Cao ốc làm việc của Lâu thị đứng sững ở khu buôn bán Đài Bắc, chiêu bài mạ vàng, mặt tiền cửa hàng ngăn nắp, ngay cả tướng mạo của tổng đài tiểu thư [cô gái chuyên nghe điện thoại] cũng là trong vạn người tuyển một, trong một hoàn cảnh làm việc thoải mái, bất luận kẻ nào đều sẽ cảm thấy phấn chấn gấp trăm lần.
Thấy danh thϊếp anh em Lam thị đến đưa lên, tổng đài tiểu thư nào dám chậm trễ, lập tức cho đi, chỉ tiếc bị thư ký tiểu thư cản lại.
Trên mặt Trần Giai Mẫn là chiêu bài tươi cười thư ký luôn có, cung kính lễ phép nói: “Thật xin lỗi, các ngài không có hẹn trước, tôi không thể để cho các ngài vào được.”
“Lâu Bộ Hiên phô trương thật lớn.” Lam Vũ Hàng cực kỳ khinh thường hừ ra tiếng.
Cô lễ phép cười nói: “Đây là quy định, tôi nghĩ thư ký của Lam tiên sinh cũng sẽ làm hết phận sự giống tôi.” Lời nói không chê vào đâu được nhưng không cách nào làm mấy đàn ông ở trước mắt rút lui có trật tự.
“Cô tốt nhất tránh ra.” Khẩu khí Lam Vũ Hàng cực kỳ không vui.
“anh cả, đừng xúc động.” Lam Vũ Đường đã mở miệng, ngược lại nói với thư ký tiểu thư nói: “Chúng tôi quả thật có việc gấp muốn gặp Lâu tiên sinh, phiền toái…” lời anh còn chưa nói hết, Lam Vũ Hàng đã xúc động đạp cửa lớn phòng làm việc của trợ lý chủ tịch Lâu thị.
Một phòng vắng lặng.
Phía sau cái bàn rộng rãi, một đàn ông lạnh lùng nhìn khách không mời mà vào, khóe mắt người tới còn có vết bầm chưa tiêu, đó là dấu vết lưu lại sau khi đánh nhau.
“Lâu tiên sinh, tôi không ngăn được…” Trần Giai Mẫn có chút xấu hổ.
Không đếm xỉa đến vẻ kinh ngạc trên mặt Lam Vũ Đường, Lâu Bộ Hiên phất tay nói: “Cô ra ngoài đi.”
Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn lại ba người đàn ông.
“Lam tiên sinh mời ngồi.” Lâu Bộ Hiên biểu hiện nho nhã lịch sự, giống như ấn tượng đầu tiên anh cho người ta thấy.
“Tôi muốn gặp Bộ Sầu.” Vẻ mặt Lam Vũ Hàng kích động. Cô trốn anh đã lâu, suốt một tháng tránh không gặp mặt.
“Chuyện này, tôi không rõ, chuyện chị cả em hai mới biết.” Anh phủi thật sạch sẽ, trên mặt lộ ý cười nhàn nhạt, thoải mái tựa như đang đàm luận thời tiết.
“Đừng ép tôi.” Lam Vũ Hàng nắm chặt hai đấm, rất có xúc động muốn đánh một trận nữa.
“Nói giỡn, tôi đâu muốn ép anh.” Lâu Bộ Hiên đưa mắt khắp nơi, rốt cuộc không coi ai ra gì tiếp tục phê duyệt văn kiện, có trời mới biết anh thống hận mình phải ở lại công ty tọa trấn bao nhiêu, lại phải mặc tây trang, đeo caravat, quả thật chính là tra tấn lớn nhất.
“anh cả” Lam Vũ Đường hoảng sợ, nhưng đã cản lại không kịp.
Lâu Bộ Hiên dễ dàng phát hiện một quyền Lam Vũ Hàng vung đến kia, xoay người liền lóe ra sau bàn làm việc, ý cười hiện lên khóe mắt, anh chậm rãi nói: “Còn muốn đánh một trận nữa sao?”
“Bộ Sầu đến tột cùng ở đâu?” Đã lâu không thấy người yêu sắc mặt anh xanh mét.
Lâu Bộ Hiên mỉm cười, “Nếu anh thật sự có tâm, căn bản không cần người khác tới nói cho anh biết, huống chi bằng giao thiệp của Lam gia, lại tìm không được chị cả mỹ lệ xuất chúng của tôi sao?” Cá nhân anh không phản đối xem cuộc vui, nhưng em hai không thể đình chỉ việc nghỉ ngơi sao? Ở trong này thật sự cả người anh không thoải mái.
Lời còn chưa dứt, Lam Vũ Hàng đã lao ra văn phòng. Anh biết mình nên làm như thế nào rồi, những người nhà họ Lâu này xác thật khó chơi.
“Anh đang đùa giỡn anh ấy.” Lam Vũ Đường khẳng định nói.
“Nào có?” Lâu Bộ Hiên giả bộ vô tội, trên mặt chứa ý cười nồng đậm tan không ra, cái loại cười gian chỉnh người.
“Bộ Hiên, tôi hiểu rất rõ hàm ý nụ cười này của anh.” Anh thở dài.
“A.” Đáy mắt Lâu Bộ Hiên hiện lên một chút hiểu rõ. Nhìn không ra tên em gái kia lại thân với anh ta, nếu anh không thò chân vào, liền phải xin lỗi mình rồi.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Lam Vũ Đường đưa ra lời mời.
“Đi nơi nào?”
“Bất Ngữ lâu.” Anh nói, “Anh không phải nói đêm nay có buôn bán sao?”
Lâu Bộ Hiên hiện lên một tia kinh dị, lập tức lộ ra cười gian, “Tốt, có người mời khách, ta đương nhiên phải đi.” Em gái, bản thân ta muốn xem ngươi có làm buôn bán hay không.
“Buổi tối gặp.”
Ban đêm “Bất Ngữ lâu” có vẻ cực kỳ náo nhiệt, thấy Lâu Bộ Hiên và Lam Vũ Đường cùng nhau đi vào “Bất Ngữ lâu”, nữ sinh vừa làm vừa học có một nháy mắt mất hồn, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện hỏi.
Rượu quá ba lần, rượu say tai nóng hết sức, Lâu Bộ Hiên không để ý hình tượng kề vai sát cánh cùng Lam Vũ Đường.
“Vũ Đường, kỳ thật, tôi rất thích anh.” Xem phân thượng ngày thường em gái đối với mình thật "chiếu cố”, anh không thò chân vào lương tâm sẽ bất an. Hơn nữa theo thể chất ngàn chén không say của anh, diễn tiết mục mượn rượu giả điên cũng là lập luận sắc sảo.
Lam Vũ Đường cả kinh trong lòng, rõ ràng nên cảm thấy cao hứng, nhưng lúc một chút cũng không vui vẻ nổi, đồng dạng là Lâu Bộ Hiên lúc trước, vì sao lúc này anh không thể sinh ra một tia tình ý kiều diễm nào hết vậy?
Hơn nữa Bộ Hiên nhất định là uống nhiều quá, nếu không anh bình thường tổng bảo trì khoảng cách nhất định với mình sẽ không cả người đổ vào trong lòng ngực của anh.
Lâu Bộ Hiên thì liều mình nhịn xuống xúc động cười điên cuồng, cảm giác trêu chọc người khác thật vui. Xem thân thể Lam Vũ Đường đáng thương cứng ngắc đến giống pho tượng liền hiểu được anh ta có bao nhiêu khẩn trương, nhưng cảm giác đùa giỡn em rể tương lai thật sự rất thích.
Lâu Bộ Vũ ở phòng bếp thấy một màn như vậy nhíu chặt mày. Anh hai chết tiệt, cư nhiên dám đùa giỡn đàn ông dán nhãn của Lâu Bộ Vũ như vậy. Tốt lắm, số nợ ở giữa bọn họ lại thêm một khoản!
Đêm khuya, về nhà Lâu Bộ Hiên vừa bước lên lầu ba, liền cảm thấy một cỗ sát khí rõ ràng, không cần hỏi, nhất định là em gái sinh thân yêu thấy được diễn xuất phấn khích của mình đêm nay mà giận dữ.
“Anh hai, chơi rất vui vẻ sao.” Tiếng cười lạnh lùng vang lên từ bên phải.
“Hoàn hảo.” Anh cười đến thoải mái.
Tròng mắt Lâu Bộ Vũ mang ánh sáng tính kế, “Anh đã mê như vậy, ngày mai sẽ cho anh chơi đủ.”
“Chơi!” Lâu Bộ Hiên đột nhiên có ý thức gian nan khổ cực, em hai dưới cơn thịnh nộ sẽ làm ra chuyện gì, không ai có thể biết được.
Ban đêm anh ngủ vô cùng không an ổn, luôn luôn nghĩ đến chuyện này, thật vất vả nhịn đến hừng đông, anh rốt cục hiểu biết “chơi” trong miệng em gái là ý gì.
Chỉ thấy cô đưa lên tóc giả dài xinh đẹp, tây trang trung tính vừa người, chưa cho anh mặc váy ngắn đã là vô cùng may mắn. Nhưng bắt anh giả phụ nữ vẫn là thật quá mức, anh dầu gì cũng là đàn ông hàng thật giá thật cơ mà.
“Không đi cũng được, tôi lập tức xuất ngoại, cho anh mệt chết khϊếp ở công ty Lâu thị.” Cô quẳng xuống lời ác.
“Ta đi.” Anh vội vã đáng thương gật đầu nhận lời, sau đó mặc giáp ra trận đi trước bách hóa Lam thị câu dẫn đàn ông.
Khi người nhà họ Lâu nhìn thấy anh nam giả nữ đều sắp cười ra, mà anh chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, cũng thề ở trong lòng khoản nợ này anh nhất định sẽ đòi lại!
“Tiểu thư, ta họ Lâu, tìm Lam Tổng Giám đốc, xin hỏi anh có ở đây không?” Đến phòng làm việc trên lầu bách hóa Lam thị, Lâu Bộ Hiên cố gắng giả giọng đối tổng tiểu thư đài gãi tay chuẩn bị tư thế dung nhan, ý định phá hư hình tượng người nào đó.
“Lam tiểu thư, xin ngài chờ một chút.” Sau khi tiểu thư tổng đài gọi điện thoại nội bộ xin chỉ thị, cười nói với Lâu Bộ Hiên: “Tổng Giám đốc mời Lâu tiểu thư lập tức lên lầu.” Tiểu thư tổng đài lặng lẽ phủi xuống một thân nổi da gà. Ánh mắt Tổng Giám đốc thật sự có tăng mạnh, phụ nữ này tướng mạo bình thường cũng thôi, còn làm ra vẻ như thế. . .
Đáp thang máy lên lầu, Lâu Bộ Hiên vặn eo lắc mông đến phòng làm việc của Lam Vũ Đường. "Vũ đường.” Anh vừa vào cửa liền cho anh một cái ôm nhiệt tình.