Vợ Yêu Thích Tán Gái

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh trai sinh đôi của cô, bằng mọi cách dẫn dụ cho về nước nhưng lại trốn đi khiến cô đơn thân độc mã tiếp khách tại công ty. nhưng điều đặc biệt, đáng nói nhất ở đây là cô pha …
Xem Thêm

“Bành bạch…” Không hẹn mà cùng, tiếng vỗ tay bốn phía vang lên như sấm.

“Cám ơn.” Giai nhân thoát tai nạn đỏ mặt nói lời cảm tạ.

“Cẩn thận một chút.” Lâu Bộ Vũ mỉm cười đem khay trả lại cho người phục vụ, trở về vị trí của mình.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, rõ ràng cảnh cáo mình nên cách xa anh ta một chút, để tránh thật sự lâm vào vực sâu vạn trượng, nhưng, anh vẫn là không quản được lòng mình đi về phía Lâu nhị thiếu.

“Lam tổng.” Cô cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn lễ phép nói: “Mời ngồi, muốn mời không bằng ngẫu nhiên gặp, muốn uống thứ gì?”

“Cà phê.” Lam Vũ Đường đột nhiên mất đi hứng thú với uống rượu, chỉ cảm thấy mỗi lần nhìn đến anh thì tâm tình đều trở nên tốt lắm, có lẽ là do anh luôn luôn mỉm cười! Anh tìm cho mình một lý do hơi gượng ép.

Tròng mắt của Lâu Bộ Vũ chuyển động, hạ giọng thần bí nói: “Lam tổng, vì sao anh đều không có mỹ nữ ở bên, sợ bạn gái ghen sao?” Nói thật ra, bộ dáng của cô bây giờ thật sự rất nhiều chuyện, cho dù bề ngoài nam tính hóa thế nào, trong xương cốt của cô vẫn là phụ nữ.

Lam Vũ Đường không dự đoán được Lâu nhị thiếu sẽ hỏi điều này, giật mình sửng sốt, “Tôi không có bạn gái, cậu không phải cũng rất ít tìm bạn gái sao?” Anh đem vấn đề ném trở lại.

“Hắc hắc.” Cô cười mỉa hai tiếng, hơi khó mở miệng, “Không gạt anh, tiểu mẫu sư tử nhà chúng tôi kia có tình cảm luyến huynh nghiêm trọng, hại tôi…” cô nhún vai.

Anh thiếu chút nữa không chú ý hình tượng cười to ra, tuy rằng không tin lời của anh ta, nhưng biểu tình lại khiến người ta buồn cười, anh ta thật là một kẻ dở hơi!

“Lam tổng…”

“Gọi tôi là Vũ Đường đi, đừng khách sáo quá.” Anh quyết định kết gi­ao với người bạn này, tên này làm cho anh cực kỳ thích.

“OK, không thành vấn đề, Vũ Đường…” Lâu Bộ Vũ đột nhiên nhíu mày, buồn rầu bĩu môi nói, “Ai nha, đều do anh ngắt lời, làm tôi quên đang muốn nói gì.”

“Phải không?” Anh ta thật thẳng thắn.

“Đúng vậy!” Cô nghiêm túc gật gật đầu.

“Bộ Hiên, cậu mấy tuổi?” Lam Vũ Đường cười hỏi, cảm thấy anh ta thoạt nhìn giống như một đứa con trai mới lớn.

Lâu Bộ Vũ cười nghịch ngợm, “Muốn làm mai sao? Đối phương nhất định phải là một mỹ nữ siêu cấp mới được, nếu không tôi không cần. Nhưng phải được sự đồng ý của em gái, tôi mới nhận nha.”

“Cậu…” anh nhịn không được nữa cười to.

“Này này! Chú ý nơi này là nơi công cộng, đừng để người ta chú ý.” Lâu Bộ Vũ lo lắng liếc chung quanh, liên tiếp cười với người khác, sớm biết thế cũng không chọc anh cười. Nhưng cái khuôn mặt u buồn kia mặt thật sự không thích hợp trò chuyện, cô nhìn trong lòng không thoải mái, mới nhiều chuyện làm cho anh vui vẻ.

“Việc này không trách tôi được, cậu thật sự rất biết cách đùa giỡn.” Lam Vũ Đường thật vất vả ngưng cười, tiếp tục hỏi tới: “Cậu rốt cuộc mấy tuổi đây?” Anh cũng không rõ ràng đến tột cùng mình gặp cái gì, đối người đàn ông này phá lệ cảm thấy hứng thú.

Lâu Bộ Vũ nhìn xem thường, tức giận nói: “Hai mươi tư.”

“Thua năm tuổi, tôi là anh cả nha.” Anh cười quyến rũ nói, tâm tình vô cùng tốt.

“Không cần khách sáo, cứ gọi thẳng tên là được, tôi chưa bao giờ cùng người khác xưng huynh gọi đệ.” Muốn sàm sỡ cô, không có cửa đâu.

“Câu sợ chịu thiệt sao?” Lam Vũ Đường nháy mắt mấy cái, không thể tưởng được anh rất keo kiệt .

“Đúng thì thế nào?” Lâu Bộ Vũ trừng mắt anh một cái, nâng cổ tay xem đồng hồ, “Đã trễ, tôi về trước đây.” Trong nháy mắt cô gọi người phục vụ tới, ký xong hoá đơn liền đứng dậy chạy lấy người.

“Này, tôi phải về nhà báo danh, anh đi theo phía sau làm gì?” Lâu Bộ Vũ không hiểu quay đầu mắt nhìn người đứng phía sau.

Anh vô tội nhún nhún vai, “Tôi cũng phải về nhà.” Trong mắt anh ẩn chứa ý cười, cảm thấy lúc này cô đa nghi rất đáng yêu.

Ông trời! Anh làm sao có thể dùng cái từ này để hình dung đàn ông?

Lâu Bộ Vũ nhìn chằm chằm anh một cái, đi nhanh về xe mình.

“Bộ Hiên, ngày mai cùng nhau ăn điểm tâm.” Lam Vũ Đường đột nhiên cất giọng.

Đột nhiên nghe được lời mời của anh, Lâu Bộ Vũ thiếu chút nữa đạp phải chân mình, cá tính cô hào sảng không muốn nói nhiều, chỉ tức giận nói: “Tùy anh.”

Lam Vũ Đường buồn cười lắc đầu, nhìn cô rời đi.

Sét đánh sao? Mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu vào làm cô đưa tay che mắt, mái tóc mềm mại thật dài xoã trên gối.

“Heo dậy đi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng chửi rủa của Lâu Bộ Yên.

“Thật ồn ào.” Lâu Bộ Vũ nói thầm, cầm đồng hồ qua xem thời gian, “8 giờ rưỡi!” Cô lại nhắm mắt một lần nữa, cả giận nói: “Lâu Bộ Yên, gào cái quỷ gì? Hôm nay Chủ nhật mà!” Huống chi bình thường cô cũng rất ít khi dậy sớm.

“Mau đứng lên, chị hẹn Lam tiên sinh cùng ăn điểm tâm, người ta đã đợi nửa giờ rồi, thật không có lễ phép.”

“Lam tiên sinh…” Lâu Bộ Vũ nhíu mày nhớ lại, trở nên tỉnh táo, tên khốn kia làm thật sao, cô còn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói mà thôi.

“Anh hai không có ở đây sao? Bảo anh ta đi, anh ta mới đúng người.” Cô chính là phân thân được không.

“Anh hai nói ai chọc người đó đi.” Hai người một tính, không hổ là anh em sinh đôi, ngay cả việc tự hỏi đều giống nhau như đúc.

Khi Lâu Bộ Vũ đang mặc quần áo thoải mái từ trên cầu thang trượt xuống thì Lam Vũ Đường sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối. Có người rèn luyện võ nghệ như vậy sao? Tuy rằng thân thủ của anh ta thật tốt, nhưng cầu thang không đi, hình như…

“Trời…” Lâu Hải Thần không khỏi nản lòng vỗ trán, “Tiểu tử, con có chút hình tượng được không?” Mặt mũi nhà họ Lâu đều bị cô làm mất hết.

“Ba, con đây gọi là siêng năng luyện tập.” Lâu Bộ Vũ phản bác.

“Đã hẹn người ta, làm sao có thể quên?” Lâu Hải Thần nghiêm mặt răn dạy "con trai”, trách cứ sơ suất cẩu thả của cô.

Lâu Bộ Vũ lườm một cái xem thường, đột nhiên ôm lấy ba mình còn đang lải nhải, in một nụ hôn chào buổi sáng trên mặt ba, thừa dịp ông còn đang kinh ngạc vội vàng kéo Lam Vũ Đường nhanh chóng rời đi.

“Lâu bá phụ bị cậu hù.” Lam Vũ Đường lái xe, trên mặt tràn đầy ý cười, biểu tình mới vừa rồi của ông chủ lớn Lâu gia quả thật giống như bị sét đánh.

“Chuyện nhỏ.” Đương nhiên bị hù rồi! Cô chưa bao giờ dùng cách này ân cần thăm hỏi ba già, chỉ là lúc phi thường đưa ra thủ đoạn phi thường.

“Ngày hôm qua ngủ trễ sao?” Anh không chút để ý hỏi.

“Anh ngủ rất ít sao?” Cô hỏi lại, sau đó mặt nhăn mày nhíu, “Tôi thấy tinh thần của anh không phải tốt lắm, do ngủ không đủ hay là sinh bệnh rồi?”

“Cậu từng học y sao?” Lam Vũ Đường nở nụ cười, không nghĩ tới anh còn rất lợi hại.

“Một chút.” Cô khiêm tốn nói.

Lam Vũ Đường thở dài, “Không hiểu được huyện gì xảy ra, một năm gần đây luôn ăn không ngon ngủ không ngon, uống thuốc gì cũng vô dụng, có lẽ do áp lực công việc quá lớn.”

Áp lực của anh thật sự rất lớn, có một công ty kiến trúc cùng một công ty bách hóa phải kinh doanh, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ, thỉnh thoảng còn phải quan tâm sự nghiệp của dòng họ.

Lâu Bộ Vũ trầm mặc chút mới nói: “Thử tìm cái gì giải trí hoặc là cứ tìm người mát xa, hoàn toàn thư giãn một tí. Về phần khẩu vị không tốt… Nghe nói có quán ‘Bất Ngữ lâu’ rất ngon.” Không hiểu được vì sao, nhìn anh không thoải mái, cô cũng sẽ không vui theo, hơn nữa loại hiện tượng này càng ngày càng nghiêm trọng, mà cô không thích loại cảm giác này, cực kỳ không thích.

“Ý định này rất tốt.” Anh đồng ý gật đầu, “Chỉ tiếc trị ngọn không trị gốc, huống chi quán ‘Bất Ngữ lâu’ thường xuyên trong trạng thái tạm ngừng buôn bán.” Thật không hiểu nổi ông chủ kia nghĩ như thế nào, cả ngày không tiếp tục kinh doanh làm sao buôn bán?

“Điều này cũng đúng.” Cô nở nụ cười, hơn nữa có chút ngượng ngùng. Bởi vì vô cùng đúng dịp, cô chính là bà chủ chính quy ba ngày bắt cá, hai ngày phơi nắng lưới kia, lúc trước mở tiệm chỉ là hứng thú nhất thời, không ngờ một đêm thành danh sợ tới mức cô thiếu chút nữa đóng cửa, về nhà ăn chính mình.

Thêm Bình Luận