Lam Vũ Đường vội vàng dời điện thoại. Wow! Lâu nhị tiểu thư này thật lớn giọng, muốn hại anh biến thành kẻ điếc sao? Gượng cười lắc đầu, đưa tới gần phone, anh mở miệng lần nữa, “Tôi muốn mời cô ăn cơm.” Cô chẳng lẽ không thể chờ anh nói xong rồi mới phát hỏa sao?
“Không rảnh!” Lâu Bộ Vũ tức giận cúp điện thoại, thở phì phì chạy lên lầu. Cô bận rộn làm việc, làm gì còn thời gian ăn cơm. Tên anh trai chết tiệt kia, nếu không ai thèm lấy cô, nhất định do anh làm hại.
Vào lúc sáng sớm không khí đặc biệt tươi mát và yên tĩnh, Lâu Hải Thần im lặng ngồi ở phòng ăn xem báo sớm, thuận tiện chờ ba cô con gái xuống lầu ăn cơm, huh, thiếu một người, bởi vì đứa con trai cổ quái vừa về nước luôn luôn tránh ở bên trong tháp ngà không chịu dễ dàng hiện thân.
“Ba, chào buổi sáng.” Vẫn như bình thường, Lâu Bộ Vũ trượt cầu thang xuống, động tác rất quen thuộc.
“Uh, mau ăn cơm.” Lâu Hải Thần thản nhiên nói, giả bộ vô sự liếc nhìn tờ báo trong tay, trong lòng thì thầm nghĩ, sao lời dạo đầu không có vẻ quá mức hay cố ý gì hết vậy?
“Bây giờ con phải đến công ty, giữa trưa sẽ không trở về, buổi tối gặp lại.” Cô cười hì hì nói, không một chút đứng đắn, vui vẻ cầm lấy dao nĩa chuẩn bị dùng bữa sáng.
Lâu Hải Thần ngẩng đầu nhìn cô một cái, thử hỏi: “Bộ Vũ, gần đây tam công tử Lam thị qua lại rất thân với con sao?”
“Đều là anh em, có vấn đề gì?” Dừng động tác ăn cơm lại, cô phòng bị nhìn về phía ba già. Kẻ già dối trá này lại muốn tính kế gì?
Lâu Hải Thần thầm than trong lòng, lại vùi đầu vào báo chí. Quên đi, con cháu tự có phúc con cháu, ông cần gì mò mẫm quan tâm. Chỉ là đứa con gái thứ hai không tốt này, thật sự làm cho người ta đau đầu, có ai chịu hi sinh mình cưới cô đây? Chỉ sợ rất khó!
Kỳ thật, đứa con gái thứ hai này của ông ngoại trừ bộ dáng không xinh đẹp, nhưng có dáng người có thân hình, muốn mới có thể có mới, muốn công phu có công phu – đúng vậy, vấn đề nằm ở chỗ "công phu", nếu không phải năm đó nhất thời cho phép cô học quyền đạo, Không Thủ đạo, Judo, Tây Dương kiếm cùng võ thuật truyền thống Trung Quốc… như vậy nha đầu này hẳn là một cô gái đáng yêu ôn nhu mới phải, cũng sẽ không bạo lực đến không có nam sinh dám tỏ tình. Hiện tại cô lại phải thường xuyên giả nam xuất hiện trước người khác, có đàn ông coi trọng cô mới kỳ quái. [#Ami: bác đừng lo, Lam ca ca biếи ŧɦái mà ^^ #Lam ca ca: *lườm* ai biếи ŧɦái... ta chỉ là *suy nghĩ* biết thưởng thức nét đẹp nam tính #Ami: bó tay]
Ai! Nói đi nói lại, đều do trong lòng ông có ý cho con cái tiếp nhận sự nghiệp, mới có thể tạo thành cục diện khó có thể thu thập hôm nay, mắt thấy có một đàn ông dường như có sóng ngầm mãnh liệt với nó, có tương lai, ông vừa vui vừa giận, chỉ hy vọng con gái không cần bỏ lỡ nhân duyên khó gặp này.
Thấy ba già chôn đầu trong tờ báo, dường như lâm vào trầm tư, giải quyết xong bữa sáng Lâu Bộ Vũ không chào hỏi đã ra cửa, nhưng đi tới cửa, mặt của cô liền suy sụp xuống.
Cũng không thể làm như không thấy sao? Lâu Bộ Vũ vô lực mà nghĩ, nhìn chằm chằm bó hoa hồng chói mắt trước mặt kia, suy nghĩ xem có nên ném nó vào mặt người tặng hoa hay không.
Lúc này bầu trời sáng sủa không gợn chút mây, cây xanh thấp thoáng, không khí tươi mát. Người tặng hoa tướng mạo đoan chính, cử chỉ văn nhã, nói năng lịch sự, nhưng nụ cười trên mặt lại tổn thương mắt cô.
“Bên trái phía trước hai mét.” Cô tức giận mở miệng. Anh không phiền sao, luôn quấn quít lấy cô, bây giờ còn mang theo hoa?
“Cái gì?” Anh không hiểu hỏi.
“Thùng rác.” Dâng tặng một cái liếc mắt xem thường miễn phí, Lâu Bộ Vũ xoay người chạy lấy người.
Lam Vũ Đường dở khóc dở cười nhìn bóng lưng của cô. Vì sao cô không giống người thường như thế chứ? Anh càng ngày càng mê hoặc tâm tình hay thay đổi của cô, thậm chí có chút không thể rõ ràng chính mình đến tột cùng là bởi vì thích Lâu Bộ Hiên mới thích cô, hay đơn thuần chính là thích cô? Hoặc là dùng việc theo đuổi Lâu Bộ Vũ để phủ định chuyện mình yêu đàn ông? Có lẽ… Anh chắc là đang trốn tránh rồi.
Nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, Lâu Bộ Vũ bất đắc dĩ nhướng mày, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại thỏa mãn khác thường. Kỳ thật, cô rốt cuộc làm sao vậy? Mỗi lần gặp gỡ anh liền trở nên là lạ, có khi rất nôn nóng, có khi lại ẩn ẩn một tia vui sướиɠ, căn bản không giống bản thân cô. Oán hận mà nghĩ, càng thêm dùng sức đạp đường nhựa dưới chân.
Anh trai đến tột cùng khi nào thì mới có thể trở về? Cô bắt đầu nhớ mong anh trai sinh đôi khiến người ghét, ít nhất anh có một gương mặt có thể nghe nhìn lẫn lộn, nhưng, thật sự muốn anh đến dời đi lực chú ý của người đàn ông này sao? Ngộ nhỡ… Dùng sức đá đi bất an trong đầu, sẽ không, cô làm sao có thể ghen?
Cô nhất định suy nghĩ nhiều quá rồi.
“Bộ Vũ, đáp ứng sự theo đuổi của anh khó như vậy sao?” Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp của anh. Mình rốt cuộc muốn đuổi theo ai? Diện mạo giống nhau, cá tính tương tự, nhưng, bọn họ rốt cuộc là hai người khác nhau! Lam Vũ Đường buồn rầu.
Lâu Bộ Vũ hi vọng chính mình tạm thời mất đi thính giác, bằng không cô phải trả lời anh thế nào? Làm sao giải thích một đoàn hỗn loạn này? Cho nên vẫn là bảo trì lặng im lấy thẻ an toàn.
Cô đi lên, anh theo sau, không cách nhau quá xa, cũng sẽ không quá mức thân thiết, lẳng lặng duy trì một khoảng hài hòa độc đáo.
Bọn họ dạng này tính là hẹn hò sao? Nghi vấn này bất ngờ đột nhiên nổi lên trong lòng cô.
Lâu Bộ Vũ nửa chết nửa sống ghé vào trên mặt giường lớn mềm mại, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm món đồ chơi con gấu trên sàn nhà.
Lâu phu nhân tiến vào nhìn qua chính là hình ảnh như vậy, con gái thứ hai của bà đang ngẩn người, lãng phí thời gian trôi qua.
Vẫy tay trước mắt cô, cô làm như không thấy.
Tốt lắm, nhẹ nhàng chọc một cái, vẫn không động đậy.
Hiện tại bà có thể xác định một sự kiện, đó là bảo bối của bà xảy ra vấn đề rồi, hơn nữa vấn đề này vô cùng có khả năng trên mặt cảm tình, bộ dáng ngốc giống như chính mình năm đó.
Nhẹ nhàng xoa mái tóc dài tán loạn của con gái, bà khẽ cười nói: “Bảo bối của mẹ, nên hồi hồn.”
“Uống….uố…ng!” Lâu Bộ Vũ từ trong ngượng ngùng tỉnh lại, kinh ngạc nhìn mẹ đột nhiên xuất hiện. "Mẹ, mẹ đến đây khi nào?” Mẹ mình khi nào đã trở thành võ lâm cao thủ, đi đường lại lặng yên không tiếng động?
“Đến đã lâu.” Lâu đến cũng đủ phát hiện khác thường của cô.
“Tìm con có chuyện gì không?” Cô nhanh chóng thu lại tâm sự của mình.
Lâu phu nhân mỉm cười nói: “Con không có chuyện gì nói với mẹ sao?”
Lâu Bộ Vũ xấu hổ cười. Từ nhỏ đến lớn, chuyện của cô tựa hồ cũng không thể gạt được mắt thần của mẹ già.
“Là ai đem bảo bối của mẹ biến thành tâm thần không yên?” Là thần thánh phương nào có thể đem Lâu Bộ Vũ không nhìn được tư vị sầu kéo vào tòa thành tình yêu? Cô phải chào anh, để bày ra lòng biết ơn.
“Mẹ, con vô cùng ghét một người, anh ta luôn đến dây dưa con, nhưng không thấy anh ta con lại nhớ, như vậy có phải rất mâu thuẫn hay không?” Cô yêu kiều cau mặt nhăn mũi, vẻ mặt mờ mịt. Tên chán ghét kia, sao luôn xuất hiện ở trước mắt phiền chết người, sao chỉ một chốc đã biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian, anh đến cùng có phải đang theo đuổi cô hay không? Phiền chán gãi gãi đầu, cô tức giận căm phẫn đấm đấm giường.
“Không phải, cô gái ôm ấp tình cảm luôn ngây thơ, thích một người vốn sẽ trở nên mâu thuẫn.” Con gái của bà đã trưởng thành! Lâu phu nhân vui mừng cười.
“Nhưng con thật hung dữ, anh ta có thể bị con dọa chạy hay không?” Lo âu là loại tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả hết được. Từ xưa đến nay, đàn ông dường như đều ưa phụ nữ ôn nhu hiền thục.
Lâu phu nhân tươi cười càng sâu, khi nào gặp qua con gái sợ cái gì, có thể thấy được lúc này đã thật sự yêu. "Sẽ không, anh ta thấy con chính là bộ dáng này, yêu tự nhiên cũng là cái dạng này của con, nếu sợ, cũng không yêu con.” Người đàn ông nào thật tinh mắt, đã chọn đúng bảo bối nhà cô, cũng không phải nói hai con gái khác không tốt, nhưng đứa con gái dung mạo thường thường này rất vừa lòng bà, tuy rằng cử chỉ của cô luôn luôn ngang ngược, nhưng bà biết cô có một trái tim săn sóc thiện lương, nếu không cũng sẽ không nguyện ý giả nam giúp xử lý công ty gia tộc trong nhà.