Vợ Yêu Thích Tán Gái

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh trai sinh đôi của cô, bằng mọi cách dẫn dụ cho về nước nhưng lại trốn đi khiến cô đơn thân độc mã tiếp khách tại công ty. nhưng điều đặc biệt, đáng nói nhất ở đây là cô pha …
Xem Thêm

“Hai tháng lẻ năm ngày.” Cô sửa chữa.

“Được, cho dù hai tháng lẻ năm ngày.” Dáng người anh lại cúi thấp, cơ hồ cầu xin nói: “Hiện tại em lại còn muốn tới công ty đi làm, lượng công việc lớn đối với sự phát triển của thai nhi không tốt.” Cô rốt cuộc có xem mình là phụ nữ có thai hay không?

Trong mắt Lâu Bộ Vũ hiện lên ánh sáng khác thường, khóe miệng cười có vẻ có chút quỷ, “Nhưng, Lam gia Nhị thiếu các anh đem em út kéo đi yêu đương rồi, bên người anh trai nhà em dù sao cũng phải có người hỗ trợ mà.” Hừ, hừ, như vậy còn kéo không được một cái kẻ chết thay đến Lâu thị làm trâu làm ngựa sao?

“Anh lập tức tóm anh ta lại đây hỗ trợ.” Bỏ đi anh em, hiện tại vợ là lớn nhất.

“Em đây có thể yên tâm trở về an thai.” Cô cười rất ôn nhu.

“Bộ Vũ, cũng không thể được…”

Cô chờ anh nói tiếp.

“Đến Lam gia…” Ánh mắt của anh tràn ngập mong đợi.

Lâu Bộ Vũ cắt đứt lời của anh, “Mẹ em mỗi ngày đều hầm thuốc bổ, hơn nữa bản thân là đầu bếp tốt, dinh dưỡng tuyệt đối không là vấn đề.” Cô không phải đứa ngốc, chạy đến Lam gia dưỡng thai, ai biết được nơi đó có cái gì đang chờ cô?

Lam Vũ Đường chân thành nhìn cô, “Chúng ta kết hôn đi.” Đây là khát vọng lớn nhất của anh.

“Em cũng nghĩ vậy.” Cô chậm rãi nói.

Anh mừng rỡ, không nghĩ tới lần này cô lại dễ dàng gật đầu như vậy.

“Nhưng, anh phải đáp ứng một điều kiện.” Điều kiện đã nổi lên mặt nước.

“Em cứ việc nói.” Cho dù là muốn trăng sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp hái cho cô.

“Ba mẹ em hi vọng em sinh đứa nhỏ sẽ mang họ Lâu.” Ba mẹ tha thiết kỳ vọng, cô cũng không dám khinh thường.

Lam Vũ Đường ngẩn ra. Cá nhân anh không thành vấn đề, nhưng tổ phụ tổ mẫu quan niệm truyền thống, sợ là không dễ giải quyết.

“Nếu có khó khăn, em cũng không miễn cưỡng, em chỉ có thể nói thật có lỗi.” Giọng điệu của cô có chút đau thương, “Nếu anh kiên trì muốn lấy quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, em cũng không thể nói gì, dù sao Lam gia nhà lớn nghiệp lớn, Lâu thị không thể so sánh được, nhưng em nhất định sẽ gả cho người khác, để anh ta ở rể Lâu gia, làm tốt chuyện lưu lại huyết mạch cho Lâu gia.”

Nghe lời nói như thế còn không tức giận, anh - Lam Vũ Đường cũng không phải là đàn ông. Anh tuyệt không cho phép có một ngày phụ nữ của mình nằm chết dí bên người đàn ông khác, đối với yêu cầu của cô cho dù muốn ồn ào cách mạng gia đình, anh nhất định phải cố gắng đến cùng.

“Anh sẽ thuyết phục bọn họ.” Anh cam đoan.

“Tóm lại anh tự nghĩ biện pháp, mà chuyện này một ngày chưa được giải quyết, một ngày em cũng không buông.” Giọng điệu của cô quyết liệt.

“Bộ Vũ…” Lam Vũ Đường dở khóc dở cười. Cái này thật sự náo nhiệt, nhạc phụ nhạc mẫu tương lai muốn ôm tôn tử, một nhóm lớn lão nhân nhà bọn họ làm sao mà không muốn, nhưng mấy người trẻ tuổi thế hệ này lại cố tình không muốn kết hôn cũng không sinh cục cưng, làm cho bọn họ oán thán muốn chết, hiện tại xuất hiện một tia ánh rạng đông, bọn họ không phấn chấn bay lên mới là lạ.

Trong phòng khách rộng rãi lớn đủ để mở vũ hội, nhưng lại có thể dùng cụm từ chật như nêm cối để hình dung, chỉ thấy đầu người khắp nơi, tiếng nói ồn ào, làm hình thành cục diện giống chợ bán thức ăn.

Nghe nói, Lam gia có người nào đó đầu hỏng mất nghĩ đi làm con rể ở rể nhà người ta, cho nên đưa đến đại hội long trọng xét xử này, mà người được triệu tập lại không ai khác ngoài hai vợ chồng đại gia trưởng Lam gia lão đại đã cao chín mươi lăm tuổi.

Gia tài bạc vạn, con cháu cả sảnh đường, vợ hiền con hiếu, gia súc thịnh vượng… Tóm lại, người ở dưới một mảnh thái bình sống an nhàn sung sướиɠ càng đến càng nhiều, lại cảm thấy hư không, người nhàm chán từ từ tăng vọt, rỗi rãnh đến sắp mốc meo cuối cùng bắt được cơ hội này, tất cả đều hiện thân đầy đủ, thích thú đến độ không ai vắng họp.

Bọn họ quá cảm động, trong một đoàn con cháu an phận thủ thường rốt cục có người chịu phá rào, dám hướng quyền uy khiêu chiến, dùng chuyện này đến kí©h thí©ɧ trí óc đã gỉ sét của bọn họ, tế bào não có khuynh hướng biến chất lại càng sinh động.

Người ta cho cơ hội, bọn họ không vội vàng bắt lấy chẳng lẽ không phải giống như không đạo lí? Bởi vậy, bọn họ cực kì tự giác tăng cấp bậc tiết mục giải trí, làm cho mình có thể chơi đùa vô cùng hứng khởi.

Các bậc ông cha nhàm chán đến sắp mốc meo cũng tham gia náo nhiệt, họ không có lời nào để nói, nhưng thế hệ trẻ bởi sự nghiệp ổn định không hề có tính khiêu chiến không có gì bận rộn, nam quyến quen bạn gái đơn giản đến giống uống nước; số lần nữ quyến đá bạn trai cũng liên tiếp tăng cao, nhất thời nhàm chán cùng cực đều chạy tới giúp vui, cũng có tiểu nhân ác ý tiến đến làm rối nhưng cũng không kết bè kết đảng tạo thành tai hoạ lớn, nói chung toàn bộ thành viên trong họ đều đến đông đủ..

Oanh động!

Lam Vũ Đường bỗng chốc trở thành một siêu sao lộng lẫy nhất trong trang viên Lam gia, trở thành nhân vật tiêu điểm mọi người chú ý.

Tình hình có chút buồn cười, hơn nữa là hỗn loạn, thậm chí phải cần mượn Mi­cro­phone mới có biện pháp truyền rõ ràng tiếng nói của mình đến mỗi góc, thành công áp đảo một mảnh ầm ỹ.

Phòng khách kín người hết chỗ, hội nghị dời dời đến sân cỏ trang viên, nơi này đủ rộng, tầm nhìn đủ trống trải, đủ để tất cả người Lam gia tham gia, đây là một cuộc vận động toàn dân thành công.

Các nhân vật đầu não châu đầu ghé tai với nhau một trận, giây lát qua đi đạt tới ý kiến nhất trí, sau đó cử đại biểu lên tiếng.

“Lam gia nuôi ngươi không nổi sao? Lại muốn chạy đến nhà người ta ở rể?” Làm khó dễ bắt đầu.

“Con cháu bất hiếu.” Nói xen vào.

“Thẹn với liệt tổ liệt tông.” Cướp đoạt thành công.

“Tên ăn cây táo, rào cây sung.” Có chửi bới gây hiềm khích.

“Trầm mê tửu sắc, không làm việc đàng hoàng.” Càng nói càng thái quá.

“Đã sớm nói cho ngươi biết cơm có thể ăn nhiều, rượu không thể uống nhiều, mê rượu nhất định ham mê nữ sắc.”

“Rượu uống nhiều có cái gì không tốt? Cùng ham mê nữ sắc kéo tới có quan hệ sao?” Một người bất mãn phản bác. Rượu là anh yêu nhất, uh, trừ bỏ vợ ở ngoài.

“Say khướt cũng có khả năng.” Khinh thường hừ nhẹ.

“Đàn ông không uống rượu vẫn là đàn ông sao?” Đại biểu nam giới nói rõ lập trường.

“Một ngày nào đó uống đến hư thận.” Nói trúng tim đen.

“Cô là kẻ luôn công kích gây hiềm nghi.” Người bị đâm trúng chỗ hiểm mặt giận dữ.

“Có thì thế nào? Làm gì được tôi.”

“…”

Chủ đề chính từ vấn đề ở rể giờ lại thái quá kéo dài tới đấu tranh của đàn ông và phụ nữ, tiếng gầm ở hội trường một lớp cao hơn một lớp, dần dần hình thành hàng rào hai phái nam nữ rõ ràng, hai bên bắt đầu tranh luận kịch liệt.

Đại khái đã xảy ra lạc đề nghiêm trọng nhất của “Hội nghị cao cấp Lam thị”, hoàn toàn nói không đúng ý.

Nhân vật chính Lam Vũ Đường này đến cuối cùng ngay cả cơ hội nói cũng không có, dở khóc dở cười im lặng ngồi nhìn, có gì làm còn hơn ngồi không.

Người quả thật không thể để rất rãnh rỗi, bọn người Lam gia này chính là ví dụ chứng minh tốt nhất, hơn nữa tuyệt đối là tài liệu mặt trái.

“Ủa? Chủ đề hôm nay chúng ta cần thảo luận là vấn đề ở rể mà?” Có người đặt câu hỏi.

“Hình như vậy.”

“Đều do ngươi kéo lạc đề.”

“Sao lại trách tôi?”

“Không biết là ai nói đàn ông uống rượu sẽ uống đến hư thận?”

“Vậy là ai nói không uống rượu sẽ không gọi là đàn ông?”

“Ai nói đàn ông uống rượu nhất định sẽ say?”

“Đàn ông thích rượu và háo sắc căn bản là hai việc không liên quan nhau.”

Một vòng mới chỉ trích nhau lại bắt đầu, cho đến cuối cùng gian nan vạn phần trở về chủ đề, thời gian đã lặng lẽ trôi qua ba giờ, nói cách khác, trong ba giờ tất cả gì bọn họ nói đều lạc đề.

Thêm Bình Luận