“Ngạc nhiên.” Tọa không tọa tướng [ngồi không giống ngồi], đứng không đứng tướng [đứng không ra đứng], Lâu Bộ Vũ ngồi ở trên lan can cầu thang, nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện, nhưng không có nửa điểm ý thức nguy cơ.
“Bộ Vũ, cầu ngươi mau xuống đây.” Lâu phu nhân kinh hồn táng đảm nhìn con gái.
“Được rồi, tuân mệnh.” Lâu Bộ Vũ rốt cục bình an chạm đất, ngang ngược đặt mông ngồi trên bàn trà.
“Cút ngay.” Lâu Bộ Hiên trừng cô. Đây là cái bàn không phải sô pha, cái mông của cô không sợ bị đòn sao?
“Hừ.” Cô không thèm để ý, càng cố ý đem mông ngồi đối diện với anh trai sinh đôi, tức chết anh.
“Ba, nói gì đi?” Lâu Bộ Sầu nhìn ông chủ lớn trong nhà.
Vợ chồng Lâu thị liếc nhau, mỉm cười vuốt cằm, “Chúng ta không ý kiến, hôn lễ liền định vào năm ngày sau, Bộ Vũ, con phụ trách việc chuẩn bị hôn lễ.”
Người đột nhiên bị điểm danh sợ tới mức từ trên bàn trà ngã xuống, chật vật không chịu nổi kêu to, “Wow a, vì sao?” Cũng không phải cô muốn kết hôn, vì sao có chuyện của cô?
“Chúng ta phải chọn đồ cưới cho Bộ Sầu, sẽ không rảnh bận tâm chuyện hôn lễ.” Lâu Hải Thần nói như thế.
Lâu Bộ Yên lập tức tiếp lời, “Ta phải chuẩn bị cuộc thi.”
Lâu Bộ Hiên chậm rãi đảo qua toàn trường, thanh thanh yết hầu, mỉm cười nói: “Ta phải thiết kế áo cưới cô dâu.”
“Cái gì? !” Lâu Bộ Vũ lại kêu thảm, “Con đang coi chuyện công ty, vì sao con còn phải xử lý hôn lễ?” Cô là đứa trẻ chưa có người yêu, cô muốn kháng nghị, nghiêm chỉnh kháng nghị.
“Không được, anh hai, áo cưới anh thiết kế, việc chuẩn bị hôn lễ cũng thuộc trách nhiệm của anh, nếu không anh về công ty làm việc.” Cô muốn thoải mái, dựa vào cái gì chịu thiệt luôn là cô? Cô lớn lên giống "Gặp cảnh khốn cùng” sao?
“Tốt, đến lúc đó anh kêu Lam gia Tam Thiếu đến hỗ trợ, thuận tiện liên lạc cảm tình.” Lâu Bộ Hiên cười đến âm hiểm.
“Anh dám?” Da đầu cô run lên.
“Vì sao không, cảm tình của anh và Lam Vũ Đường rất tốt.” Nét tươi cười của anh càng ngày càng quỷ dị.
“Anh… kẻ đồng tính luyến ái, anh anh… Anh đi chết đi, nếu anh dám động đến anh ấy, tôi với anh không còn gì để nói.” Lâu Bộ Vũ phát hỏa, không thèm để ý gì nữa, mọi việc trước rống lên nói sau.
Nghe vậy, ánh mắt người cả nhà đều ngắm nhìn ở trên người một người.
Lâu Bộ Hiên nhún nhún vai, không muốn gây gổ. Sự thật vốn chính là như thế, anh là Gay, may mắn là anh có cha mẹ cực kỳ tiến bộ, ba mẹ cũng không xem anh là tai hoạ hay thú dữ mà bị cách ly.
Thu được ánh mắt trách cứ của người trong nhà, Lâu Bộ Vũ mất mặt sờ sờ cái mũi, nhận mệnh nói: “Được rồi được rồi, con xử lý là được.” Chỉ biết áp bức cô, cô quả nhiên rất thiện lương.
“Leng keng…” tiếng chuông cửa vang lên, biểu hiện có khách đến cửa.
Hà quản gia mở cửa, nhưng anh em Lam thị vừa vào cửa lại quay mặt nhìn nhau, khó nhìn thấy toàn bộ thành viên của Lâu gia có mặt đông đủ, nhưng không khí hiện trường dường như không tốt.
Kẻ thù vừa gặp mặt đã đỏ mắt, đây là tình huống của Lâu Bộ Hiên và Lam Vũ Kiến.
Lam Vũ Kiến trừng mắt nhìn người kia, người khiến cho anh lần đầu nếm thất bại là gì, oán hận nói: “Người khác đùa giỡn, người còn lại còn dám đánh trả.” Vốn tìm người tính sổ, kết quả lại ngược lại bị đánh, không thể tưởng được tiểu tử này lại mạnh mẽ hơn so với nhìn bề ngoài.
“Dám làm dám chịu, tôi chưa bao giờ làm chuyện kia.” Lâu Bộ Hiên lạnh lùng nói, anh không cần thay nha đầu kia chịu tiếng xấu.
Lâu Bộ Vũ chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ nhấc tay, nhỏ giọng nói: “Lần trước là tôi nói đã hẹn trước cho anh, tôi đã dùng điện thoại anh hai.” Mỗi khi bọn họ trao đổi thân phận sẽ trao đổi di động.
“Cô…” Cơn giận dữ cháy trong lòng Lam Vũ Kiến càng tăng lên.
“Vũ Đường, anh khoẻ không?” Lâu Bộ Vũ vội vàng nói sang chuyện khác, liều mình mỉm cười với Lam Vũ Đường.
Lam Vũ Đường buồn cười nhìn biểu tình lấy lòng của cô, bình thường không thể nào thấy cô ôn nhu như thế, là muốn tìm núi dựa vào đi. Anh cố ý nhíu mày, giọng điệu ai oán nói: “Một chút cũng không tốt, luôn hẹn không được bạn gái của mình.”
Cô hắc hắc cười gượng hai tiếng, “Người ta có việc mà.”
“Thì ra các ngươi thật sự đang quen nhau.” Lâu Hải Thần cười, cực kỳ hài lòng.
Lâu Bộ Vũ ngẩn ra, nghĩ lại lời nói vừa rồi, mới phát giác nói lỡ. Tên khốn kia dám gạt cô? Hung hăng trừng một cái, anh lại đáp lại cô bằng một nụ cười ôn nhu.
Lam Vũ Hàng nham hiểm nhìn Lâu Bộ Vũ, “Nếu cô đến Lam gia, tôi nhất định sẽ cực kì ‘chiếu cố’ cô.” Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên “Đại ân đại đức” của cô với mình, hại anh chạy vòng quanh Địa Cầu một vòng mới tìm được Bộ Sầu.
Lâu Bộ Vũ lộ ra nụ cười giống như ác ma, chậm rãi nói: “Chị cả, hôn lễ đại khái phải dời lại.” Bởi vì tâm tình cô khó chịu.
“Hôn lễ không phải đã quyết định cử hành vào năm ngày sau sao?” Lâu Bộ Sầu đưa ra nghi vấn. Vừa rồi rõ ràng nghe được ba mẹ dặn dò Bộ Vũ như vậy mà, chẳng lẽ cô nghe lầm?
Chỉ thấy Lâu Bộ Vũ tự nhiên cười, nụ cười biến hoá kỳ lạ, “Nhưng, tôi cho rằng một tháng sau cử hành mới tốt, tôi mới có đủ thời gian chuẩn bị tốt…” dám uy hϊếp cô, phải chuẩn bị gánh vác hậu quả.
“Lâu Bộ Vũ…” Lam Vũ Hàng tức giận gầm nhẹ. Anh thật ngốc a, vợ còn chưa cưới đến tay mà đắc tội ma nữ kia.
Lâu Bộ Vũ dùng ánh mắt ra hiệu anh im lặng, nói với ba già: “Ba, ngài đồng ý phải không, vậy quyết định như vậy. Hoàn hảo, tôi còn đang lo lắng thời gian rất gấp, không kịp chuẩn bị.” Cô yên tâm thoải mái gật đầu, tự quyết định.
Lâu Hải Thần lại cười đến hiền lành. "Đương nhiên đồng ý, sớm nói qua tất cả giao cho con phụ trách.” Ông đương nhiên đứng bên người nhà, huống chi nha đầu kia vốn không tình nguyện tiếp nhiệm vụ này, nếu tới đó bỏ trốn mất dạng..., ai tới bán mạng? Ông già rồi, hưởng thanh phúc là tốt rồi, không cần phải liều chết bỏ sống nữa.
“Bộ Sầu.” Lam Vũ Hàng ngược lại cầu xin vợ tương lai giúp đỡ.
Lâu Bộ Sầu không sao cả cười, “Em nghe lời ba ba.” Nói cách khác chính là ngầm đồng ý em hai làm xằng làm bậy, dù sao hiện tại cô có chứng sợ hãi trước hôn nhân, nếu hôn lễ có thể hoãn đương nhiên tốt.
Trời! Lam Vũ Hàng nhất thời cảm giác mình là đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời, tự nhiên ở thời khắc mấu chốt đắc tội tiểu nhân.
“Nếu không có ý kiến…” Lâu Bộ Vũ cười hì hì nhìn lướt mọi người một cái.
Lam Vũ Hàng nóng vội lại kêu to, “Tôi có ý kiến!” Đùa giỡn cái gì, năm ngày anh đã ngại lâu, lại còn trì hoãn đến một tháng? Anh không chịu được.
Cô cười liếc anh một cái, cà lơ phất phơ nói: “Có ý kiến, xin mời… giữ lại.” Thắng lợi quả thật ngọt nha!
Lam Vũ Kiến vốn ở bên cạnh chế giễu chợt thấy ánh mắt biến hoá kỳ lạ của Lâu Bộ Hiên, đáy lòng xẹt qua rùng cả mình. Đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia, lại muốn làm gì?
Lâu Bộ Hiên đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lâu Bộ Yên mỹ lệ hoạt bát, giống như không đành lòng, lại không thể nề hà nói: “Bộ Yên, sau khi chị cả kết hôn, vị trí Tổng Giám đốc liền trống, mà em cũng học năm tư rồi, trở về công ty giúp anh đi.”
Lâu Bộ Yên theo bản năng nhìn về phía Lam Vũ Kiến, chỉ thấy anh liều mình lắc đầu, lại quay đầu nhìn xem cha mẹ ổn như núi, cô nhận mệnh khe khẽ thở dài, “Được rồi, con về công ty hỗ trợ.” Anh hai ác nhất, mình không muốn gánh vác trách nhiệm, liền liều mình hãm hại chị em các cô. Hơn nữa lần này rõ ràng có ý sửa chữa người, nhưng sự thật đúng như lời anh nói, nếu là người trong nhà cũng không giúp anh, anh còn có thể dựa vào ai? Cho nên cô chỉ có thể nhận mệnh.
Hai đàn ông Lam gia nguyên bản vênh váo tự đắc nháy mắt ủ rũ giống như gà trống bị đá bại.
Mà Lam Vũ Đường lại cố nén cười vỗ vỗ vai của bọn họ, có thể nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hai vị anh trai này thật sự đáng giá ăn mừng một phen.