Vợ Yêu Thích Tán Gái

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh trai sinh đôi của cô, bằng mọi cách dẫn dụ cho về nước nhưng lại trốn đi khiến cô đơn thân độc mã tiếp khách tại công ty. nhưng điều đặc biệt, đáng nói nhất ở đây là cô pha …
Xem Thêm

Rồi đến quầy trang sức xem. Bông tai, lại càng không cần rồi, cô ngay cả lỗ tai đều không có, mua rất lãng phí.

Vòng cổ còn miễn cưỡng có thể nhận, đúng rồi, bông tai có thể, mua cho em gái nha, sao cô lại quên.

Vì thế cô chọn một đôi bông tai tinh xảo thanh lịch, hai cái vòng cổ óng ánh chói mắt, chất liệu gỗ tiếp theo thứ tự là thủy tinh và kim cương.

Giá trị thật cao! Đối với cô mà nói, chỉ thế này thôi đã gọi là đồ mua sắm điên cuồng rồi.

Bên kia, Lam Vũ Đường vừa ra thang máy có chút kinh ngạc bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, bóng lưng rất quen thuộc. Cô, cô quay đầu rồi, dĩ nhiên là Bộ Hiên! Xem mặt trăm phần trăm là Lâu Bộ Hiên, nhưng… Bộ Hiên là nam, đối phương lại là nữ nha! Trong lòng đang nhận định mình yêu đàn ông đột nhiên loạn cả lên, giống bị người hạ lời nguyền đi về phía mỹ nhân đứng ở trước quầy chuyên doanh [quầy chuyên bán một loại hàng hoá].

Sẽ có kỳ tích xảy ra sao? Anh hi vọng có.

Xuất phát từ tập tính của người luyện võ, Lâu Bộ Vũ lập tức biết có người đứng ở phía sau mình, trực giác nói cho cô biết hình như là người quen.

“Bộ Hiên.” Thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai cô.

Là anh! Lâu Bộ Vũ lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Tiên sinh, anh đang gọi tôi phải không? Tôi quen anh sao?”

Đối mặt cùng một gương mặt, nghe câu hỏi xa lạ của cô, Lam Vũ Đường giật mình sửng sốt, “Thật xin lỗi, ngoại hình cô rất giống một người bạn của tôi…” Trong lời nói của anh khó nén mất mát. Cô là nữ, dù sao cũng không phải Bộ Hiên, nhưng tại sao lại giống đến như thế?

“Tổng Giám đốc, cần phải đi.” Trợ lý phía sau ghé vào lỗ tai anh nhắc nhở.

“Uh.” Nhưng anh vẫn nhìn cô gái trước mắt sững sờ, nỗi thất vọng to lớn dâng lên trong lòng.

“Chị hai.” Một giọng nữ mềm mại truyền đến.

Xong đời, Bộ Yên đáng chết. Lâu Bộ Vũ thầm mắng ở trong lòng, đồng thời rất nhanh bị người ôm lấy từ phía sau, người này đúng là em gái út thân ái nhất của cô. Cô cũng thật biết chọn thời điểm xuất hiện, cái này sẽ không lộ chân tướng chứ? Cô cảm thấy Lam Vũ Đường giống như có thể nhìn thấu cô, cảm giác rất không thoải mái.

“Bộ Yên, cô ta… Là chị hai cô?” Anh cứng họng ấp úng hỏi, đầu cứng ngắc một lát.

Lâu Bộ Yên nhìn thấy đàn ông trước mặt thì mỉm cười, “Đúng vậy, chị hai tôi, cùng với anh hai tôi là một cặp sinh đôi mà, thế nào? Giống không. Cô luôn luôn xuất quỷ nhập thần rất ít khi nhìn thấy người, lần này trở về sẽ ở lại một thời gian… ” Cô líu ríu nói một đống lớn.

Lâu Bộ Vũ trừng mắt nhìn, giả bộ giật mình nói: “Thì ra anh coi tôi là anh ấy, khó trách.”

“Wow, chị, vòng cổ thật đẹp, là tặng cho mỹ nhân là em phải không!” Lâu Bộ Yên đã động thủ kiểm tra cái túi trong tay chị hai, vừa nhìn thấy trang sức này liền biết là tặng cho mình, bởi vì chị hai chưa bao giờ dùng.

“Trời ạ, em khiêm tốn một chút cũng không được sao? Thua ở em luôn.” Lâu Bộ Vũ đem bao lớn bao nhỏ trên tay toàn bộ đưa cho cô, thoải mái nhún vai một cái, nở một nụ cười, “Tốt lắm, đồ đã đưa cho em, chị đi đây, Vũ Đường, tạm biệt!” Tay không mà đến, tay không mà quay về, duy nhất có biến hóa chỉ là số trong thẻ vàng, thật sự là thoải mái khoái trá quá.

Bọn họ thật đúng là anh em sinh đôi, ngay cả động tác nhỏ đều giống nhau, Lam Vũ Đường suy nghĩ xuất thần.

“Tổng Giám đốc.” Trợ lý lại lên tiếng một lần nữa, muốn triệu hồi hồn phách rời thân thể của ông chủ.

Lâu Bộ Vũ đang muốn rời đi thì thấy bộ dáng này của anh, liền dừng bước, “Ha la, tiên sinh, anh có nhà không? Nhân viên của anh đang chiêu hồn đó!” Bản tính nghịch ngợm của cô lại hiện ra.

Lam Vũ Đường lấy lại tinh thần, nghe thấy lời trêu chọc của cô thì bật cười. Cô và Bộ Hiên đều một giọng, quả nhiên là anh em sinh đôi. "Cô tên là gì?”

“Lâu Bộ Vũ.” Cô thẳng tanh không e dè nói.

Lam Vũ Đường nhìn cô, không tự chủ được hỏi: “Muốn tôi đưa cô đi không?” Làm sao bây giờ? Đầu óc của anh giống như một chút cũng không bị mình khống chế.

“Cám ơn hảo ý của anh, nhưng không cần. Em gái, chạy lấy người.” Vẻ mặt cô sung sướиɠ lôi kéo em gái mình bước đi, không cho anh cơ hội tiếp xúc gì, dù sao để lộ thì không tốt lắm.

Lam Vũ Đường cười lắc đầu, anh lại có cảm giác sai lầm là Bộ Hiên đang ngay bên cạnh, thật sự là kỳ quái.

Điện thoại trong đại sảnh Lâu gia lại vang lên một lần, Hà quản gia vội vàng xông lại nghe điện thoại.

“Hà quản gia sao? Tôi là Lam Vũ Đường.” Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến thanh âm quen thuộc.

Hà quản gia ở trong lòng thở dài trước một hơi, mới bất đắc dĩ nói: “Lam tiên sinh, nhị tiểu thư vẫn không có ở nhà.” Nhị tiểu thư thật sự bận quá rồi, ai có thể bắt được cô đây.

“Lại không có nhà sao…” Giọng điệu chất vấn của Lam Vũ Đường không dấu nỗi mất mát.

“Hi, Hà quản gia, con đã về.” Cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói thanh thúy của Lâu Bộ Vũ.

“Lam tiên sinh, nhị tiểu thư đã về.” Hà quản gia nhanh chóng nói với điện thoại. Vị tiên sinh này thật là bám riết không tha, dạo gần đây mỗi ngày đều gọi điện thoại tìm nhị tiểu thư.

“Hà quản gia, tìm con sao?” Lâu Bộ Vũ đi đến điện thoại.

Hà quản gia vội vàng đem điện thoại gi­ao cho cô, “Đúng vậy, là Lam tiên sinh, mỗi ngày anh ta đều gọi điện thoại.” Bất luận một vị đàn ông nào muốn theo đuổi nhị tiểu thư đều cần chúc phúc thật lớn, không phải nói nhị tiểu thư không tốt, mà là cô thật sự rất không giống người thường.

Lâu Bộ Vũ bĩu môi, cố ý xem nhẹ vẻ mờ ám trên mặt Hà quản gia, tiếp nhận phone: “Lam tiên sinh phải không?” Tên vương bát đản này, ăn no, vốn đã quấn quít lấy cô khi giả nam trang, hiện tại lại quấn cô khi mặc nữ trang, đáng tiếc Bộ Hiên đã ra nước ngoài công tác, bằng không kêu anh che.

“Là tôi, cô cũng thật khó tìm.” Vị Lâu nhị tiểu thư này thật giống lời nói của em gái, xuất quỷ nhập thần rất khó tìm. Nhưng từ sau khi gặp qua cô ở công ty bách hóa, anh thật sự kềm nén không được khát vọng muốn gặp lại cô trong lòng.

Lâu Bộ Vũ nhìn trời đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: “Tìm tôi làm gì? Tôi lại không có làm việc, anh đợi anh của tôi trở về rồi lại gọi điện thoại đến được không?” Cô quả thật hối hận muốn chết, vì sao không cùng chị cả đi Đức bàn chuyện làm ăn, nếu không sao phải ở đây ứng phó với cái kẹo da trâu này.

Ai! Từng bước sai, từng bước sai.

Lam Vũ Đường ở đầu bên kia mỉm cười, “Tôi tìm cô, không liên quan đến chuyện làm ăn.” Xem ra tính tình của cô không được tốt, động một chút là tức giận.

Lâu Bộ Vũ nhịn xuống xúc động rống người, nhẫn nại phát cáu nói: “Có chuyện gì đáng giá Lam Tổng Giám đốc không ngại phiền toái gọi điện thoại đến?” Quấy rầy tôi! Ba chữ sau cô ngậm trong miệng không nói ra.

“Tiểu thư, không cần hung dữ như vậy.” Hà quản gia luôn luôn ở bên cạnh nghe lén nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ. Nhị tiểu thư cũng thật là, khó được có đàn ông theo đuổi, vì sao luôn tỏ ra hung dữ? Còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ không ai thèm lấy.

Lâu Bộ Vũ che ống nói, hướng Hà quản gia cười ngọt ngào, “Làm ơn, Hà quản gia, mời đi làm việc, để mình con xử lý là được rồi.”

Hà quản gia yêu thương vươn tay nhéo nhéo gương mặt nịnh nọt của cô, cười xoay người, “Có người theo đuổi thì phải nắm lấy nha.”

Lâu Bộ Vũ nghe vậy, thiếu chút nữa té xỉu. Có người theo đuổi? Ai muốn theo đuổi ai đây? Bỗng dưng, cô hiểu hàm ý trong lời nói của Hà quản gia, trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác khó nói lên lời lại xa lạ, trong lòng hơi nhảy nhót lại mang một ít ngượng ngùng.

“Cũng không có chuyện gì” Lam Vũ Đường vô cùng cẩn thận cách dùng từ của mình.

Người sắp bất tỉnh vừa nghe, lập tức rống lên, “Không có việc gì? Anh ăn no rỗi việc sao!” Gọi điện thoại rất vui vẻ sao?

Thêm Bình Luận