Chuyện gì đến rồi sẽ đến, chạy trời không khỏi nắng, buổi trưa cũng đến. Huỳnh Nha Hi không thể cùng ăn trưa với chị Hà, gương mặt trông cực kì căng thẳng, đến mồ hôi đã in ra từng hột. Hà Anh Thảo đơn nhiên thấu hiểu, chuyện vợ chồng hai người nên cũng không muốn làm bóng đèn, xua đuổi "Em lên phòng Dư tổng đi, anh ta đợi đấy."
"Hự..." Nha Hi thật sự không muốn đi, trôn chân cứng ngắt, không nhút nhích nổi. Nhìn thấy biểu cảm khó khăn của Nha Hi, Hà Anh Thảo lại nghĩ ra chuyện gì điên rồ, cười haha "Ồ ồ, Nha Hi nha, đây là công ty nha, đang mùa hè nóng bức hai người ở trên phòng cũng đừng nóng hơn đấy."
Huỳnh Nha Hi xấu hổ, hét lớn "Dẹp bỏ suy nghĩ của chị đi aaa."
"Haha" Hà Anh Thảo bật cười, Huỳnh Nha Hi đứng dậy, không thèm ở lại nữa, trừng đôi mắt "Chị đợi đấy, em sẽ phục thù."
Đợi đến khi chị Hà có nửa kia, Nha Hi thề là sẽ chọc chị Hà suốt ngày dài cho mà xem, lấy bằng tất cả danh dự ra để đảm bảo. Sau khi Huỳnh Nha Hi đi khỏi, nụ cười trên môi Hà Anh Thảo vụt tắt, đáy mắt hiện lên phiền muộn, chưa gì đã ướŧ áŧ một chút lớp nước lấp lánh.
Hôm qua ở cùng nhà với Trương Thế Thành, thật ra thì cũng chỉ là ở chung một nhà, cả hai nói chuyện với nhau rất hợp. Thế Thành ngủ ở sofa, còn Anh Thảo đơn nhiên ngủ trên giường. Điểm phiền muộn của Anh Thảo chính là, ở gần Trương Thế Thành, Anh Thảo rất khó khống chế cảm xúc.
Ở gần Trương Thế Thành lâu hơn nữa, Hà Anh Thảo sợ rằng bản thân sẽ càng lúng sâu, sẽ không thể quay đầu. Hà Anh Thảo không xứng với người tốt như Thế Thành, Anh Thảo sẽ không chấp nhận tình cảm này.
___
Huỳnh Nha Hi gõ cửa ba cái, âm thanh trầm ấm phát ra cho phép mở cửa, Nha Hi mới mở cửa bước vào. Người đàn ông bên trong đã sớm hoàn thành xong công việc và ngồi chờ đợi cô, Huỳnh Nha Hi bước chân chậm chạp đứng ở cánh cửa, nhìn ngắm người đàn ông ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc lưu manh kia.
Gương mặt anh hiện tại rất cao hứng, không khác gì vừa trúng mấy tờ độc đắc, Huỳnh Nha Hi không biết người đàn ông này từ khi nào lại trở nên như vậy, trước đây mặt anh còn lạnh hơn tiền. Nha Hi nâng bước chân, tiếng giày cao gót gõ xuống nền gạch cộc cộc, không gian của hai người rất yên tĩnh nên phát ra âm thanh rất rõ ràng.
Bước đến trước mặt Dư Thế Phàm, Huỳnh Nha Hi lấy hết tất cả can đam, hai lòng bàn tay giấu sau lưng bối rối đan vào nhau, giọng nói nhỏ thăm dò "Anh ăn gì chưa?"
"Em đoán xem" Dư Thế Phàm thản nhiên kèm một cái nhúng vai, Nha Hi lập tức nắm cơ hội "Nếu chưa thì em gọi đồ mình cùng ăn nha."
Dư Thế Phàm liền lắc đầu "Anh không đói."
Huỳnh Nha Hi lại tìm một chiếc cơ xinh xẻo "Nhưng mà em đói."
Thế Phàm nhếch đầu lông mày, xem cô trốn tránh như thế này thật là khả ái đi, nhưng bản thân anh đã chờ đợi lâu rồi không muốn vòng vo "Nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, Nha Hi em có hai tiếng."
Nha Hi mím môi, bước chân nâng lên "Nhưng anh phải đảm bảo, sau này không tự ý xuống chỗ em nữa... Mọi người ở đấy sẽ rất khó xử."
"Ừm" Dư Thế Phàm khó chịu nới lỏng cavarat, có chút nôn nóng, ánh mắt nhiễm dục đυ.c ngầu, bởi vì đêm qua đến giờ không có chạm vào cô. Nha Hi nâng đôi bàn tay run run chạm lên vòm ngực Dư Thế Phàm, nới cavarat ra chút nữa, bàn tay cởi ra cúc áo của Dư Thế Phàm. Động tác chậm chạm của Nha Hi, Thế Phàm vừa nôn nóng lại mong chờ cứ nhìn cô chằm chằm.
Cởi hết cúc áo, lòng ngực săn chắc lộ ra, còn có cơ bụng hoàn hảo, mặt Nha Hi đỏ bừng bừng, bàn tay chạm vào thắc lưng của Dư Thế Phàm, bắt đầu tháo ra thắc lưng. Bàn tay nhỏ cứ lượn lờ chạm vào thân thể anh, Dư Thế Phàm chỉ bị cô cởi đồ lại nổi hứng đến hơi thở bắt đầu nặng nề.
Nha Hi tháo được thắc lưng, cô thật sự xấu hổ mở ra khuy quần, bàn tay Nha Hi run đến đầu ngón tay không còn nằm trong kiểm soát của Nha Hi nữa. Khi kéo xuống dây tia quần, bàn tay ở hậu đậu lại chạm qua hạ bộ của người kia. Tuy là cách một lớp quần áo, Nha Hi có thể cảm thấy nó đang rất là lớn, còn có cảm giác rằng nó đang rất nóng.
Bị Nha Hi chạm, Dư Thế Phàm thực sự muốn mắng người, bắt lấy cánh tay Nha Hi. Kéo cô ngồi lên nửa người của Dư Thế Phàm, chiếc ghế dễ dàng chịu được hai người, bắt lấy gương mặt nhỏ hôn lấy hôn để. Nha Hi không thể từ chối, e thẹn đón nhận nụ hôn của người này, bắt đầu trao đổi hơi thở, Nha Hi rất thiện ý hai tay câu lấy Dư Thế Phàm.
Chết tiệt, hành động nhỏ ấy của cô lại khơi màu thú tính, Dư Thế Phàm cắn cánh môi của Nha Hi, tay giữ lấy gáy Nha Hi khẽ nghiêng người cắn lên chiếc cổ thơm mềm, ở một vị trí quen thuộc hôn mυ"ŧ đến đỏ ửng.
Một người đàn ông có thể chóng chọi với mọi thứ, với mọi cám dỗ. Riêng duy nhất thứ Dư Thế Phàm không thể chống lại, đó chính là người phụ nữ này. Bởi vì điểm yếu của một người đàn ông đó chính là người phụ nữ mà họ có hứng thú, chỉ cần một cái chạm nhẹ, chỉ là cởi ra áo, Dư Thế Phàm lại bị người phụ nữ này khơi màu du͙© vọиɠ, thật sự là đáng trừng phạt.
(P/s anh chị cứ việc trừng phạt nhau đi, trừng phạt thế lày ngọt ngào nàm sao, em thích lắm ಡ ͜ ʖ ಡ)
Còn tiếp...
_ThanhDii