghĩ, cái này chỉ cần giao cho anh là được, cô còn đi lên trên phòng để làm gì? Anh có chuyện gì muốn nói với Nha Hi sao? Không có khả năng.

Ding.

Âm thanh thang máy mở cửa, Huỳnh Nha Hi có một chút lo lắng, đi theo sau nữ tiếp tân đến một cánh cửa lớn màu đồng, cô gái ấy mở cửa cho Nha Hi đi vào. Căn phòng làm việc cuối cùng cũng lọt vào mắt, Nha Hi ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Ra đây là phòng làm việc của anh, một tông màu xám lạnh, bàn làm việc màu đen óng, sofa màu xám trắng, nền gạch không phải màu vàng như ở hành lang công ty, nó màu đen óng, các đồ vật trang trí cũng một màu đen xám. Giống với chủ nhân của căn phòng, tông màu lạnh nhạt lịch thiệp không kém phần oai phong.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng làm việc của anh, Dư Thế Phàm gắn bó với căn phòng này rất nhiều. Huỳnh Nha Hi trông lòng vừa phấn khởi vừa vui sướиɠ lạ thường, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy căn phòng mà anh luôn gắn bó.

Đặt hồ sơ lên bàn trà, một bàn tay khẽ chạm lên sofa bằng nệm êm ái, đi tới chạm lên bàn làm việc màu đen óng ánh, còn có bản tên Dư Thế Phàm, vị trí tổng giám đốc. Người chồng này của cô ngoài đẹp trai ra cũng thật tài giỏi nha, chỉ có tính tình đối với cô không được tốt một chút, còn lại tất cả đều rất hoàn hảo.

Hẳn là một người đàn ông mà bao người ao ước có thể cùng sát cánh kề vai, tung tăng tham quan bàn làm việc của Dư Thế Phàm, Huỳnh Nha Hi nhìn thấy phía trước có một cánh cửa màu đen, phòng này còn thông với một phòng khác.

Huỳnh Nha Hi đơn nhiên tò mò, không biết căn phòng này thông qua đâu, cắn cắn môi, cô không kiềm được thích thú cùng tò mò muốn biết đi tới trước cửa, bàn tay đặt lên chốt cửa vặn một cái.

Lạch cạch.

Huỳnh Nha Hi nhíu mày, không mở được, căn phòng này hình như bị khoá rồi, Nha Hi tò mò thật sự muốn mở cửa lần nữa vặn chốt, nhưng hoàn toàn không thể mở, cô chỉ có thể thất vọng bĩu môi trở lại sofa ngồi xuống đợi chờ.

Tuy không vào được phòng đó nhưng hôm nay Nha Hi đã được bước vào căn phòng này nha, căn phòng Nha Hi tưởng chừng không thể vào. Thực kì lạ, chỉ là được vào phòng làm việc của Dư Thế Phàm lại khiến Nha Hi cảm thấy sung sướиɠ đến như vậy.

Thích thú cùng vui sướиɠ đến mức Nha Hi quên cả đêm qua đã khóc sưng mi bụp mắt, còn hí hửng lấy ra điện thoại chụp hình lại một chút làm kỉ niệm, vui vẻ đến mức hai mắt lấp lánh díp lại, cảm giác thật kì lạ, trông thật ngốc nghếch cũng thật đáng yêu.

Còn tiếp...

_ThanhDii